BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

"Ừ." Quý Kha gật đầu.

"Tối nay em cũng ở khách sạn." Hứa Thuần nói.

Phó Thời Văn trừng mắt với Hứa Thuần, trong ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa.

Hứa Thuần cười nhìn về phía Phó Thời Văn: “Đêm đã khuya, A Du, nghỉ ngơi sớm một chút, anh họ, anh cũng nên về phòng mình đi."

Phó Thời Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Thuần một cái.

"A Du, bây giờ tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi là được."

"Được."

Hứa Thuần và Phó Thời Văn cùng ra khỏi phòng.

Lâm Du vào nhà vệ sinh dùng nước rửa sạch sẽ mấy hình vẽ trên tay, bút mực dầu không dễ dàng rửa sạch, trên da còn để lại dấu viết nhợt nhạt.

"A Du, cậu ở khách sạn với cha của Nhuyễn Nhuyễn?"

"Nối lại tình xưa rồi hả?"

"Nhuyễn Nhuyễn phải có cha mới sao?"

WeChat, Vân Cẩm đã gửi một đống tin nhắn, có vẻ như rất phấn khích.
Lâm Du day day vùng giữa lông mày, sớm biết vậy không nên nói cho Vân Cẩm biết cậu đang ở bên Phó Thời Văn.

"Sẽ không nối lại tình xưa, máy bay có thể bay tôi sẽ về ngay."

Vân Cẩm có hơi hóng hớt hỏi: "Quý Quý, có phải cậu còn chuyện gì gạt tôi không?"

“Không có.”

Quý Kha buông di động nằm trên giường, nhìn thỏ con trong lòng bàn tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh buổi chiều tiếp xúc da thịt với Phó Thời Văn.

Không phải cậu bốc đồng trong chốc.

Phó Thời Văn đã giúp cậu một lần, cậu nên trả lại, không nợ anh.

Có câu nói ngựa hay không ăn cỏ*, thật ra, con thỏ cũng không ăn.

*Ngựa hay không ăn cỏ: Thành ngữ Trung Quốc. Dùng để chỉ một người có tham vọng, người sẽ không bao giờ quay đầu dù có quyết tâm gặp phải thất bại.

.......

Phó Thời Văn trở về phòng, rửa sạch hình vẽ trên mặt.
Không cẩn thận đυ.ng vào vết thương trên mặt, khẽ rít một tiếng.

Khi Lâm Du đi nhận điện thoại, Hứa Thuần đấm một cái lên mặt anh, anh cũng không chịu yếu thế, đánh lại một cái.

Mực dầu không dễ rửa, Phó Thời Văn rửa đi rửa lại mấy lần, cuối cùng trên mặt cũng không còn gì nữa.

Ngoại trừ hình vẽ trong lòng bàn tay, những chỗ khác cơ bản đều rửa sạch sẽ.

Phó Thời Văn nhìn hình vẽ trong lòng bàn tay, anh không khỏi nghĩ đến, có phải A Du còn dư lại tình cảm đối với anh không.

Lâm Du chủ động làʍ t̠ìиɦ với anh, còn vẽ trong lòng bàn tay anh một con sói nhỏ.

Hình vẽ trong lòng bàn tay giống y hệt như con sói nhỏ trên chiếc cốc đôi Lâm Du mua về từ siêu thị.

"Em ấy còn thích mình, đúng không?"

Phó Thời Văn nhìn sói nhỏ trong lòng bàn tay, nhịn không được giơ khóe miệng lên, tâm trạng tốt vô cùng.
.....

Sáng hôm sau, Lâm Du nhận được điện thoại của công ty hàng không, đã sẵn sàng bay.

Cậu thu dọn hành lý xong xuôi, gọi xe đến sân bay.

Phó Thời Văn mua bữa sáng đến gõ cửa phòng Lâm Du, nhưng trong phòng đã trống không.

Điện thoại nhận được tin nhắn Lâm Du gửi đến.

"Phó tiên sinh, cảm ơn anh đã tiếp em, em đã trở về, xin lỗi vì đi và không từ biệt, thời gian chuyến bay khá sớm, em không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh."

Phó Thời Văn nhìn tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt xanh mét đáng sợ.

Từ đầu đến cuối Lâm Du không hề nhắc đến chuyện phát sinh giữa họ ngày hôm qua.

Cậu coi anh là cái gì?

Bạn giường?

Friends with benefits?

Tình một đêm?

Hứa Thuần cũng nhận được tin nhắn của Lâm Du, thấy được sắc mặt khó coi của Phó Thời Văn ở cửa, nháy mắt hiểu ra thái độ của Lâm Du đối với Phó Thời Văn.

“Thì ra là thế.”

“Anh họ, tự làm bậy, không thể sống.” Hứa Thuần từ từ nói một câu khi đi ngang qua anh.

Dù sao năm đó Phó Thời Văn bắt nạt Lâm Du thậm tệ như thế, bây giờ sao có thể dùng một câu xin lỗi là có thể tốt đẹp như lúc đầu.

........

Lâm Du lên máy bay, đặt hành lý xuống.

Hai ngày trước khi chuyến bay bị gió bão làm gián đoạn, quấy rầy đến lịch trình của rất nhiều người, sau khi máy bay cất cánh một lần nữa, đến cả khoang hạng nhất cũng ngồi đầy người.

"Ô, người kia là người nổi tiếng phải không nhỉ?"

Lâm Du nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của tiếp viên hàng không.

Tiếp viên hàng không bên cạnh nghiêm túc trả lời: "Suỵt, gặp người nổi tiếng trên máy bay là chuyện bình thường, đừng nói chuyện lung tung."

Cô tiếp viên hàng không kia rất trẻ tuổi, nhìn hình như là một người mới.

Máy bay còn chưa cất cánh, Lâm Du nhận được điện thoại của Hứa Thuần.

"A Du, anh đã đi rồi, em còn định chơi cùng anh mấy ngày mà."

"Ừ, còn rất nhiều việc chưa làm xong, anh không muốn chậm trễ."

"Bây giờ anh đang làm việc gì thế?" Hứa Thuần tò mò hỏi.

"Anh làm trong một công ty giải trí."

"Công ty giải trí à......." Hứa Thuần nhớ tới bản thân cũng đã từng muốn làm ca sĩ.

Nếu không có Lâm Du, cậu ta sẽ không thay đổi chí hướng của mình.

"A Thuần, em còn muốn tiếp tục ca hát không?" Lâm Du nhớ đến Hứa Thuần đã từng xa hát, giọng hát rất êm tai.


Hứa Thuần cười ở đầu bên kia điện thoại, "Ca hát là ước mơ của em hồi còn nhỏ, bây giờ em càng thích làm bác sĩ hơn."

Hứa Thuần không hối hận khi đi theo y học, cậu ta thích dồn tất cả sức lực vào trong một cuộc phẫu thuật, cũng thích người bệnh tươi cười sau khi được chữa khỏi."

"Tiên sinh, xin lỗi, máy bay sắp bay, cần phải tắt máy điện thoại." Tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở.

"Được."

Lâm Du nói với Hứa Thuần: "A Thuần, anh phải bay rồi."

"A Du, hẹn gặp lại lần sau."

Lâm Du chuyển điện thoại của mình thành chế độ máy bay.

“Quý Kha?” Bên cạnh có người gọi tên cậu.

Quý Kha quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt hơi quen thuộc.

Vương Dịch Giai ngồi đối diện cậu, cách một lối đi nhỏ, trong tay cầm kính râm vừa mới gỡ xuống.

Lần trước sau khi tiết mục bị cháy, Vương Dịch Giai lập tức rút khỏi chương trình tạp kĩ.

Tin tức về vụ hỏa hoạn trên mạng bị đè xuống, nguyên nhân gây ra hỏa hoạn được công bố ra ngoài chỉ đơn giản đổ cho nghệ sĩ dùng lửa không đúng kỹ thuật, hiện trường quay chụp không có phương tiện phòng cháy chữa cháy.

Vương Dịch Giai quay đầu nói với người bên cạnh anh ta: "Anh Việt, đây là người lần trước em bảo là rất giống An Trừng này.

Quý Kha sửng sốt một chút.

Cậu nhìn thấy một người rất không muốn thấy người —— Bạch Việt.

Mấy năm không gặp, Bạch Việt trong có vẻ sạch sẽ ngăn nắp hơn trước kia nhiều, hơi thở u ám và hung ác cũng tan bớt đi vài phần.

Một thân tây trang giày da, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ, nhìn qua giống con người, như người thành đạt.

Bạch Việt nhìn thoáng qua bên này, khi nhìn thấy Lâm Du, phản ứng còn lớn hơn cả Lâm Du.

Bạch Việt vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Du: "Chết tiệt, gặp quỷ."

"Người chết sống lại?"

"Anh Việt, anh đang nói gì thế, cậu ấy là Qúy Kha, tôi và cậu ta từng quay với nhau hai kỳ gameshow." Vương Dịch Giai không quá hiểu Bạch Việt đang nói cái gì.

"Lâm Du." Bạch Việt kiên định nhìn chằm chằm Lâm Du, "Thì ra cậu không chết."

Anh ta đã nói Phó Thời Văn sao có thể tham gia thể loại gameshow này, thì ra là đến vì Lâm Du.

Lâm Du không định phản ứng Bạch Việt, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi thưa anh, anh nhận nhầm người rồi."

"Cũng phải, loại mặt hàng như Lâm Du, sao có thể ngồi ở khoang hạng nhất được." Bạch Việt khinh thường cười một tiếng.

Sắc mặt Lâm Du lạnh hơn vài phần.

"Anh Việt, Lâm Du là ai thế?" Vương Dịch Giai tò mò hỏi.

"Cậu là là một kẻ không biết xấu hổ." Bạch Việt cười nhìn Quý Kha nói.

Quý Kha siết nắm tay, vì sao Bạch Việt có ác ý đối với cậu lớn như thế, trước giờ cậu chưa từng chọc đến Bạch Việt.

"Bây giờ cậu tên Qúy Kha? Thay đổi tên và thân phận à?" Bạch Việt hỏi.

Vương Dịch Giai nhìn Lâm Du, lại nhìn sắc mặt thăm dò và hưng phấn trên mặt Bạch Việt, cảm thấy hơi bất an.

Sắc mặt Lâm Du không quá tốt, cậu không để ý Bạch Việt, gọi tiếp viên hàng không tới.

"Xin hỏi có nút bịt tai và bịt mắt không?"

"Có thưa anh." Tiếp viên hàng không tri kỷ cầm lại đây.

Quý Kha mang nút bịt tai cùng bịt mắt lên, mặc dù cách một cái bịt mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Việt nhìn chằm chằm mình.

Loại ánh mắt này giống như rắn độc, tựa như dòi bọ bám trên xương, khiến người ta vừa chán ghét vừa ghê tởm.

Bay một tiếng rưỡi, Lâm Du ngủ được một giấc, khi tỉnh lại thì máy bay đã sắp tới nơi.

Xuống máy bay, Quý Kha lại gặp Bạch Việt ở lối ra, tuy không biết Bạch Việt tới thành phố F làm gì, nhưng nhìn chung gặp được anh ta không phải là việc gì tốt gf.

"Ơ, sao gặp người quen lại đi thế." Bạch Việt nghênh ngang chắn đường Lâm Du.

Lâm Du dừng chân, nhìn Bạch Việt kiêu ngạo trước mặt, nhíu mày, "Ai là người quen của anh? Chó ngoan không chắn đường, cút ra."

Sắc mặt Bạch Việt nháy mắt trầm xuống, điều làm anh ta bất ngờ là Lâm Du vâng vâng dạ dạ trước kia cũng dám trước mặt mắng anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi