BẠCH NHẬT SỰ CỐ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành phố du lịch vào mùa cao điểm, thời gian kẹt xe tỉ lệ thuận với sự nhiệt tình của mọi người. Để đối phó, Hứa Đường Thành mua một chiếc xe đạp điện nho nhỏ để thỏa mãn nhu cầu đi xe thường ngày.

Đường xá chỗ này không giống với Bắc Kinh, nhiều sườn núi, nhiều chỗ nhấp nhô, cưỡi xe đạp điện thế mà lại có loại cảm giác nhanh như chớp. Dần dần, Hứa Đường Thành có thêm một cái sở thích. Có lúc là sáng sớm, trước khi đi làm, có lúc là trời ngã về chiều, có lúc là đang trưa, cũng có lúc giữa đêm nóng bức, y mặc quần tới gối, đạp xe qua từng con hẻm lớn nhỏ. Những lúc như vậy y thường không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mình đang làm cùng một việc với người nào đó, hai cái bóng chồng chất lên nhau.

Mà chuyện đặc biệt duy nhất chính là, mùa hè đó, y gặp lại Thành Nhứ.

Sau khi trở về Bắc Kinh, Thành Nhứ bận rộn lo chuyện tốt nghiệp, biết được tin Hứa Đường Thành tới Hải Nam bèn cố ý bay tới gặp y. Tóc hắn giờ ngắn hơn rất nhiều, dáng vẻ đứng ở sân bay vẫy tay với Hứa Đường Thành, cùng với bóng dáng trong trí nhớ của Hứa Đường Thành có khác biệt không nhỏ.

Nhưng chờ Hứa Đường Thành tới gần, Thành Nhứ hơi rũ mắt, xấu hổ cười một tiếng, Hứa Đường Thành lại cảm thấy hắn không có gì thay đổi.

Y dẫn Thành Nhứ tới một tiệm bán sâm bổ lượng, ngồi trong tiệm rồi Thành Nhứ mới hỏi y: “Cậu với Dịch Triệt xảy ra chuyện gì hả?”

Lâu lắm rồi không có ai ở trước mặt Hứa Đường Thành nhắc tới cái tên này, cũng quá lâu không có ai cùng y nói về hắn.

Hứa Đường Thành dùng cái muỗng trong tay vớt hạt đậu, khẽ cười nói: “Không có, chỉ là bị người trong nhà phát hiện, phản đối khá kịch liệt.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao chứ, mẹ tôi kiên quyết bắt chúng tôi phải xa nhau một thời gian, phải từ từ khuyên thôi.”

Những khó khăn trong đó, Hứa Đường Thành chỉ dùng vài ba câu để khái quát, Thành Nhứ không có tiếp tục truy hỏi, nhưng sự thay đổi của con người quá rõ ràng, hắn có thể cảm giác được, Hứa Đường Thành đang ngồi trước mặt hắn đây, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, cũng trở nên yên lặng hơn.

Hai nữ sinh ngồi bên cạnh đã đứng dậy rời đi, Hứa Đường Thành nhìn cái người cúi đầu ngồi đối diện, rốt cuộc hỏi: “Cậu thì sao? Có người mình thích chưa?”

Chần chờ mất hai giây, Thành Nhứ mới ngẩng đầu lên. Mà sự chần chờ này cũng nói cho Hứa Đường Thành biết câu trả lời.

“Ăn trước đi,” thấy hắn hé miệng nhưng một chữ cũng chưa nói ra được, Hứa Đường Thành nói, “Chỗ này đông người, đợi lát nữa rồi nói chuyện sau.”

Bước ra khỏi tiệm, Thành Nhứ nói muốn ra bờ biển đi dạo một chút, Hứa Đường Thành lập tức cười, hỏi hắn, ở ngoài biển lâu vậy còn chưa nhìn đủ hả?

Thành Nhứ đẩy mắt kính, ở trong gió nóng nhảy lên xe đạp điện của Hứa Đường Thành: “Cảm giác không giống nhau.”

Vịnh Á Long ở cách đó không xa, giờ này trên bờ biển cũng chẳng có mấy người, hai người bọn họ tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, nhìn mặt biển ngây người một lúc lâu.

“Nãy cậu hỏi tôi có thích người nào không,” Thành Nhứ xoay đầu lại, bình thản nhìn vào mắt Hứa Đường Thành, “Có. Thật ra thì ban đầu lúc tôi rời đi, đã giấu cậu một số nguyên nhân.”

Không biết làm sao, đột nhiên có một bức tranh nhảy ra trước mắt Hứa Đường Thành – Vào cái đêm mà Thành Nhứ suy sụp đó, vén lên một bóng người đứng trong góc quán bar. Lòng y có hơi chấn động, mà Thành Nhứ đã cúi đầu, dùng ngón tay vẽ gì đó xuống cát.

Sau khi nhìn kĩ, mới thấy trên đó viết một cái tên.

Khi Hứa Đường Thành thấy tên người nào đó hiện lên trên cát, có hơi bất ngờ.

Xác nhận y thấy được, Thành Nhứ ngừng một hồi, rồi lại dùng tay xóa đi.

“Cái buổi tối ở quán bar đó, tôi chợt nhận ra tôi chẳng hiểu bản thân mình chút nào. Tôi không hiểu, rõ ràng tôi thích Phó Đại Thanh như vậy, sao lại có cảm giác với người khác được, tôi là…” Trong mắt Thành Nhứ hiện lên vẻ hoang mang, còn có do dự, “Tra nam sao?”

“Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đó.” Hứa Đường Thành ấn đầu hắn, nói, “Chuyện tình cảm nhiều lúc chính mình cũng không biết được. Có khi tình cảm cậu dành cho Phó Đại Thanh, cũng không phải cái loại thích đó đâu.”

“Vậy thì là loại nào?” Thành Nhứ hỏi.

“Tôi cũng không nói được,” Hứa Đường Thành cười tự giễu, “Chính là… rất phức tạp.”

Ai cũng không nói được, hai người liền cùng nhau im lặng. Lát sau, Hứa Đường Thành mới hỏi, “Tại sao lại thích Trịnh Dĩ Khôn?”

Y vốn cho rằng Thành Nhứ sẽ cho y một cái lý do trọn vẹn, ít nhất có thể nói ra trên người Trịnh Dĩ Khôn có điểm gì đặc biệt có thể hấp dẫn mình. Nhưng không nghĩ tới, Thành Nhứ lại nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại thích cậu ta, cũng không biết bắt đầu thích từ lúc nào. Dù sao, đêm đó ở quán bar, cậu ta gọi tôi một tiếng ‘bảo bối’, tim tôi lập tức đập rộn lên, rất là đột nhiên.”

“Chỉ vậy thôi?” Hứa Đường Thành cười khanh khách, cố gắng tiêu hóa những lời này, mới uyển chuyển nhắc nhở hắn, “Lúc đó chắc hắn chỉ diễn thôi, hơn nữa hẳn là… đã gọi rất nhiều người là ‘bảo bối’ rồi.”

“Tôi biết,” Thành Nhứ gật đầu, “Tôi biết cậu ta diễn, cũng biết cậu ta gọi rất nhiều người như vậy, lúc trước tôi nghe thấy rồi, có hai người. Nhưng mà ngày hôm đó, cậu ta gọi tôi, rất là êm tai. Cũng chưa từng có ai gọi tôi như vậy cả.”

Lời giải thích này khiến cho Hứa Đường Thành không biết phải nói gì, y thở dài một cái, nhìn Thành Nhứ.

“Đêm đó tôi mới phát hiện, dù rằng bình thường tôi hay tránh né cậu ta nhưng thật ra lại muốn đến gần cậu ta.” Thành Nhứ bỗng nhiên bóp chặt tay phải, không biết là cầm cái gì, “Cậu ta không giống tôi, cái tôi không dám làm, cậu ta dám, những cái tôi không hiểu, không biết đối nhân xử thế, cậu ta đều biết, những lúc nghe cậu ta nói chuyện một cách cà lơ phất phơ, tôi hâm mộ lắm.”

Đúng là, không hề giống với Phó Đại Thanh, Trịnh Dĩ Khôn là một kiểu người hoàn toàn khác với Thành Nhứ. Hắn cởi mở, quả quyết, khéo léo. Bởi vì vĩnh viễn không học được, cái loại khác biệt này càng khiến người ta khao khát.

Thấy Hứa Đường Thành một mực cau mày, Thành Nhứ cười một tiếng, hỏi, “Cậu có phải không thích cậu ta không?”

“Không phải là không thích,” Hứa Đường Thành hơi chần chờ, y lắc đầu một cái, nói ra lo lắng trong lòng mình, “Nhưng nếu cậu thích cậu ta, tôi có hơi không yên tâm.”

Thành Nhứ không có ý kiến gì với lời đánh giá này, chẳng qua chỉ vỗ hết cát chỗ ống quần, đột nhiên nói một câu: “Thật ra thì cậu ta là người tốt.”

Hứa Đường Thành nhướng mày nhìn hắn, vì thế hắn mới tiếp tục giải thích, “Cậu có nhớ không, hôm đó ở quán bar, cậu ta cứ luôn ôm lấy tôi.”

Hứa Đường Thành gật đầu. Y không chỉ nhớ cái này, còn nhớ một màn tức giận sau đó của mình, từ đầu đến cuối không hề cho Trịnh Dĩ Khôn sắc mặt hòa nhã.

“Cậu ta cứ ôm lấy tôi là vì… Cơ thể tôi có phản ứng.”

Vừa nói ra mặt của Thành Nhứ đã lập tức đỏ lên. Hứa Đường Thành có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ tiếp tục kiên nhẫn nghe Thành Nhứ bày tỏ hết.

“Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là vừa nghe thấy cậu ta gọi tôi bảo bối, nhìn tôi đi qua, tôi đột nhiên…” Thành Nhứ cúi đầu, cười một tiếng, “Không tưởng tượng được đúng không. Lúc đó tôi hoảng lắm, cảm thấy rất xấu hổ, chỉ biết đứng dựa vào cậu ta. Hẳn là cậu ta nhận ra nên mới ôm tôi không buông. Ngày hôm đó tôi uống rất nhiều, dù không tỉnh táo nhưng cũng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Tâm trạng tôi không tốt, lại còn uống nhiều, một mực tỏ vẻ mình say rồi, tôi cũng không biết lúc đó mình bị sao nữa, sau khi tách khỏi hai người, tôi vừa khóc vừa nháo mà quấn lấy cậu ta, táy máy tay chân. Sau đó hoàn hồn lại, tôi cũng biết cái đó không phải hoàn toàn do say mới đùa bỡn, chẳng qua là mượn cớ mình say rồi để tùy hứng, cảm thấy bản thân quá hèn hạ. Cho nên giữa hai người chúng tôi, thoạt nhìn thì ai cũng sẽ cho rằng cậu ta là người không đứng đắn, nhưng cậu ta chỉ là thích trêu chọc tôi mà thôi, chưa từng làm chuyện gì quá đáng với tôi cả, ngược lại là tôi, dễ dàng mất khống chế như vậy.”

Nguyên do này, Hứa Đường Thành tuyệt đối chưa từng nghĩ tới. Đêm đó nhìn thấy Trịnh Dĩ Khôn đè Thành Nhứ vào góc tường, y cơ hồ chưa kịp suy nghĩ đã cho rằng Trịnh Dĩ Khôn nhân lúc Thành Nhứ không tỉnh táo mà lợi dụng hắn.

“Trịnh Dĩ Khôn thì sao?” Hứa Đường Thành hoàn hồn lại, hỏi, “Cậu có còn liên lạc với cậu ta không?”

Thành Nhứ lắc đầu một cái: “Không có, nhưng cậu ta có tới thăm tôi một lần. Có lần bọn tôi ra biển cả nửa tháng, gặp phải thời tiết xấu, thuyền suýt chút nữa bị lật. Lúc lên tới bờ trường học cử rất nhiều người ra đón bọn tôi, không biết cậu ta từ đâu mà biết được tin này, cũng theo tới. Chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm, cậu ta không nói gì cả, tôi cũng không nói gì.”

Nếu là lúc trước, Hứa Đường Thành nhất định sẽ khuyên Thành Nhứ đừng nghĩ về Trịnh Dĩ Khôn nữa, rồi hắn cũng sẽ gặp được người thích hợp thôi. Nhưng bây giờ y đã hiểu được cái gọi là nghĩa vô phản cố trong tình yêu, liền không khuyên nữa.

*Nghĩa vô phản cố: làm việc đúng đắn thì không cần chùn bước.

“Nếu cậu thật sự thích cậu ta, có thể…”

“Tôi đã nói rồi.”

Y nói còn chưa xong đã bị Thành Nhứ cắt ngang.

“Nói rồi?”

“Ừ,” Thành Nhứ gật đầu một cái, nhẹ nhàng mím môi, “Ngày tôi đi không phải Trịnh Dĩ Khôn có tới tiễn tôi sao. Cậu ta nói với tôi mấy câu, đại ý chính là muốn tôi sau này đừng dễ dàng tin tưởng người khác, không nên đối với ai cũng thật lòng thật dạ, còn nói, tôi đừng có nhớ Phó Đại Thanh nữa, hắn không có tốt như trong tưởng tượng của tôi đâu, không đáng, còn nói sau này tôi nhất định sẽ gặp được một người thật tốt. Sau đó tôi mới hỏi cậu ta, vậy cậu có phải là người tốt không?”

Thành Nhứ nói đến đây, Hứa Đường Thành đã có thể đoán được câu trả lời của Trịnh Dĩ Khôn.

“Cậu ta nói, cậu ta không phải.”

Thành Nhứ ở Tam Á ba ngày, Hứa Đường Thành không cho hắn ở khách sạn, trực tiếp dẫn hắn về nhà. Chu Tuệ vẫn còn nhớ hắn, chiêu đãi vô cùng nhiệt tình, không có nửa điểm lạnh nhạt.

Cái ngày Thành Nhứ rời đi, Hứa Đường Thành dẫn hắn tới cái quán thường ngày y hay ăn để ăn sáng, tên quán này Hứa Đường Thành cũng rất thích, gọi là “Dưới gốc cây lớn”.

Vì muốn cho Thành Nhứ được nếm đủ các loại mùi vị ở đây nên Hứa Đường Thành gọi một phần phở Hải Nam và một phần mì Hải Nam. Trong lúc chờ đồ ăn dọn lên, Hứa Đường Thành hỏi Thành Nhứ có quyết định sẽ làm việc ở đâu chưa. Thành Nhứ không chút do dự, nói: “Làm gần nhà tôi.”

“Không ở lại Bắc Kinh sao?”

“Chắc là không, mặc dù Bắc Kinh cũng có công việc tương đối thích hợp, nhưng mà lúc đầu tôi tới nơi này cũng là vì Phó Đại Thanh, Bắc Kinh cách nhà tôi xa như vậy, giờ mình tôi ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.”

Ăn cơm xong, Hứa Đường Thành đưa Thành Nhứ tới sân bay. Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau, Thành Nhứ vừa xoay người, bước về phía trước thì đột nhiên bị Hứa Đường Thành gọi lại.

Thành Nhứ quay đầu, Hứa Đường Thành tiến lên mấy bước, nghiêng người ôm lấy hắn.

“Nếu muốn ở lại Bắc Kinh thì cứ ở lại, tôi cũng sắp trở về rồi,” Hứa Đường Thành cười một tiếng, “Đến lúc đó anh bảo vệ cậu.”

Thành Nhứ cũng ôm y, toét miệng cười nói: “Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Cũng giống như mấy năm về trước, Hứa Đường Thành nhìn Thành Nhứ bước vào hàng người chờ kiểm tra an ninh, y càng biết thêm nhiều bí mật của Thành Nhứ, lại càng không biết phải làm sao, nhưng lần này lại không có lo lắng nhiều như vậy.

Mấy ngày nay y nghĩ đến chuyện của Thành Nhứ, nhưng bản thân cũng không thể nói rõ, việc Thành Nhứ từ bỏ Trịnh Dĩ Khôn là đúng hay sai, còn nếu như hai người đó bên nhau, có thể được xem là thích hợp hay không? Những vấn đề này cho đến khi Thành Nhứ rời đi y cũng không có được câu trả lời, y tin tưởng, Thành Nhứ cũng mơ màng giống như y. Có lẽ cũng chẳng có ai có thể rõ ràng sống hết một đời, đa phần đều không hiểu rõ, cũng không tìm được phương pháp giải quyết, bó tay chịu thua, luống cuống, có lúc sẽ không biết làm thế nào để tiến về phía trước, nhưng dù có hồ đồ, cũng vẫn phải tiếp tục sống.

Bây giờ nghĩ lại, năm đó Thành Nhứ quyết định rời đi hẳn là đúng đắn, cho dù sau này hắn gặp phải loại người gì, người mới hoặc cố nhân, có chăng cũng là sự xoay vần của nhân duyên, những người đã định sẽ ở bên nhau, rồi cũng sẽ đến được với nhau.

Từ sau khi tới nơi này, Hứa Đường Thành luôn bị công việc quấn thân, trong công ty chỉ cần có một người phải làm thêm giờ thì người đó nhất định là y, sữa tươi có hạn sử dụng ba ngày trong siêu thị y đều không nhớ mà mua.

Mỗi ngày y đều cưỡi xe đạp điện chạy lòng vòng, kem chống nắng cũng chỉ thoa qua loa, dĩ nhiên không tránh khỏi bị cháy đen da. Hứa Đường Thành bình thường ít soi gương, tích lũy ngày qua ngày, người bên cạnh cũng khó phát giác, cho tới một ngày thấy trên cổ ngứa, Hứa Đường Thành mới cởi áo, nhìn vào gương xem có làm sao không thì phát hiện chỗ da tay với cổ bị một đường ranh giới cắt ngang chia làm hai bên trắng đen.

Hứa Đường Hề đưa nước ép trái cây qua cho y, nhìn thấy người trên trần trụi của y lập tức nhận ra.

“Ủa, anh, giờ cũng mùa đông rồi sao anh còn chưa có trắng lại vậy?”

Thể chất Hứa Đường Thành không dễ bị đen, cho dù mùa hè da có sạm đen cỡ nào thì cũng sẽ khôi phục rất nhanh.

Mùa đông tới rồi.

Hứa Đường Thành mờ mịt, sao y có cảm giác mấy ngày trước thôi mình còn mặc áo tay ngắn mà?

“Anh.”

Y cúi đầu, nhìn cánh tay tới ngẩn ra, Hứa Đường  Hề đứng cạnh đó hỏi: “Anh nhớ Dịch Triệt ca hả?”

Qua một lúc Hứa Đường Thành mới hoàn hồn lại. Y không có trả lời câu hỏi của Hứa Đường Hề mà khoác một cái áo tay dài vào, vén lên nửa cánh tay đưa tới trước mặt Hứa Đường Hề.

“Anh đang suy nghĩ, giờ anh có phải đen hơn em ấy rồi không?”

Hứa Đường Thành nghe vậy cười haha, cười xong mới cong ánh mắt nói: “Em thấy á, cho dù anh có ăn nắng thì cũng vẫn trắng hơn ảnh nhiều.”

Anh em hai người rõ ràng kì thị màu da của Dịch Triệt, Hứa Đường Hề lấy gối lên che mặt, lộ ra hai con mắt, hỏi Hứa Đường Thành: “Dịch Triệt ca biết em nói ảnh như vậy có đau lòng không ta?”

“Không đâu. Em ấy sẽ nói là…” Sau khi phủ định xong, Hứa Đường Thành bắt chước biểu cảm nghiêm túc của Dịch Triệt, nói, “Ừ, anh cũng thấy vậy.”

Hứa Đường Hề nhìn Hứa Đường Thành bắt chước mà cười không ngừng được, liên tục nói giống quá giống quá.

Hai người cười nói một hồi, Hứa Đường Hề giơ di động trong tay lên, hỏi Hứa Đường Thành: “Anh nhìn thấy cái này chưa?”

Là một bài viết trên báo trường bọn họ, tựa đề là 《Một năm của bọn họ ở Nam Cực》.

Vừa nhìn thấy tiêu đề Hứa Đường Thành đã biết bên trong nhất định có Dịch Triệt.

Y cầm lấy di động của Hứa Đường Hề, từ từ lướt xuống.

“Hóa ra Dịch Triệt ca đi Nam Cực? Ảnh học ngành gì mà được đi Nam Cực vậy anh?”

“Near space remote sensing,” Hứa Đường Thành nói, “Cụ thể thì anh không rõ lắm, trong bài này không phải có nói tới à.”

Hứa Đường Hề le lưỡi: “Em chỉ xem mấy chỗ có nhắc tới Dịch Triệt ca thôi, còn lại không hiểu, cũng không có đọc kĩ. Có điều em nhìn thấy ở khúc cuối có một đoạn nói là, số liệu lần này bọn họ thu thập được có thể giúp bọn họ dẫn đầu trong lĩnh vực này ít nhất sáu năm, quá lợi hại.”

Hứa Đường Hề đọc lướt qua một lượt, Hứa Đường Thành lại nghiêm túc đọc kĩ càng từng chữ.

“Ừ,” Hứa Đường Thành hơi cong môi, nói, “Em ấy lúc nào cũng lợi hại.”

“À đúng rồi, em đưa cho anh xem cái này chủ yếu là muốn cho anh xem cái hình này, có Dịch Triệt ca ở trỏng! Cái hình cuối cùng!” Hứa Đường Hề không đợi được, lướt ngón tay trên màn hình, kéo tới cái hình cuối cùng ở bên dưới.

Hình minh họa có mấy tấm, có sông băng, có cực quang, còn có một tấm hình như là chụp chỗ ở của bọn họ — năm, sáu cái nóc nhà không cao lắm, dựa lưng vào cái núi tuyết chỉ lộ ra phân nửa, sắc trời trong hình ảm đạm, bầu trời có màu sậm hơn xanh dodger một chút, nóc nhà phủ đầy tuyết, trên đỉnh mái hiên hình tam giác có treo một ngọn đèn, chiếu sáng cánh cửa dưới hiên nhà.

1371F5

Xanh Dodger

Đây là chỗ em ấy ở ư?

“Anh xem tấm cuối cùng ấy, ở dưới cùng có một tấm bọn họ chụp chung.”

Màn hình lại bị kéo lên trên, Hứa Đường Thành sau hai năm rốt cuộc nhìn thấy được Dịch Triệt. Hắn cùng hai người đàn ông sóng vai đứng chung một chỗ trước cái biển hiệu nền trắng chữ xanh, trên biển hiệu có viết mấy chữ: “Gepgraphic South Pole”.

Biển hiệu bị bọn họ chặn lại phân nửa, ở giữa lộ ra một tấm bản đồ đơn giản, bên phải còn có mấy hàng chữ.

Hắn mặc đồ kín bưng, Hứa Đường Thành chỉ có thể nhìn thấy được mắt, mũi với nửa cái miệng.

Hứa Đường Thành phóng to hình lên, nhưng do phóng to nên người nhìn rất là mờ, khiến trong lòng Hứa Đường Thành sinh ra tiếc nuối.

“Aizz, cái này nhìn không rõ,” Hứa Đường Thành cũng ảo não, tò mò hỏi, “Đây là cực điểm đúng không ạ? Anh xem bên phải biển hiệu viết cái gì vậy?”

Ngón tay Hứa Đường Thành lướt về phía bên trái, hai cái đầu chụm lại một chỗ trước màn hình, nghiên cứu cái biển hiệu kia.

“Robert F. Scott, January 17, 1912’. The Pole. Yes, but under very different circumstances from those expected.”

“Còn đây là gì? Người này là ai?” Hứa Đường Hề hỏi.

“Hẳn là nhà thám hiểm người Anh, người thứ hai bước chân tới cực điểm.” Hứa Đường Thành suy nghĩ một chút, “Góc bên kia biển hiệu chắc là do người đầu tiên tới đó viết.”

Hứa Đường Thành dựa vào kiến thức của mình đáp lại, nhưng thấy không yên lòng, lại nhích ngón tay, muốn nhìn lại khuôn mặt không được rõ ràng đó, chợt bị Hứa Đường Hề kéo tay.

“Mẹ.”

Hứa Đường Thành nghe Hứa Đường Hề gọi mẹ thì dời tầm mắt khỏi màn hình di động, nhìn ra phía cửa.

Chu Tuệ cười một tiếng đi tới, trong tay không biết cầm cái gì.

“Đường Hề, mẹ có chuyện muốn nói với anh, con đi giúp ba con xem cái di động đó phải làm sao đi.”

Hứa Đường Hề nhìn Hứa Đường Thành, gật đầu một cái, cầm di động đi ra ngoài.

Chu Tuệ ngồi vào mép giường, Hứa Đường Thành khom người xếp lại bộ quần áo mình vừa mới thay ra, đặt xuống băng ghế cạnh cửa phòng. Chu Tuệ nhìn chằm chằm bộ quần áo dơ kia một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Đường Thành, hai năm nay con có trách mẹ không?”

“Không có.” Hứa Đường Thành còn đang suy nghĩ về bài viết với tấm hình ban nãy, nhưng cũng không chậm trễ trả lời, thấy ánh mắt chờ mong của Chu Tuệ còn bổ sung thêm: “Con không có quyền gì để trách ba mẹ cả, là con tự mình quyết định, đường là tự con đi, nếu phải trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân mình đi không tốt.”

“Bây giờ con vẫn còn thích nó như vậy sao?” Chu Tuệ hỏi câu này, lại giống như không muốn nghe được câu trả lời. Bà cười khổ nói: “Cho dù con không trách ba mẹ, mẹ cũng biết con vì chuyện này mà mấy năm nay không được vui vẻ.”

“Con không có.”

“Con cảm thấy thế nào mẹ chẳng lẽ không biết ư?”

Lần này Hứa Đường Thành im lặng.

Thật ra thì Chu Tuệ nói không sai, cho dù hắn biết tất cả đạo lý, cũng biết mình không có tư cách, nhưng thỉnh thoảng nỗi nhớ cùng đau đớn vẫn đánh bại lý trí, chiếm thế thượng phong.

“Lúc trước, ba mẹ nói với con, tìm đối tượng đừng nhìn tướng mạo, người phải hiền lành, hiểu chuyện, hiếu thuận, không tự tư tự lợi. Cho nên có lúc con sẽ nghĩ, Dịch Triệt hoàn toàn thỏa mãn những điều kiện này, chẳng lẽ chỉ vì giới tính, thì có thể bỏ qua tất cả sao? Con thật sự không trách ba mẹ, con biết có những chuyện ba mẹ không hiểu được, nhưng cũng có lúc sẽ cảm thấy bất bình. Con biết ba mẹ lo lắng cho tương lai của con, nhưng cũng không thể bởi vì lo lắng cho cuộc sống sau khi già, lại coi nhẹ mấy chục năm đầu chứ?” Hứa Đường Thành nhìn mặt đất lắc đầu một cái, giọng vẫn bình thản, “Con cảm thấy, cái này không thỏa đáng.”

“Ừ.” Chu Tuệ miễn cưỡng cười một tiếng, nói, “Có lẽ những gì con nói cũng có đạo lý, chỉ là mẹ với ba con, sống nhiều năm như vậy, đã quen với lối suy nghĩ này rồi. Ba mẹ chỉ muốn các con có thể an ổn sống hết một đời, không cầu danh lợi, bình bình an an là được, ba mẹ… Không có được tư tưởng cởi mở như vậy, hy vọng con đừng trách ba mẹ.”

Câu này tựa như vừa là xin lỗi, vừa bày tỏ sự dao động của Chu Tuệ.

Hứa Đường Thành có chút mờ mịt, suy đoán này vừa vụt qua trong đầu, y lập tức cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Y nhìn Chu Tuệ, quả nhiên thấy Chu Tuệ gật đầu với y một cái: “Con đi tìm Dịch Triệt đi, ba mẹ cho phép.”

Chuyến tu hành gian khổ cuối cùng cũng kết thúc, trong chớp mắt nghe được thông báo tự do, vui sướng cùng hạnh phúc thật ra không có tới nhanh như vậy. Tình cảm chất chứa quá nhiều, quá sâu, tình cảm vừa thay đổi trái lại càng trở nên nặng nề, trang nghiêm, giống như bánh xe của Dịch Triệt di chuyển một cách gian nan giữa đầy trời tuyết rơi.

“Nhưng mà chuyện này con đừng nói với bà nội, lần trước kiểm tra sức khỏe thân thể bà không tốt, trước mắt cứ giấu bà đi, còn những người khác trong nhà mẹ sẽ nói giúp con, con đừng lo.”

“Mẹ…”

Trong ngực nóng lên, Hứa Đường Thành không nói được gì.

“Nói thật, tới giờ mẹ vẫn còn lo lắng. Nhưng mà… Lúc trước mẹ đã từng nói để hai đứa xa nhau một thời gian, hai năm qua rồi, tình cảm hai đứa dành cho nhau vẫn không đổi. Mẹ cũng không dám làm tổn thương hai đứa nữa.” Sự thỏa hiệp của Chu Tuệ xen lẫn chút bó tay chịu trận, bà thật sự rất sợ, sợ cứ tiếp tục thế này, người gục ngã trước sẽ là Hứa Đường Thành, “Nếu hai đứa đã kiên trì như vậy, thì hai đứa cứ đi con đường của mình thôi, ba mẹ không ngăn cản nữa.”

Hai đứa?

Giống như biết được suy nghĩ trong đầu của Hứa Đường Thành, Chu Tuệ lau nước mắt, đưa bức thư trong tay cho y.

“Cái này là thằng bé đó viết cho mẹ, từ Nam Cực gửi tới địa chỉ nhà của chúng ta ở thành phố C. Thư cũng chỉ gửi tới đúng một lần đó, dì Vương dưới lầu nhìn thấy nói cho mẹ, mẹ mới nhờ dì ấy gửi bưu điện sang đây.” Chu Tuệ vuốt mặt, hai mắt đỏ au mà cười nói, “Lần đầu tiên mẹ nhận được thư từ xa như vậy.”

Nhìn dấu bưu điện xa lạ trên bì thư, Hứa Đường Thành không nhịn được lập tức mở ra.

“Nó nói với mẹ nhiều lắm, nhưng chủ yếu là mong mẹ đừng lo lắng… Còn nói nó nhất định sẽ chăm sóc cho con thật tốt…”

Hứa Đường Thành giương mắt, phát hiện Chu Tuệ vẫn nhìn chằm chằm bức thư trong tay mình.

Nhớ tới mấy câu cuối cùng trong thư, cảm xúc lẫn lộn khi đó lại ùa về, bất đắc dĩ, buồn cười, bình tĩnh… Tâm tình phức tạp, nhưng rõ ràng hắn biết, mình không thể lay chuyển được Hứa Đường Thành, cũng không nhịn được mà viết bức thư này cho bà.

“Nó nói, nó nhỏ hơn con sáu tuổi, bây giờ đang rất cố gắng rèn luyện thân thể, cho dù con già rồi, thì nó vẫn còn đủ sức chăm sóc cho con. Sau này, chuyện dưỡng lão, ma chay của con nó sẽ lo hết.”

Hai giọt lệ rơi xuống, Chu Tuệ vẫn đang cười: “Đứa nhỏ này, những gì mẹ băn khoăn nhất nó cũng nói hết rồi, mẹ không còn gì để nói nữa… Có thể nhìn ra được, nó thật sự rất thích con.”

Lo chuyện dưỡng lão, ma chay cho y?

Sao lại có người có thể nói ra những lời như vậy?

Sau phút rung động ngắn ngủi, Hứa Đường Thành không biết nên khóc hay nên cười, y vừa nhớ nhung, vừa cảm động, trong lòng có đủ mọi loại cảm xúc, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì hốc mắt đã đỏ lên rồi.

Dịch Triệt vì Hứa Đường Thành, cái gì cũng nói được.

Hắn đã hứa với Hứa Đường Thành cái gì thì sẽ tuyệt đối không nuốt lời, nên đương nhiên là, chuyện gì cũng làm ra được.

“Mẹ.”

Chu Tuệ đã nói xong những gì cần nói, đứng dậy muốn rời đi. Hứa Đường Thành mở miệng gọi bà lại.

“Mẹ, mặc dù ba mẹ đã đồng ý, nhưng con vẫn còn vài lời muốn nói.”

Nhìn thấy biểu cảm của y, Chu Tuệ mới bước về, ngồi lại xuống giường.

“Mẹ nói đúng, em ấy thật sự rất thích con.” Hứa Đường Thành lấy bàn tay dụi mắt, úp bức thư lại, nắm chặt trong tay, “Thật ra thì ngay từ đầu em ấy đã bảo con đi với mọi người. Con biết em ấy không nỡ để con đi, nhưng em ấy không nỡ nhìn thấy con ở giữa khó xử, cũng không đành lòng nhìn mọi người khổ sở như vậy, cho nên em ấy mới nói để con đi, em ấy có thể chịu được. Mẹ nói sợ chúng con sau này già rồi không có ai lo, em ấy liền nói em ấy sẽ lo cho con… Em ấy chính là người như vậy, không trái nghiêng phải lệch, trong lòng em ấy dù thế nào cũng chỉ có con.”

Chu Tuệ cúi đầu im lặng một hồi, gật đầu, coi như là tán đồng.

“Lúc trước con ngủ không ngon, em ấy đi khắp nơi mua rèm che nắng cho con, tay con lạnh, em ấy sẽ ủ ấm cho con, người khác cố ý chọc em ấy, rõ ràng em ấy không sai nhưng vẫn vì con mà xin lỗi… Điểm tốt của em ấy con có nói thế nào cũng không nói hết được, sau này, ba mẹ sẽ biết được em ấy tốt thế nào.” Hứa Đường Thành dừng một chút, rốt cuộc dưới ánh mắt chờ đợi của Chu Tuệ, nói vào chủ đề chính, “Mẹ, con cảm ơn mẹ vì đã đồng ý chuyện của chúng con. Bây giờ con nói với mẹ những lời này, không phải để khoe khoang, cũng không phải giúp em ấy nói tốt, mà bởi vì còn có chuyện con muốn để ba mẹ biết.”

Chu Tuệ tiếp nhận hoàn toàn, cũng vô cùng chân thành. Bà gật đầu một cái, nói với Hứa Đường Thành: “Con nói đi.”

“Chuyện là, từ lúc con với em ấy ở bên nhau, con không phải hy sinh nhiều hay nhượng bộ gì cả.” Hứa Đường Thành vuốt ve bức thư trong tay, cúi đầu, cười nhạt, “Có thể cùng em ấy ở bên nhau, từ đầu tới cuối đều là con may mắn, cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi.”

Y không biết rốt cuộc mình đã làm gì, mới khiến cho bản thân trở thành sự tồn tại khác biệt trong mắt Dịch Triệt, nhưng y thật sự rất cảm ơn bản thân mình khi đó.

Chu Tuệ đi rồi, Hứa Đường Thành còn nắm bức thư trong tay, không dám đọc.

Y sớm đã nhận được tin nhắn thông báo chi tiêu từ ngân hàng, y biết, Dịch Triệt hiện đang ở Bắc Kinh. Trong đầu có vô số ý niệm, mà suy nghĩ rõ ràng nhất chính là, y phải lập tức đặt vé bay về Bắc Kinh.

Điện thoại di động đang để sạc, Hứa Đường Thành nhào tới trên bàn, vừa định cầm di động lên thì phát hiện có cuộc gọi tới.

Dù đã hai năm không liên lạc, y cũng chưa từng quên dãy số này. Y nhanh chóng nhấn nghe, lúc đưa di động tới bên tai, quên mất điện thoại vẫn còn cắm sạc, cánh tay run lên một cái, y dùng tay còn lại rút dây sạc ra.

“A lô?”

Dùng giọng nói khô khốc nói ra một chữ như vậy, người đối diện mãi không thấy trả lời.

Tại sao không nói chuyện?

Là uống say rồi nên mới gọi điện thoại sao?

“Dịch Triệt, anh…”

Trong đầu y nảy ra vô số suy đoán, không chờ được muốn báo tin tốt cho đối phương, lại bị một tiếng gọi đánh gãy.

“Hứa Đường Thành.”

Nghe thấy một tiếng này, Hứa Đường Thành ngẩn người.

Số điện thoại không có sai.

Không có uống rượu, vả lại còn rất tỉnh táo.

Không gọi nhầm số, người cũng không có say, đang gọi tên y.

“Hai năm không gặp giờ em giỏi rồi nhỉ.” Sau khi thả lỏng, Hứa Đường Thành không còn căng thẳng như lúc nãy nữa. Câu chất vấn của y mang theo giọng mũi, thân mật triền miên: “Không biết lớn nhỏ gọi ai đó?”

Y nói đùa, nhưng mà cái người kia lại chẳng chịu phối hợp. Dịch Triệt lại gọi cả tên họ y ra, không đợi Hứa Đường Thành đáp lại, cứng rắn nói: “Anh gạt em.”

Nghe đối phương lên án Hứa Đường Thành chẳng hiểu mô tê gì.

“Bài anh hát cho em nghe không phải là bài ca chúc mừng sinh nhật của Ê-a-cu-đo.”

Rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân, Hứa Đường Thành lại cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mắc kẹt vào một góc, trộm ẩn giấu một buổi tối mùa đông. Mà cái buổi tối đó, đối phương từ đầu đến cuối đều nhìn vào ống kính của y, một câu đòi quà sinh nhật, còn có xuyên qua bậc thang màu vàng, chạy đến bên cạnh y.

“Không phải là Ê-a-cu-đo,” Y cười trêu hắn, nói, “Mà là Ê-cu-a-đo.”

“Cái nào cũng không phải.” Giọng Dịch Triệt đột nhiên trở nên nghẹn ngào, thanh âm rất thấp, “Anh gạt em…”

Hắn đột nhiên đổi chủ đề, Hứa Đường Thành mới nhận ra ưu tư của hắn không đúng, y bắt đầu hoảng hốt.

“Anh sai, anh sai rồi, là anh gạt em.” Sợ hắn khóc, Hứa Đường Thành vội vàng ngoan ngoãn nhận sai, “Dịch Triệt, em đang ở đâu, có ở nhà không? Vậy em ở nhà chờ anh, anh đi tìm em nha?”

Y quyết định không tiếp tục nói chuyện với hắn qua di động nữa, y muốn gặp hắn ngay lập tức.

“Không được.” Dịch Triệt lại nói.

“Sao?” Hứa Đường Thành sửng sốt, đứng thẳng người, đưa mắt nhìn lá cây đang đung đưa ngoài cửa sổ, “Tại sao?”

Một con chim từ trên cành cây lao xuống, ngẩng đầu, thu cánh.

“Từ sân bay Phượng Hoàng tới chỗ anh phải ngồi tàu điện ngầm như thế nào?”

“Hả?” Hứa Đường Thành trả lời theo bản năng, “Tam Á không có tàu điện ngầm…”

Lời còn chưa nói xong, y đã kịp phản ứng với thông tin trong câu vừa rồi.

Nhưng không đợi y truy hỏi, Dịch Triệt đã mở miệng trước.

“Có,” Dịch Triệt nói, “Tuyến sân bay, từ cầu Tam Nguyên ngồi tuyến số mười, tới đường Tri Xuân thì ngồi tuyến số mười ba.”

Hứa Đường Thành run rẩy ngồi bên cạnh bàn, lỗ tai che bít cả ống nghe.

“Em tới đón anh về nhà, nếu như chú với dì không đồng ý thì em sẽ không đi, em sẽ mặt dày cầu xin bọn họ, cho tới khi nào bọn họ đồng ý mới thôi.” Dịch Triệt ngừng một chút, giống như đang kìm nén cái gì đó, “Dù thế nào em cũng phải đón được anh về nhà.”

“Dịch Triệt…” Hứa Đường Thành gọi tên hắn, lại chẳng có âm thanh.

Ngoài cửa sổ lại có một chú chim bay tới, nhánh cây run lên, bóng người thành đôi.

Dịch Triệt, Dịch Triệt, Dịch Triệt, rõ ràng mang cái tên như vậy, nhưng người lại cố chấp, chẳng giống tên chút nào.

“Được.” Hứa Đường Thành nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi