BÁCH NIÊN THÂN

Ánh hào quang lóa lên rồi vụt tắt, Bạch Ngọc Đường nhìn bộ cương thi và Triển Du Huy va vào nhau, trên mặt không giấu được nét kinh hoàng ——

Bộ cương thi kia đang khô héo bằng một tốc độ nhanh tới mức kinh ngạc, đôi má đầy đặn gần như chỉ trong chớp mắt đã biến thành xương khô, con ngươi trũng xuống, da dẻ từng mảng từng mảng hóa thành tro bụi… thoáng chốc đã chỉ còn dư lại một tấm xương, đổ sụp xuống đất trong cái nhìn hãi hùng của Bạch Ngọc Đường, không còn chút động tĩnh nào nữa.

Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái mét gần như là cùng lúc lao tới bên người Triển Du Huy cũng ngã lăn ra đất, đưa tay nâng cậu lên, sau khi cẩn thận kiểm tra phát hiện ra chỉ là hôn mê bình thường, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm đứng dậy. Đang định đỡ Triển Du Huy ra khỏi mộ thất, ánh mắt lại chợt quét qua đống xương nằm rải rác trên mặt đất kia, không khỏi hơn run run, bước chân cũng chậm lại. Một lát sau, thanh niên áo trắng khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng dìu người dựa vào tường, đoạn cúi xuống nhặt đống xương trên đất lên, dùng tấm trường bào màu lam gói kỹ lại, rồi ôm lấy đi về phía chiếc quan tài đặt cách đó không xa.

“Người chết là lớn nhất… Nể mặt ngươi cũng không làm hại người, gia gia tốt bụng lần này vậy.” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, giơ tay đẩy nắp quan tài ra bỏ đống xương kia vào trong. Bất chợt ngón tay lơ đãng đụng phải một món đồ gì đó hơi gồ lên, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hắn bèn lấy tay quờ quạng tấm nệm bằng lụa là dưới đáy quan tài một lát, quả nhiên phát hiện ra dưới lớp nệm lót có một vật cưng cứng, dường như có hình dạng cái bình. Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường lại đẩy nắp quan tài rộng ra thêm chút nữa, nương theo ánh sáng phát ra từ đống châu báu xung quanh, hắn nhẹ nhàng lật lớp lăng la lên ——

Không phải cơ quan tinh vi, cũng không phải táng phẩm gì quý giá, ẩn giấu dưới tầng tầng lớp lớp lăng la, chỉ là một chiếc bình sứ thanh hoa to bằng lòng bàn tay.

Loại bình này đối với Bạch Ngọc Đường đã hạ đấu vô số lần mà nói cũng không có gì xa lạ… trong rất nhiều hầm mộ cổ đại, chủ nhân ngôi mộ đã được hóa táng không thể dùng thân thể để chôn cất thì thường sử dụng những chiếc bình đại thể như thế này để đựng tro cốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn bình tro trước mắt, có chút thất thần. Tựa như bị thứ gì đó đầu độc, hắn duỗi tay ra chậm rãi đặt lên thân bình lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve nó —— Song, không biết có phải là do miệng bình quá sắc hay không mà Bạch Ngọc Đường chợt thấy lòng bàn tay hơi nhói, khi hồi thần lại thì đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một vệt máu đỏ tươi lướt qua lòng bàn tay, men theo miệng bình chầm chậm lăn vào trong!

“Gay rồi!” Bạch Ngọc Đường bật thốt lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại sau mấy bước, sắc mặt thoắt cái rét lạnh —— Trong mộ cổ tối kỵ nhất chính là thổ tức và hoạt huyết của người sống… Tình hình ấy, rất có thể sẽ làm thức tỉnh một thứ tà ma quỷ quái nào đó cực kỳ khó nhằn!

Nhưng đợi một lúc vẫn không phát hiện ra có tình huống gì khác thường, Bạch Ngọc Đường hơi ngờ vực đứng nguyên tại chỗ, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bước tới gần mấy bước —— Ngay lúc hắn bước tới vị trí vừa rồi, chiếc bình sứ thanh hoa đột nhiên phát ra một tiếng nứt khe khẽ rồi vỡ tan tành!

Kỳ quái chính là, Bạch Ngọc Đường đáng nhẽ phải ngay tức khắc tránh ra thì giờ phút này lại kinh ngạc ngẩn người đứng ngây ra đó, nhìn tro cốt rải rác khắp quan tài cùng nắm xương mà mình vừa tận tay bốc vào, trong mắt liên tục cuồn cuộn lên những vẻ mặt lạ lùng ——

“… Bạch huynh, đêm đã về khuya không được cao giọng kẻo lại quấy rầy giấc ngủ của người ta —— Sự tình ở Khai Phong phủ vốn đã nhiều, Triển mỗ chỉ là một người phàm tục, không cách nào có thể phân thân được, mấy chuyện bất hòa vặt vãnh như này vẫn là càng ít càng tốt.”

“Ngọc Đường… Triển mỗ công vụ tại người, nhiều lần phiền ngươi phải chờ đợi, thực sự là rất áy náy —— Lần sau mang Nữ Nhi Hồng ngươi thích nhất đến nhận lỗi có được không? Đừng giận nữa nhé?”

“Ngọc Đường, Triển mỗ đã đáp ứng ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời —— Nếu ngày nào đó Triển mỗ về lại với giang hồ, nhất định sẽ cùng ngươi nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy, ở bên nhau sống đến bạc đầu… Ngươi có thể bằng lòng đợi ta thêm chút nữa được không?”

“… Đời này kiếp này, thà phụ Triển Chiêu, cũng không phụ Bạch Ngọc Đường.”

Trước mắt không ngừng hiện lên những hình ảnh giống như đã từng quen… Hồng y thanh niên nhướng mày vui cười rạng rỡ, hồng y thanh niên cong cong đôi mày cười tủm tỉm, hồng y thanh niên rũ mắt cười thật dịu dàng… Đủ mọi tình cảnh cứ đan xen nhau chớp nhoáng, ùa vào tràn ngập tâm trí, dường như muốn tái hiện lại hai mươi mấy năm cuộc đời chỉ trong một giây lát, khiến cho Bạch Ngọc Đường không sao nhìn kịp.



Hoa khôi Ỷ Thúy lâu giết tình nhân bội tình bạc nghĩa, ngày hành hình, hắn nhìn hoa khôi quỳ trên đài mà không khỏi thổn thức, hồng y thanh niên nhìn thấy hắn như vậy cũng lặng lẽ không nói gì, mãi đến tận ngày hôm sau trên đường đi tế bái về, khi bốn phía không người, y mới do dự một hồi, rồi vươn tay đặt lên giữa hai hàng mày hơi nhíu lại của hắn, còn mình thì lại khẽ nhíu mi chân thành an ủi, “… Bạch huynh, sinh thời không thể sống cùng nhà, nhưng chết đi lại được ngủ chung một huyệt, âu cũng là một loại may mắn.”

Một ngày nào đó họ hẹn nhau cùng đi Tùng Giang phủ tra án, ngờ đâu người kia lại bỏ hắn đi trước, tới khi hắn chạy được đến nơi thì y đã thoi thóp, máu nhuộm đẫm cả y phục. Nửa tháng trời chịu đựng nỗi sợ hãi khiếp đảm không quản ngày đêm dốc lòng chăm sóc, chỉ sợ sơ ý một chút thôi là người với người sẽ mãi cách xa nhau như trời với đất —— Đêm vết thương vừa lành lặn hai người ngồi trên nóc nhà uống rượu, người kia vô cùng nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa giận dữ của hắn mà nói từng chữ, “Triển mỗ đã nhận định ngươi, thì cũng vậy, quyết không buông tay.”

Đêm Trùng Tiêu đẫm máu hôm ấy, hắn không may rơi vào hầm đồng võng, vào khoảnh khắc không còn gì cứu vớt được, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lại là mi mục như họa cong cong dưới cơn mưa bụi lác đác một ngày nào đấy ở Giang Nam, y nhoẻn cười dịu dàng cất lời ước hẹn, “Đời này kiếp này, thà phụ Triển Chiêu, không phụ Bạch Ngọc Đường.”



Sống đắp chung chăn, chết chung một mộ. Một đời một mối tương tư, dầu chết cũng không hối hận. Vĩnh viễn sa vào quỷ vực, chỉ duy người quyết chẳng phụ.

Vì vậy mà ngươi tìm đến sao? Thà rằng một thân linh khí hóa thành thứ đồ dơ bẩn này, thà rằng chuyển thế mà hồn phách không toàn bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán, thà rằng tử thủ dưới nền đất lạnh lẽo thê lương tịch liêu một ngàn năm, chỉ vì chờ đợi một Bạch Ngọc Đường đã sớm không giữ lời hứa bỏ ngươi mà đi sao?

Người bên ngoài nói ngươi khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc, nhưng ta biết ngươi ngoài mềm trong cứng ngạo cốt tranh tranh. Nhưng mà… ngươi có biết, ngươi cố chấp thủ giữ một ngàn năm không hối hận, nhưng lại khiến Bạch Ngọc Đường day dứt chẳng thể tha thứ cho chính mình?



“Triển Chiêu…”

Bạch Ngọc Đường run rẩy vươn tay ra vuốt ve bọc xương khô kia, tiếng nói không kìm nén được nỗi nghẹn ngào, “Triển Chiêu… Ngươi… con mèo ngốc này…”

Còn 1 chương nữa thôi là chia tay bộ này rồi mọi người nhé… Đọc lần nào là đau lần nấy, dạo này khả năng chịu ngược hơi kém, đầu năm lại còn ăn phải một đống ngược từ đám mẹ ghẻ vô lương tâm, thật không biết tôi còn đủ nước mắt mà làm nốt chương cuối không nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi