BẠCH THƯỚC THƯỢNG THẦN

“Mộc Mộc.” Dưới ánh trăng, Bạch Thước không nói thêm lời nào, chỉ gọi Phạn Việt.

Xích bạc trong tay thiếu niên quất xuống, kết giới trước mặt Hoa Hồng vỡ thành từng mảnh.

Bạch Thước móc từ trong túi Càn Khôn ra một cái bình dược ném cho Hoa Hồng: “Này, cho tỷ, thuốc giải của Cấm Linh thảo.”

Hoa Hồng kinh ngạc: “Thứ này muội cũng có thể giải, không phải muội không biết luyện chế Cấm Linh thảo à?”

“Không biết luyện độc không có nghĩa là không biết luyện thuốc giải. Tỷ hoàn toàn không biết gì về bản lĩnh của ta cả.” Bạch Thước giương mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng lề mề nữa, mau uống thuốc giải đi, cùng ta đi cứu người.”

Hoa Hồng uống thuốc giải xong liền cảm nhận được linh đài thoải mái sảng khoái, hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

“Ngay dưới thạch điện Dị vương cung, ta nghi Dị nhân vương muốn dùng tà pháp để tăng linh lực lần nữa, ông đã là Thượng quân đỉnh phong, còn làm mấy chuyện thương thiên hại lí như vậy, tỷ không nhận ổng cũng đúng!”


Bạch Thước lôi kéo Hoa Hồng đi ngay: “Ta còn nhìn thấy trong huyết trì có con quái vật chúng ta gặp được đêm đó, chỉ sợ Dị nhân vương điên rồi, không những muốn tru sát con cháu hai tộc tiên yêu mà còn cấu kết với tà vật nữa.”

Đột nhiên bước chân Hoa Hồng khựng lại: “Muội nói cái gì, quái vật trong huyết trì là nó?”

“Đúng vậy.” Bạch Thước dừng đột ngột nên lảo đảo, mờ mịt: “Có sao không?”

“Không có gì.” Hoa Hồng rũ mắt: “Đi thôi.”

Xa xa, ánh nến lập loè, nhất định là Dị nhân vương muốn khởi động tà trận, Bạch Thước căng thẳng, lôi kéo Hoa Hồng định đi.

“Đi hướng này.” Hoa Hồng hất cằm về phía ngọn đèn dầu: “Có một con đường nhỏ có thể trực tiếp đi ra sau đại điện.”

“Được, tỷ dẫn đường đi.” Không ai hiểu Dị vương cung hơn Hoa Hồng, Bạch Thước lập tức đi theo nàng.


Dị vương cung giống như mê cung, Bạch Thước đi theo Hoa Hồng rẽ hai ba cái đã lẻn đến sau đại điện, thấy đã sắp tới chỗ ngọn đèn dầu kia, Bạch Thước nhẹ nhàng thở ra, đi tới cửa thạch điện.

“Lối vào thạch điện ở đây, cùng ta vào.”

Bạch Thước đẩy cửa thạch điện ra, vừa định nhảy xuống, đột nhiên mi gian bị rót vào một đạo linh lực, cả người cứng đờ, không thể động đậy.

Mà Phạn Việt bên cạnh nàng cũng cứng đờ, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng phóng thẳng ra sau.

Bạch Thước lạnh sống lưng, nghiến răng nghiến lợi: “Hoa Hồng?!”

Hoa Hồng từ từ đi ra trước mặt hai người, không biết khi nào nàng lại ngậm cọng cỏ dại kia.

“Aizz, đừng kêu, là ta.”

“Ngươi là đồng lõa của Dị nhân vương! Những gì ngươi nói lúc nãy đều là giả?!” Bạch Thước nhỏ giọng rít gào.


“Đừng có mà đánh đồng ta với tên súc sinh kia.” Hoa Hồng trợn trắng, nàng không chút do dự nắm vạt áo Bạch Thước và Phạn Việt, dẫn hai người bay lên không, lao vào đêm đen.

Giữa không trung, Bạch Thước thấy chính mình cách Dị vương cung càng ngày càng xa, nàng trừng mắt hận không thể cắn chết thợ rèn.

“Nha, biết mắt muội tròn rồi, không cần trừng to như vậy đâu.” Không hổ là chân chó giỏi nhất của Hạo Nguyệt điện, tính cách bẩn thỉu hại người chẳng khác gì chủ nhân của nàng.

“Nếu ngươi không phải đồng lõa của Dị nhân vương, vì sao không chịu cứu người?” Bạch Thước tức giận bất bình.

Hoa Hồng bĩu môi: “Nếu những người này chết, Tiên tộc tất tuyệt tự trăm năm, trăm lợi không hại với Hạo Nguyệt điện. Vì sao ta lại phải cứu bọn họ chứ.”

“Ngươi không giữ lời!”
“Chậc chậc chậc, nha đầu, sư phụ muội không dạy muội thế gian hiểm ác sao? Lời của Yêu sao có thể tin được chứ.”

“Khốn khiếp!” Bạch Thước tức đến hai mắt đỏ bừng.

“Đúng đúng đúng, ta khốn khiếp, nhưng ai kêu muội tin ta đâu.”

Hoa Hồng cười rộ lên, lượn lên lượn xuống vài lần rồi dừng lại ở nơi gần tường thành nhất. Nàng ngẩng đầu nhìn cửa thành cách đó không xa, để hai người ngồi một góc, nàng cố ý tìm cho Phạn Việt một khối gỗ tựa đầu, dù sao cũng là lão đại, phải cung phụng, rồi lại thong thả tìm một tảng đá lớn ung dung ngồi, thả lỏng người.

“Quá tốt, chỗ này gần cửa thành nhất. Chỉ còn một canh giờ nữa là Ngô đồng võ yến sẽ kết thúc, nhất định Kim Diệu đã phát hiện Dị thành xảy ra chuyện, đến lúc đó kết giới vừa mở ra ta liền mang các ngươi đi. Mặc kệ tà vật Dị nhân vương gì đó đều đã có Kim Diệu lo liệu, liên quan gì tới ta.”
“Ngươi!”

Hoa Hồng tựa như cục đá dưới hầm cầu, dầu muối không ăn, đại yêu đã sống mấy trăm năm căn bản không phải chỉ dùng chút mưu mẹo của Bạch Thước là có thể lừa gạt. Có lẽ ngay cả những chuyện cũ bi thương cùng cực trong miệng nàng cũng sớm tan thành bột phấn, lấy ra tin tức chấn động cũng chỉ để lừa mình thôi.

A Chiêu còn đang đợi nàng, nàng có thể chết, A Chiêu không thể!

Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu: “Ê, Hoa Đại Thiết, chết thêm một tên tiên nhân cũng không ảnh hưởng gì tới ngươi phải không?”

Hoa Hồng đang ngậm cỏ dại ngân nga nheo mắt lại, nhìn về phía Bạch Thước.

Thiếu niên trong bóng tối cũng ngơ ngác nhìn Bạch Thước.

Trong thạch điện dưới Dị vương cung, con cháu tiên yêu hôn mê bất tỉnh.

Bắc Thần Trọng Chiêu trầm mặc bị trói, chỉ có Mộ Cửu giãy tưng tưng trên cây cột, hắn hao hết một tia sức lực cuối cùng cũng không cách nào lay động tà khí hóa thành xiềng xích nửa phần, cuối cùng cũng chết tâm.
Hắn nhìn thoáng qua hai người bình tĩnh không gợn sóng bên cạnh, nhịn không được gọi Trọng Chiêu: “Ê, Phiêu Diểu, chẳng lẽ ngươi cho rằng nha đầu kia sẽ trở về?”

Trọng Chiêu giật giật mí mắt, không thèm nhìn hắn.

“Dị thành vương dám bắt chúng ta là đã không muốn chúng ta sống, Dị thành cấm linh, cho dù là lão già Kim Diệu tới cũng không phá nổi tà trận của Dị nhân vương, nàng có thể có cách gì? Ta thấy nàng đã sớm cùng đồ đệ tiểu bạch kiểm kia bỏ chạy, chỉ là thuận miệng an ủi ngươi thôi, để ngươi có cái mà nhớ, giúp ngươi an tâm chết một chút!”

Lúc Bạch Thước đi đã hứa hẹn chắc nịch, nhưng Mộ Cửu không tin Bạch Thước có thể cứu bọn họ, giờ phút này sự khôn lõi của Bạch Thước dùng được cái rắm. Có điều dù sao cũng quá nhàn rỗi, chọc ghẹo tiên nhân cũng vui mà.
“Muội ấy nói, muội ấy sẽ trở về.” Trọng Chiêu vẫn luôn trầm mặc không nói gì bỗng ngẩng đầu, nặng nề mở miệng.

“Trở về cái rắm, chỉ có ngươi mới tin tưởng nha đầu quỷ kia.”

Mộ Cửu còn chưa dứt lời, đột nhiên thạch điện trống trải vang lên tiếng bước chân, Mộ Cửu sửng sốt, kinh hỉ hô to: “Ta phi, không thể nào, nàng ta trở lại thật hả?!”

Trọng Chiêu ngẩng đầu nhìn lối đi trong thạch điện, đáy mắt cũng không biết là chờ mong hay là lo lắng.

Dưới ánh trăng, một bóng người hiện lên mặt đất, tiếng Bắc Thần vang lên.

“Không phải Bạch Thước.”

Thạch điện đột nhiên yên tĩnh.

Ở tường thành cách đó không xa, màn đêm thăm thẳm, âm phong thổi qua từng trận, đèn lồng cao cao đong đưa, lạnh lẽo như ma trơi.

Hoa Hồng cau mày, cho rằng mình nghe lầm.

“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ngươi dẫn hắn đi, ta trở về.”

Thiếu niên ngơ ngẩn nhìn Bạch Thước.

Hoa Hồng từ trên tảng đá bò dậy, sờ trán Bạch Thước: “Ngươi bị sốt hay là điên rồi? Trở về sẽ nhận kết cục thế nào chắc ngươi cũng biết?”

“Ta biết chữ chết viết như thế nào.” Giọng Bạch Thước lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn về phía Hoa Hồng: “Hoặc là ngươi thả ta đi, hoặc là ta cắn lưỡi tự sát trước mặt ngươi, thợ rèn à, ngươi tự chọn đi.”

Dưới ánh trăng, thiếu niên nắm chặt tay.

“Sư phụ.” Hắn lẩm bẩm gọi một tiếng, nhưng Bạch Thước lòng nóng như lửa đốt căn bản không nghe thấy.

“Cho dù bây giờ ngươi đánh ngất ta, cưỡng ép mang ta ra khỏi thành, chỉ cần ta tỉnh, ta sẽ tìm cách chết, chí ít ta còn có thể sống thêm trăm năm, ngươi không thể cứ vậy canh chừng ta một trăm năm được.”
Cho dù một chút biểu cảm nào trên mặt Bạch Thước cũng không có, Hoa Hồng quả thực đã bị chọc cười, nàng cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết Bạch Thước, ở Nam Hải thành làm hàng xóm cũng đã mấy tháng, tính nết bán tiên dỏm này nàng nắm rõ như lòng bàn tay, Bạch Thước tham tiền thích ăn ngon lại sợ chết, mấy thói xấu của phàm nhân nàng đều có, nàng không thể nào ngờ có ngày Bạch Thước lại dùng mạng mình uy hiếp nàng chỉ vì đi chịu chết?

Con heo kia đã từng nói, Bạch Thước không thể chết được, nó chẳng nói lý do, nàng cũng không hỏi, tuy con heo kia lười miệng lại thúi, nếu đã dặn dò, nhất định có nguyên nhân. Đến nay Hoa Hồng cũng không biết vì sao điện chủ lại bị mất trí nhớ  và thần lực mà ở bên cạnh một tên bán tiên, nhưng trước khi chân thân của Phạn Việt trở về, nàng không dám đánh cược.
Hoa Hồng rũ mắt, không hé răng.

Bên cạnh hai người, thiếu niên vẫn luôn trầm mặc nhìn Bạch Thước quật cường, đột nhiên mở miệng.

“Sư phụ, từ bỏ đi, nàng đang báo ân. Mạng của ngươi kém hơn ý muốn cứu người của nàng.”

Thiếu niên thốt ra một câu long trời lở đất, Bạch Thước sửng sốt, Hoa Hồng híp híp mắt, quay đầu nhìn về phía Phạn Việt không lên tiếng.

“Cứu người? Ngươi nói nàng ta bỏ trăm mạng người không màng, là vì cứu người, nàng cứu ai?” Bạch Thước khó có thể tin, thợ rèn coi mạng người như cỏ rác, nàng oán giận cả tòa thành này, thế mà còn có người nàng muốn cứu.

Thiếu niên nhìn về phía Hoa Hồng: “Khóa Linh trận do Mộ Quang bố trí từng trận mắt, dưới thần, đi vào phải chết. Nếu ngươi vào mắt trận, hủy tâm trận tất sẽ bị Khóa Linh trận phát hiện, ngươi sống sót bằng cách nào?”
Bạch Thước sửng sốt, đúng vậy, sao nàng lại quên điểm mấu chốt này chứ.

Năm đó ngay cả phản phệ của Dị vương kiếm Hoa Hồng cũng không chịu nổi, không có khả năng vào thần trận mà lông tóc vô thương, nhất định có người cứu nàng, sức mạnh của thần trận cường đại, dưới sự phản phệ của Khóa Linh trận mà cứu người, ắt người nọ phải trả giá đắt. Trăm năm qua Dị nhân vương vẫn luôn ở mức Thượng quân đỉnh phong, hắn chưa từng bị thương, vậy ai đã cứu Hoa Hồng?

Bạch Thước chợt trợn mắt, buột miệng thốt ra: “Là Hoa Dung cứu ngươi!”

Hoa Hồng thu thần sắc bỡn cợt.

“Hoa Dung…… Hoa Dung……” Bạch Thước lẩm bẩm tự nói, đột nhiên nhanh trí: “Tà vật chúng ta gặp đêm đó chính là Dị vương thế tử?!”

Khí tức trên người Hoa Dung và tà vật kia giống nhau như đúc.
Thấy Hoa Hồng trầm mặc, Bạch Thước biết mình đoán không sai.

Thì ra là thế!

Giờ đây tất cả những khúc mắc trong lòng Bạch Thước đều đã có đáp án.

Rõ ràng trăm năm trước, sức mạnh linh cốt của Hoa Dung vượt xa Hoa Hồng, vì sao trăm năm sau hắn chỉ là tên ngốc cậy mạnh. Năm đó sự tồn tại của Hoa Dung gián tiếp hại chết Dị vương phi, Hoa Hồng hận hắn thấu xương, nhưng hôm qua lúc ở Dị vương cung, tuy nàng ra tay tàn nhẫn với Hoa Dung nhưng lại không gϊếŧ hắn. Còn có vừa rồi, rõ ràng Hoa Hồng đã đồng ý với nàng sẽ đi cứu người, nhưng khi nghe đến quái vật ngủ trong huyết trì kia đột nhiên đổi ý.

Có lẽ Dị nhân vương khởi động lại tà trận không phải vì bản thân mà là vì con hắn.

“Ngươi không chịu cứu người, là vì Hoa Dung, tà trận trong thạch điện là Dị nhân vương bày ra cho hắn?” Bạch Thước nhìn về phía Hoa Hồng, suy đoán nói.
Một tiếng thở dài vang lên, Hoa Hồng có chút bất đắc dĩ mà liếc Phạn Việt một cái: “Thật cảm ơn ngươi, tổ tông.”

Thiếu niên không phản ứng gì với việc Hoa Hồng cạn lời, hắn chỉ muốn yên lặng đưa Bạch Thước rời đi, nhưng sư phụ hắn lại không bỏ được Trọng Chiêu, hắn chỉ có thể vạch trần ý đồ chân chính của Hoa Hồng.

“Hắn đã cứu ta ba lần, ta thiếu hắn một cái mạng.” Hoa Hồng phun cỏ dại đã nhai nát ra, thẳng lưng.

“Ba lần? Không phải chỉ có phản phệ của Dị vương kiếm và Khóa Linh trận sao, sao lại là ba lần?”

“Ta bị thần lực của Khóa Linh trận đả thương, tuy rằng còn sống nhưng linh cốt đã hủy hết, Hoa Dung đem linh cốt của hắn cho ta.”

Hoa Hồng vân đạm phong khinh, đồng tử Bạch Thước co rụt lại, kinh hãi vô cùng.

Dị nhân không thể tu luyện linh lực, cách duy nhất để tăng sức mạnh chính là tu luyện linh cốt.
“Không cần nhìn ta như vậy, nếu lúc ấy ta còn tỉnh táo sẽ tình nguyện chết chứ không lấy linh cốt thối tha kia của hắn. Lúc ta tỉnh lại đã ở ngoài Dị thành, cái gì cũng không có, không người nhà, không thân phận, ngoại trừ linh cốt Hoa Dung để lại trong thân thể ta. Mất đi linh cốt, căn bản sống không được bao lâu, nếu không phải lần này trời xui đất khiến trở về Dị thành, ta còn cho rằng Hoa Dung sớm đã chết. Không biết Dị nhân vương dùng tà thuật gì biến Hoa Dung thành bộ dạng như quỷ mới có thể khiến hắn sống sót.”

“Nếu Hoa Dung còn sống, vì sao Dị nhân vương còn bắt con cháu hai tộc hiến tế, cho dù hắn giúp Hoa Dung tái tạo linh cốt thì như thế nào, đã chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ hai tộc tiên yêu sẽ bỏ qua cho dị tộc sao?”

Hoa Hồng nhìn Bạch Thước liếc mắt một cái: “Nha đầu, ngươi rõ ràng thông minh tuyệt đỉnh, sao lại ngây thơ như thế? Ngươi cảm thấy, khi Dị thành không còn ai có thể rút Dị vương kiếm, dị tộc còn có hy vọng sao?”
“Không phải còn có Khóa Linh trận sao, chỉ cần có thần trận thì không ai có thể xông vào Dị thành, dị tộc có thể tự bảo vệ mình.”

“Đó chỉ là kéo dài hơi tàn, có ý nghĩa gì?”

Hoa Hồng lạnh nhạt nhìn nàng, Bạch Thước sửng sốt, nhớ tới những lời Dị nhân vương từng nói trên đại điện.

Dị nhân bị tam giới ruồng bỏ, bị vây khốn trong tòa cô thành này ngàn năm.

“Hoa Lâm đã già rồi, ta ruồng bỏ dị tộc, Hoa Dung là hy vọng duy nhất của dị tộc. Sao hắn có thể để con trai duy nhất của hắn trở thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù là Hoa Lâm lấy mạng đổi mạng cũng không chữa được thương tích của Hoa Dung, chỉ có dùng nội đan của hàng trăm con cháu tiên yêu và ngô đồng tâm hoả hiến tế mới có thể làm hắn chân chính tái tạo linh cốt.”

“Không chỉ là tái tạo linh cốt.” Phạn Việt ngồi một bên đột nhiên cất tiếng, hắn nhìn về phía Hoa Hồng, ánh mắt thanh lãnh: “Dị nhân vương muốn tạo thần.”
“Cái gì?” Đồng tử Bạch Thước co rụt lại: “Mộc Mộc, ngươi...ngươi nói Dị nhân vương muốn làm gì?”

“Tru sát con cháu hai tộc, tức dị tộc đã tuyên chiến với tam giới, cho dù là Hoa Dung đã có lại linh cốt nhưng chỉ với một mình Dị nhân vương mới thì không thể phù hộ được toàn bộ dị tộc, chỉ có thần mới có thể làm được. Để Hoa Dung thành thần mới là kế hoạch của Dị nhân vương.”

Bạch Thước chợt quay đầu nhìn về phía Hoa Hồng, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của nàng, đáy lòng lạnh lẽo một trận. Lúc này nàng mới hiểu hàm nghĩa chân chính của hai từ “Vô dụng” của Phạn Việt.

Hoa Hồng vứt bỏ thân phận dị tộc nhưng căn bản nàng không vứt bỏ trách nhiệm của Dị nhân vương nữ đối với dị tộc.

Ngàn năm khốn thủ, dị tộc có thể quang minh chính đại hành tẩu trong tam giới, không bị phỉ nhổ, không bị khinh thường, không bị lạm sát, cũng là mong muốn của nàng.
Nàng sẽ không giúp Dị nhân vương, nhưng cũng sẽ không ngăn cản ông.

“Không, đây là sai, cho dù Hoa Dung thành thần, cũng chỉ là tà thần……” Bạch Thước vội vàng mở miệng.

“Chính thần tà thần cái gì, nha đầu, Tiên tộc các ngươi luôn mồm chính đạo tà đạo thiên đạo ma đạo, ngàn năm trước lúc dị tộc bị tàn sát, chẳng lẽ bọn họ là tà ma sao? Chỉ là dị nhân bình thường mà thôi.”

Hoa Hồng trào phúng, Bạch Thước á khẩu không đáp trả được. Hồi lâu, nàng gục đầu xuống mở miệng.

“Thợ rèn, ngươi có sự kiên trì của ngươi, ta cũng có thứ ta muốn bảo hộ, ta chỉ xin ngươi để ta trở về. Cho dù ta không thể ngăn cản Dị nhân vương nhưng ta không thể bỏ rơi A Chiêu.”

Sao nàng dám? Rõ ràng nàng đã đồng ý với hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn!

Mạng của tên Trọng Chiêu kia còn quan trọng hơn tính mạng của nàng và lời hứa với mình sao?
Ánh mắt phẫn nộ của thiếu niên rơi trên người Bạch Thước, đáy lòng nàng run lên, không dám nhìn vào mắt tiểu đồ đệ.

Dưới tường thành, không khí trầm mặc quỷ dị bao phủ, đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai Bạch Thước.

Bạch Thước cúi đầu, thanh âm rầu rĩ.

“Mộc Mộc, sư phụ không thể dẫn ngươi theo, về sau ngươi phải đi theo Hoa Đại Thiết, nàng sẽ không hại ngươi, sư phụ nghèo, sau này vào ngày lễ ngày tết nhớ đốt vàng mã cho sư phụ và sư bá ngươi, sư phụ chắc chắn sẽ nhớ ngươi……”

Nói chuyện tào lao gì đó?

Phạn Việt đang nhăn mặt một đống bỗng thần sắc đơ ra, nhìn sau lưng Bạch Thước.

Bạch Thước càng nói càng cúi đầu thấp xuống, âm phong đảo qua, một hương vị tanh hôi xộc vào mũi Bạch Thước, nàng bất đắc dĩ quay đầu: “Đã kêu ngươi tắm rửa cho sạch, sau này sư phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi muốn……”
Khoảnh khắc nhìn rõ thứ sau lưng mình, Bạch Thước trừng to mắt, đồng tử co rút lại.

Trên bầu trời đêm thăm thẳm, mười đạo linh quang phảng phất như sao băng cắt ngang chân trời dừng ở ngoài dị thành, đúng là đám người Kim Diệu, Tiên tộc ngoại trừ Đại Trạch Sơn, chưởng môn lưỡng sơn lục phủ đều ở đây, Trấn Vũ và trưởng lão Hồ tộc Thường Hỏa nhận được tin tức cũng đuổi tới.

Giữa bầu trời sao ngàn dặm, chỉ có không trung tòa cô thành hoang dã này dày đặc hắc ám.

“Kim Diệu tiên tọa, rốt cuộc Dị thành đã xảy ra chuyện gì?” Thường Hỏa tức giận chất vấn.

Mộ Cửu là thiếu chủ Hồ tộc, là Cửu Vĩ Hồ duy nhất ngoại trừ tộc trưởng, hắn có liên hệ mật thiết đến tương lai của Hồ tộc.

“Có tà vật mạo danh con cháu Vân Tiêu vào Dị thành.”

“Tà vật? Dị nhân vương ở đâu? Trong thành có Khóa Linh trận do Mộ Quang để lại, sao Dị nhân vương lại không biết có tà vật vào thành, vì sao hắn không báo?!”
“Bổn tọa không cách nào cảm ứng được linh tức của Dị nhân vương.” Kim Diệu trầm giọng mở miệng, mọi người biến sắc.

Cái gì? Ngay cả Kim Diệu cũng không cảm ứng được Dị nhân vương? Rốt cuộc dị thành đã xảy ra chuyện gì?

“Tiên tọa, mong ngài gấp rút mở Khóa Linh trận!” Chưởng môn Côn Luân vội vàng mở miệng.

Chìa khóa mở Khóa Linh trận ở trong tay Kim Diệu, nếu Dị nhân vương không trao quyền mở thần trận cho Kim Diệu thì bọn họ cũng sẽ không yên tâm để con cháu nhà mình bước vào Dị thành bị cấm linh.

Lòng bàn tay Kim Diệu vừa động liền hiện ra một mảnh long lân tỏa ra thần quang vàng kim lấp lánh, hắn ném long lân lên không trung Dị thành.

“Đi!”

Một luồng linh lực từ lòng bàn tay ông chảy vào long lân.

“Khai!”

Kim Diệu quát nhẹ một tiếng, long lân trào ra thần quang, bay thẳng lên cửa Dị thành, cửa thành hiện ra một cái long trận nho nhỏ màu vàng kim, long lân bay vào giữa long trận, hóa thành ảo ảnh kim long, long ảnh trong trận bay lượn thét dài, cửa Dị thành chậm rãi mở ra.
Dị thành mở rồi!

Mọi người thả lỏng, đột nhiên, long trận trên cửa thành bắt đầu đảo ngược, trung tâm trận hiện ra một xoáy nước quỷ dị, trong xoáy nước bay ra một thanh kiếm ghim chặt long ảnh giữa long trận.

“Không tốt!” Kim Diệu biến sắc, phi thân tới cửa thành, nhưng vẫn chậm một bước, kim long phát ra một tiếng kêu thống khổ, nháy mắt nổ mạnh.

Thần lực cuồn cuồn tản ra trên không Dị thành, Kim Diệu ở gần nhất bị cổ lực lượng này chấn đến lùi lại mấy bước.

Phượng Huyền phi thân nhảy lên, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Kim Diệu đỡ thần lực giúp hắn.

Dưới bầu trời đêm, một trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ Dị thành, tiếng rồng ngâm uy nghiêm vang vọng tứ phương.

“Đây là Khóa Linh trận do Mộ Quang bệ hạ bày ra?” Chưởng môn Vân Tiêu nhìn long trận kim sắc trước mắt lẩm bẩm nói.
“Không.” Sắc mặt Kim Diệu tái nhợt: “Đây là Tru Thần trận.”

Góc xàm xí của Kyn

Cảm ơn mọi người đã quan tâm, Kyn đỡ nhiều rồi, chỉ còn đau họng sổ mũi thôi, chắc vài ngày nữa sẽ hết, lịch đăng vẫn như cũ nha.

___________________________________________________________________________________

Chương 60

Khoảnh khắc tà khí bao trùm đại trận vừa đúng lúc Phạn Việt gọi ra tên huý Yêu quân của Hoa Hồng.

Trên tường thành, Bạch Thước ngơ ngẩn quay đầu, khó tin nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh.

Thứ Tư gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi