BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Trong đầu Quý Kha vẫn còn chút lý trí, cậu biết mình không thể tiếp tục như vậy được.

Cậu đã chia tay với Phó Thời Văn, quan hệ giữa hai người không còn như trước nữa.

Nhưng mà, Phó Thời Văn lại đột nhiên cúi người xuống, kéo chăn ra…

Sau đó, Quý Kha trợn to hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thời Văn vậy mà lại giúp cậu làm chuyện này…

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước kia.

“Bẩn.”

“Không bẩn.”

Phó Thời Văn ngẩng đầu, khẽ cười với cậu.

Quý Kha nhìn góc cạnh tuấn mỹ của gương mặt Phó Thời Văn, nhịp tim cậu đập cực nhanh, trong lòng hết sức rung động, sự vui thích trên cơ thể cũng không hề giả dối.



Có lẽ do quá kích động, chuyện này nhanh chóng kết thúc, thậm chí còn chưa tới một phút.

Phó Thời Văn liếʍ liếʍ môi, trông có vẻ chưa thỏa mãn.”
“Xin lỗi, dính lên mặt anh rồi.”

Lỗ tai Quý Kha đỏ đến nỗi có thể chảy máu.

“Không sao cả.”

Phó Thời Văn cầm giấy lau.

Quý Kha thấy vô cùng tội lỗi, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Phó Thời Văn mà chỉ nhỏ giọng nói: “Em… Em cũng giúp anh…”

Mặc dù Phó Thời Văn rất muốn nhưng anh chỉ đắp chăn cho Quý Kha thật kín, nói: “Tôi cam tâm tình nguyện làm, không cần em đáp lại.”

Quý Kha do dự mấy giây, lại nghe thấy Phó Thời Văn nói: “Chuyện này vẫn chưa tính là ngoài luồng, em đừng quá đặt nặng trong lòng, chỉ cần coi như là tôi vừa giúp em một chút thôi.”

Quý Kha hơi sửng sốt, nhận ra Phó Thời Văn đang nói đến cái gì.

Phó Thời Văn hiểu lầm rằng cậu đang qua lại với Vân Cẩm.

Quý Kha muốn giải thích nhưng cũng cảm thấy cậu không cần phải nói rõ như vậy với Phó Thời Văn, cậu và Phó Thời Văn đã không còn cơ hội gì nữa rồi.
Quý Kha buồn buồn “ừ” trả lời.

Phó Thời Văn khẽ thở dài một tiếng không ai có thể nhận ra.

Yên lặng khoản hai giây, Phó Thời Văn lại nhẹ giọng nói: “Tôi hơi lạnh, em có thể dựa lại gần đây chút không.”

Trong giọng nói còn mang theo vẻ van xin.

Quý Kha nhìn lướt qua nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh, kéo chăn qua cho Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn lại ôm lấy Quý Kha thêm một lần nữa.

Cả người Quý Kha cứng đờ, không biết có nên đẩy ra hay không.

Phó Thời Văn nhắm hai mắt lại, ôm Quý Kha vào trong ngực, ngáp một cái: “Mệt rồi, buồn ngủ.”

Cơn mưa bên ngoài có lẽ đã lớn hơn một ít.

Ngửi thấy mùi vị thơm mát quen thuộc từ trên người Phó Thời Văn, Quý Kha phải thừa nhận rằng, được Phó Thời Văn ôm thật sự rất ấm áp, rất thoải mái.



Lúc Quý Kha mở mắt tỉnh lại, xe đang chậm rãi chạy trên đường.
Trên người cậu được đắp một chiếc chăn mỏng, Phó Thời Văn ngồi ở ghế lái đằng trước.

Mặc dù trời bên ngoài vẫn mưa lác đác như cũ nhưng không cuồng phong bạo vũ, đáng sợ như hôm qua.

Quý Kha ngồi dậy.

Vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua giữa cậu và Phó Thời Văn… Phó Thời Văn giúp cậu…

Lỗ tai Quý Kha lập tức đỏ ửng.

Phó Thời Văn nhìn thấy Quý Kha ngồi dậy qua kính chiếu hậu: “Dậy rồi à?”

“Ừ.”

Quý Kha không dám đối mặt với Phó Thời Văn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta đã ra khỏi đường cao tốc rồi à?”

“Ừ, em đói không? Bánh mì hôm qua vẫn còn một ổ đấy.” Phó Thời Văn nói.

Quý Kha lắc đầu, trong đầu hơi hỗn loạn.

“Ngủ thêm một lát nữa đi, đến nơi tôi sẽ gọi em dậy.”

“Không buồn ngủ lắm, chúng ta đi đâu vậy?” Quý Kha hỏi.

“Về nhà.”

Vẻ mặt Quý Kha chợt cứng ngắc.

Phó Thời Văn liếc nhìn kính chiếu hậu: “Đùa thôi, đưa em đến bệnh viện, em vẫn còn hơi sốt.”

Trên đường đến bệnh viện, cả Quý Kha và Phó Thời Văn đều không nói lời nào.

Trước khi xuống xe, Phó Thời Văn bảo thư ký cầm tới một bộ quần áo.

Sau khi Quý Kha cởϊ qυầи áo ra, Phó Thời Văn mặc lại bộ quần áo mà cậu vừa cởi.

Quý Kha nhìn đôi môi mỏng của Phó Thời Văn, trong đầu không nhịn được nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Cậu đỏ mặt nhiều hơn.

Đến bệnh viện, Phó Thời Văn đi băng bó lại vết thương.

Quý Kha cũng đi lấy số khám.

Quý Kha không biết hôm nay cậu bị làm sao mà cứ không nhịn được nhớ mãi về hình ảnh tối qua ở trong xe, lúc Phó Thời Văn giúp cậu.

Ngay cả khi đi từ phòng khám bệnh ra, mặt Quý Kha vẫn hồng hồng như cũ, trong lòng thì không yên.

Vô tình đυ.ng trúng người ta.

Quý Kha nói xin lỗi liên tục, lúc ngẩng đầu, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đứng trước mặt mình.

“Anh dâu!?”

Người đối diện kinh ngạc nhìn Quý Kha.

Quý Kha cũng kinh ngạc nhìn người trước mắt: “A Thuần.”

Vài năm không gặp, trông Hứa Thuần có vẻ đã cao hơn, cậu mặc áo blouse trắng, toàn thân toát ra khí chất lịch sự đẹp trai.

“Anh dâu, đúng là anh rồi!” Hứa Thuần nhìn Quý Kha, bất ngờ đến mức không nói nên lời.


“Là anh đây, A Thuần, đã lâu không gặp.” Quý Kha cười một tiếng với cậu ta.

Nhìn nụ cười dịu dàng quen thuộc của Lâm Du, vành mắt Hứa Thuần khẽ đỏ, không nhịn được ôm lấy Lâm Du.

“Anh dâu, em cứ tưởng rằng… Em tưởng rằng…”

Hứa Thuần tưởng rằng Lâm Du đã chết.

Quý Kha bị Hứa Thuần ôm chặt đến nỗi không hít thở được.

“A Thuần, em buông anh ra trước đã, anh sắp nghẹt thở rồi.”

Hứa Thuần vội buông lỏng Quý Kha: “Thật xin lỗi, anh dâu, em gặp được anh… Em bất ngờ quá…”

“Không sao.” Quý Kha cười.

“Anh dâu, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Thuần nhớ năm đó khi cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, Lâm Du đã không còn.

Quý Kha nói: “Năm đó sau khi rơi xuống vách núi, anh bị treo trên cây rồi có người đến cứu.”

Hứa Thuần nhớ đến những chuyện trước kia, hốc mắt đỏ ửng: “May quá, may là anh dâu không sao cả.”

“A Thuần, đừng gọi anh là anh dâu nữa.” Quý Kha do dự nói: “Anh và anh em không còn là quan hệ đó nữa.”

Hứa Thuần vỗ vào miệng mình một cái lớn: “Xin lỗi anh nhiều, A Du.”

Quý Kha nhìn Hứa Thuần, cậu nhớ trước kia Hứa Thuần muốn làm ca sĩ, sao bây giờ lại trở thành bác sĩ?

“Bây giờ em trở thành bác sĩ rồi nhỉ.”

Hứa Thuần gãi đầu: “Vâng, làm bác sĩ có ích hơn ạ.”

Hứa Thuần vẫn chưa hết bàng HSu khi nhìn thấy Lâm Du bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, cậu ta tỉ mỉ nhìn Quý Kha từ trên xuống dưới.

“Anh… A Du, mấy năm nay anh ở đâu? Có khỏe không?”

“Anh ở thành phố F, xin lỗi vì đã không liên lạc với các em.”

“Không sao hết, chỉ cần anh vẫn ổn là được.”

Hứa Thuần nhìn Quý Kha, ánh mắt chưa từng dời đi nơi khác.

Anh dâu vẫn không khác gì mấy năm trước, chỉ là trên mặt đã không còn vẻ non nớt, ngũ quan cũng tinh xảo thêm mấy phần, đúng là đẹp hơn trước kia nhiều.

“Bác sĩ Hứa, hóa ra anh ở đây à, trưởng khoa đang tìm anh đó.”

Y tá đến gọi bác sĩ Hứa đi họp, cô thấy bác sĩ Hứa bình thường vẫn rất lạnh lùng lại đang chủ động trò chuyện với người khác thì không nhịn được tò mò nhìn thêm mấy lần.

Bác sĩ Hứa vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai nên có rất nhiều người hâm mộ ở bệnh viện, tiếc là bác sĩ Hứa chưa từng tỏ ra hứng thú với bất cứ người nào.

Cô lén đánh giá người thanh niên đối diện bác sĩ Hứa, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy gương mặt của người thanh niên, cô không khỏi cảm thấy bất ngờ, đẹp quá, đây là bạn trai của bác sĩ Hứa sao?

“Tôi biết rồi.”

Hứa Thuần nhìn đồng hồ: “A Du, trưa nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm được không?”

Quý Kha gật đầu: “Được.”

Cậu cũng rất muốn ăn một bữa cơm cùng với Hứa Thuần, nói chuyện xưa.

Quý Kha vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh đã nhìn thấy Phó Thời Văn đang ngồi chờ ở sảnh lớn.

Người trong bệnh viện rất nhiều, Phó Thời Văn đã đổi sang bộ quần áo khác, ngồi trong đám người, Quý Kha vẫn liếc nhìn anh như cũ.

Vẻ ngoài của Phó Thời Văn phải nói là cực kỳ xuất chúng, sống mũi cao thẳng, cánh môi vừa mỏng lại vừa hấp dẫn.

Người như vậy, tối ngày hôm qua lại dùng miệng của anh để giúp cậu…

Quý Kha nghĩ tới đây lại không nhịn được đỏ mặt, đáng ghét, tại sao trong đầu cậu cứ nghĩ mãi về chuyện này nhỉ.

Gợi hình quá rồi.

Phó Thời Văn vừa nhìn thấy Quý Kha đã lập tức đứng dậy đi tới, quan tâm hỏi: “Sao rồi em?”

Quý Kha ho nhẹ một cái: “Bác sĩ nói là không nghiêm trọng, chỉ cần uống chút thuốc là được.”

“Em vừa gặp Hứa Thuần xong.”

Phó Thời Văn cũng không để ý lắm: “Nó làm ở bệnh viện này à.”

“Ừ.” Quý Kha cứ tưởng rằng Phó Thời Văn biết nhưng trông có vẻ là không.

“Trưa nay em có hẹn ăn cơm với em ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi