BẠCH THƯỚC THƯỢNG THẦN

Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, dưới ánh trăng, một thanh ảnh xẹt qua khu rừng, thân hình lảo đảo, lá cây quỷ dị trong rừng bám sát thanh ảnh như bóng với hình, vô số cành cây khô như rắn độc đi theo sau thanh ảnh.

Thân hình thanh ảnh vừa động, lòng bàn tay hiện lên tiên quyết, tàng hình dưới tàng cây già.

Cành khô vẫn luôn đuổi theo mất phương hướng, ngơ ngác ngừng giữa không trung, người mặc áo xanh nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc, đúng là Đại Trạch sơn Thanh Y. Thân là thủ tịch Đại Trạch sơn, hắn chưa bao giờ chật vật như hiện giờ, Thanh Y nhìn khu rừng đen kịt thăm thẳm phía sau lưng, cau mày.

Rốt cuộc nơi này cất giấu thứ gì……?

Đột nhiên, tiếng lá cây kêu lên vô cùng chói tai, kết giới che chở Thanh Y bị một phiến lá không biết từ đâu bay tới cắt ra một khe hở, chẳng ngờ đại thụ phía sau hắn giống như có ý thức sinh ra vô số dây leo trói chặt hắn.


Không tốt! Đồng tử Thanh Y co rụt lại, mấy cây khô cách đó không xa phát hiện ra hắn, đồng loạt quay đầu hóa thành gai ngược bén nhọn đâm vào giữa trán hắn ——

“Rầm” một tiếng vang lớn!

Có một vật gì đó nện lên cây, vừa hay đè nhẹp lép cây khô đang đâm Thanh Y.

Vốn dĩ Thanh Y cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ và nhánh cây khô đang đắc chí giữa không trung đồng thời cả kinh, không tự chủ được nhìn chằm chằm một đống đen thui động đậy trên mặt đất.

“Mẹ nó, cái giống gì vậy! Đau chết mất!” Đống gì đó trên mặt đất luống cuống tay chân bò dậy, kêu kêu quát quát phủi phủi gai nhọn trên người.

Trong rừng, lá cây quỷ dị khựng lại, không khí tĩnh mịch.

Bạch Thước choáng váng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt kinh ngạc.

“Tiên hữu, xin hỏi đây là nơi nào?”


Tiểu đạo sĩ tuấn tú quá đi!

Vẻ mặt Bạch Thước vô tội: “này, sao huynh lại bị trói vậy?”

“Cẩn thận!”

Thanh Y chẳng kịp trả lời, sắc mặt biến đổi, Bạch Thước quay đầu lại, chỉ thấy vô số cành khô đâm tới từ sau lưng nàng.

Cảnh tượng này quả thực mụ nội nó quen thuộc hãi hùng đáng chết! Cây của cả tam giới này đều điên hết rồi sao?!

“Má ơi!” Bạch Thước cuống quít hóa ra tiên kiếm chém về phía sau, cành khô cắn đứt tiên kiếm, nháy mắt quấn lên cánh tay nàng, ngay lúc đám cành khô cho rằng Bạch Thước chẳng có sức uy hiếp nào, máu tươi trên cánh tay Bạch Thước chảy lên cành khô, thế mà những cành khô đó run lên, sợ hãi rụt trở về.

Bạch Thước sửng sốt, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, tay trái móc trong túi Càn Khôn ra vô số Thiên Lôi phù quăng cho Thanh Y, tay phải kéo xuống sáo ngọc trước ngực ném vào cành khô phía sau.


Ầm ầm ầm hai tiếng vang lớn, dây leo bị nổ thành trăm mảnh, Bạch Thước nhanh tay lôi kéo Thanh Y cũng đang bị lôi phù nổ đến đầu óc choáng váng, ném ra hai lá bùa Phi Thân phóng lên cao!

Giữa không trung, nàng thậm chí còn linh hoạt mà vớt sáo ngọc bị cành khô cắt thành hai nửa.

Dưới chân, những cành khô đó phẫn nộ mà dựng thẳng lên trời, phảng phất như vật sống, Bạch Thước nổi da gà, lại dán thêm hai lá bùa nữa, trốn lẹ.

Trong rừng, một thân ảnh chân trần đi ra, phàm là nơi nàng dẫm qua, sinh linh trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch đều phủ phục dưới đất, không dám ngẩng đầu, nàng tò mò nhìn Bạch Thước bay đi giữa không trung, lá cây trên đầu ngón tay hóa thành tro bụi.

“Tiên hữu……” Bạch Thước đang vô cùng lo lắng chẳng hề hay biết chuyện đang xảy ra trăm mét bên dưới, vừa quay đầu chuẩn bị nói chuyện, lại phát hiện người mới vừa cứu đã hôn mê bất tỉnh.
Bạch Thước trợn trắng mắt, tê liệt ngồi trên mây điên cuồng đổ mồ hôi lạnh.

Oan nghiệt gì vậy trời, nàng chỉ là bán tiên thôi mà, còn sống thánh thiện hơn cả mấy vị Thượng tiên ở Cửu Trọng Thiên cung nhiều nữa là đằng khác!

Từ khi tin tức Trọng Chiêu vào Thiên cung thụ linh truyền đi, đám Tiên quân xưng huynh gọi đệ với Trọng Chiêu liền nhiều lên, Tùng Hạc viện hiu quạnh bỗng chốc khách đến đầy nhà, nhưng chỉ là con cháu của tiểu phái, nếu không phải Nhĩ Quân lấy cớ Trọng Chiêu bế quan chữa thương, chỉ e cửa viện Tùng Hạc đã bị dẫm nát.

Trong thạch đình cách đó không xa, cả đám tiên quân quý môn vây lấy Nam Vãn đúng lúc thấy cảnh tượng trước Tùng Hạc viện, Nam Vãn hờ hững thoáng nhìn, cau mày.

Bắc Côn Luân, Nam Vân Tiêu, con cháu trẻ tuổi trong tam giới, ngoại trừ Đại Trạch sơn Thanh Y, luôn luôn chỉ có hắn và Bắc Thần được giải nhất, lần này lại để một đứa Phiêu Diểu đến tên còn chẳng biết thắng Ngô đồng võ yến, mặt mũi vứt sọt rác luôn cho rồi.
Thọ An nhìn thấy sắc mặt Nam Vãn, vội nói: “Đều là hạng người không có mắt, chỉ là một tiểu phái nghèo túng xuất hiện một tên Thượng quân đặc biệt hơn người thôi mà. Nếu không phải Nam Vãn sư huynh bị tà vật hãm hại thì sao đến lượt tên tiểu tử kia giành lấy sự nổi bật trong Dị thành chứ.”

Nam Vãn đã hơi tiêu giận, nhưng lại có tiên quân nói tiếp: “Thọ An sư huynh, huynh vẫn nên ăn nói cẩn thận đi, tuy hiện giờ Trọng Chiêu sư đệ chỉ là con cháu tiểu phái, mới vừa tu vào hàng Thượng quân, nhưng Kim Diệu tiên tọa đã chọn hắn vào Thiên cung thụ linh, mặc kệ hắn bái nhập vào dưới tọa vị nào của Thiên cung, tương lai đều tôn quý hơn chúng ta nhiều.”

Đây chính là lời nói thật nhất, Thọ An nhớ tới lúc trước ở Dị thành làm khó Trọng Chiêu, sắc mặt trắng nhợt.
Nam Vãn sa sầm mặt, phiền muộn trong lòng, phất tay áo đứng dậy rời đi, đám con cháu bốn mắt nhìn nhau, Thọ An liếc mắt nhìn cửa Tùng hạc viện một cái, cắn răng đuổi theo Nam Vãn.

“Nam Vãn sư huynh, Nam Vãn sư huynh!” Thọ An thở hồng hộc đuổi theo Nam Vãn.

Nam Vãn tỏ vẻ không vui: “Bổn quân phải đi ngưng thần tu luyện, Thọ An sư đệ cứ tự nhiên.”

“Sư huynh, Thọ An có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

“Chuyện gì?”

Thọ An ghé sát vào tai Nam Vãn nói nhỏ vài câu, Nam Vãn biến sắc: “Thật sao?”

“Thiên chân vạn xác, ngày ấy trong thạch điện Dị tộc, Thọ An tận mắt nhìn thấy.”

“Sự tình quan trọng, đợi bổn quân báo cáo với sư phụ, điều tra rõ rồi nói sau.” Nam Vãn không muốn nhiều lời nữa, vội vàng rời đi.

Đáy mắt Thọ An lộ ra một tràng đắc ý.

Cách đó không xa, Phục Linh trông thấy cảnh này, nhướng mày. Lòng bàn tay chuyển động, hiện ra một phong thư yêu hoa.
“Thay bổn quân đưa đến Vân Phong điện của Thiên cung.”

“Vâng.” Yêu quái áo tím nâng tay tiếp nhận, lĩnh mệnh rời khỏi.

Phục Linh liếc mắt nhìn hướng Tùng Hạc viện, nở nụ cười thâm sâu.

Mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, Thanh Y mở mắt ra, nhịn không được giơ tay che, một âm thanh khỏe khoắn vọt vào tai.

“Tiên hữu, huynh tỉnh rồi?!”

Lúc này Thanh Y mới phát hiện mình đang ngủ trên một tấm ván gỗ, tấm ván rách te tua, được kéo bởi một cọng dây thừng, hắn vừa ngẩng đầu lên, Bạch Thước đã ngồi xổm bên cạnh hắn, ân cần đưa một cái mộc hồ lô.

“Tỉnh là tốt, chắc huynh cũng khát nước, nào, uống chút nước suối đi.”

Thanh Y nhìn quanh thân trên dưới quấn đầy băng vải, dở khóc dở cười: “Cô nương, cô……”

“Ta là dược sư Nam Hải thành Bạch Thước, là ta cứu huynh.”
“Tại hạ A Y, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Thanh Y tất nhiên nhìn ra thiếu nữ trước mắt chỉ là một bán tiên, ôn hòa cười cười.

A Y? Cũng không biết là đồ đệ của đạo trưởng nào ở Đại Trạch sơn? Bạch Thước vui như mở cờ trong bụng, nàng rơi xuống nơi quỷ quái kia liền gặp được tiểu đạo sĩ đến từ Đại Trạch phủ cổ xưa nhất Tiên giới, thật đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, muốn vào Phượng đảo cũng có cách rồi.

“A Y đạo huynh, yêu quái tập kích huynh trong rừng là yêu quái gì vậy?”

Thanh Y nhíu mày: “Giống như thụ yêu, nhưng thụ yêu tầm thường không nên có linh lực mạnh như vậy mới phải.”

Bạch Thước nhớ tới tà bồ đề trên Hỏa Băng đảo, đáy lòng lộp bộp.

“Yêu mộc kia sống ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, nó có bất phàm cũng có thể hiểu được.”
“Cái gì, nơi quỷ quái đêm qua là Uyên Lĩnh Chiểu Trạch?!” Bạch Thước trừng to mắt.

Uyên Lĩnh Chiểu Trạch xưa nay là nơi chạy nạn của những người bị hai tộc tiên yêu ruồng bỏ, nơi đó không biết cất giấu bao nhiêu dị thú yêu tà, có thể nói là nơi nguy hiểm nhất tam giới.

Bạch Thước nghĩ mà sợ, lau mồ hôi lạnh.

“Cô nương không biết đó là Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, vì sao lại ở đó?”

Bạch Thước gãi gãi đầu, chỉ chỉ lên trời: “Phi Hành thuật của ta không tốt, đúng lúc trời vừa đánh xuống một đạo thiên lôi, ta liền rơi xuống……”

Thấy Bạch Thước xấu hổ, Thanh Y cười rộ lên: “Xem ra là số ta chưa tận. Đúng rồi, xin hỏi cô nương, sáo ngọc cô dùng để cứu ta đêm qua xuất phát từ người nào vậy?”

Khí tức trên sáo ngọc đó y chang khí tức của tiên nhân ám sát hoàng đế nhân gian ở hoàng thành lúc trước, chẳng lẽ Bạch Thước bán tiên có liên quan gì đến người nọ?
“Sáo ngọc?” Bạch Thước sửng sốt, lôi cây sáo bị chia năm xẻ bảy trong túi Càn Khôn ra: “Huynh nói cái này?”

Thanh Y gật đầu.

“Lúc ở Nam Hải thành hành nghề y ta từng cứu một bà cụ, thứ này là thù lao bà ấy cho ta, nói là tiên khí hạ phẩm, thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng, tiên hữu thích hả?”

Thanh Y thấy vẻ mặt nàng đơn thuần, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lắc đầu: “Sáo ngọc này cất giấu khí tức rất mạnh, là do linh phách chi lực luyện thành, bổn quân còn tưởng rằng là sư trưởng thân thích của cô nương tặng cho.”

“Thật sao? Vậy thì đáng tiếc quá, cứ vậy mà để một cái bảo bối bảo mệnh bị hư rồi.” Bạch Thước đùa nghịch mảnh nhỏ sáo ngọc, mảnh vỡ làm đau tay, trong lòng lại nổi lên suy tư.

Vì sao tiểu đạo sĩ này lại hỏi về sáo ngọc, chẳng lẽ hắn quen biết A Chiêu?
“Nếu cô nương không chê, đây là sơn phù của bổn môn, thời điểm mấu chốt cũng có thể bảo vệ tánh mạng của cô nương.” Thanh Y nhấc tay, trong tay hiện ra một viên đá, viên đá kia có hình con thỏ, ngây thơ chất phác, chứa linh khí nồng hậu.

Má ơi! Bảo bối kìa! Tiểu đạo sĩ Đại Trạch sơn cũng quá dễ lừa rồi!

Đôi mắt Bạch Thước phát sáng, vội vàng nhận lấy nhét vào túi Càn Khôn, đột nhiên sửng sốt: “Huynh có linh khí lợi hại như vậy, sao đêm qua lại không dùng?”

“Đây là quà sinh nhật tiểu sư thúc tặng ta, tiểu sư thúc……” Thanh Y ngập ngừng: “Đã đi nhiều năm rồi, đây là vật duy nhất thúc ấy để lại cho ta.”

Linh khí hộ thân ngăn địch, tất có kết cục giống như sáo ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Bạch Thước nhìn Thanh Y liếc mắt một cái, đột nhiên đem thạch thỏ nhét trở lại trong tay Thanh Y.
“Cô nương?”

“Cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, coi như chúng ta có duyên, đại đạo mênh mông, coi như chúng ta kết giao bằng hữu. Tiên hữu đã tỉnh, ta cũng nên lên đường.”

Bạch Thước vừa nói vừa thu dọn hành trang của mình.

“Cô nương muốn đi đâu?”

“Phượng đảo.” Bạch Thước sửa sang lại mũ rơm.

“Ngô đồng Phượng đảo?”

“Không sai, chính là chỗ đó.”

“Phượng đảo là thánh địa tam giới, cô nương đến đó làm cái gì?”

“Bái sư đó! Ta nghe nói Ngô đồng võ yến tổ chức ở Phượng đảo, Thượng tiên tam giới đều tề tụ tại đây, ta tu hành nhiều năm nhưng vẫn chỉ là bán tiên, mấy người đoán mệnh nói ta sống không lâu, ta đi tìm sư phụ, tranh thủ sống lâu thêm mấy trăm năm.”

“Khoan đã!” Thấy Bạch Thước chống gậy gỗ muốn đi, Thanh Y vội vàng nói: “Ta cũng phải đến Phượng đảo một chuyến, chi bằng cô nương đồng hành cùng ta?”
Bạch Thước lộ vẻ ngượng nghịu: “Cái này……”

Thanh Y đi lên trước: “Phượng đảo xa xôi ngàn dặm, võ yến đã kết thúc lâu rồi, chờ cô đuổi tới Phượng đảo chỉ e các phái đều đã đi hết. Sư môn ta cũng có chút mặt mũi trên Tiên giới, đến lúc đó cô nương muốn bái nhập phủ nào, ta sẽ tận lực giới thiệu giúp cô nương.”

“Thật sao!” Bạch Thước thể hiện sự kinh hỉ, cười tủm tỉm chắp tay với Thanh Y: “Vậy làm phiền tiên hữu rồi!”

Thanh Y gật đầu, phất tay, một đám mây từ phía chân trời đáp xuống, hai người dẫm lên đám mây, bay về hướng Đông.

_______________________________________________________________________________

Chương 66

Nếu không phải cuối cùng nàng tự mình muốn chết, chỉ e là muốn lừa bán thần này cả đời làm cây hòe tinh rồi.

Nàng cư nhiên còn dám tới Phượng đảo?
Thứ Sáu gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi