BẠCH TIÊN SINH TÔI MUỐN LY HÔN



Vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì có một khối tuyết bay lại phía anh.

Đạo lực rất nhỏ gần như không có.

Nên khối tuyết kia chỉ xượt qua đùi anh một chút.
“Anh đẹp trai, ra đây chơi với em và chị xinh gái đi” Thẩm Giai Nghi hét to lên vẫy tay với Nhiếp Thần.
“Thể loại chơi sao đây?” Bạch Nhiếp Thần chạy ra đã thấy Từ Noãn và bé con này chuẩn bị rất nhiều “đạn” tuyết.
“Rất dễ, chỉ cầm bắn đạn tuyết vào nhau thôi.

Nếu như bị trúng phải đầu thì là Game Over Game Over” Thẩm Giai Nghi học lại bộ dáng của Lam Phong trước đây khua tay múa chân lắc cái đầu nói Game Over.
“Vậy hai người một đội.

Anh sẽ đấu với hai người”
“Được” cả Từ Noãn và Thẩm Giai Nghi đều đồng thanh hô
Rất nhau ai ai cũng tất bật bận xây pháo đài, chuẩn bị đạn dược.
“Một nhà” ba người ấm ĩ vui vẻ khiến những người cũng cắm trại gần đó nhìn cũng ham vui muốn tham gia.
Nhiép Thần vẫn là nhường nhịn cho tiểu mỹ nữ và tiểu tổ tông nhà mình.

Anh vờ lăn ra giả chết.
Thẩm Giai Nghi thấy anh bất động liền như tướng sĩ có công hét lên
“Đối thủ đã bị hạ gục.

Tiến lên tấn công thành của họ.

Daaaaaaa” cô bé tự biên tự diễn như thật, chìm trong cuộc vui của chính mình.

Quách Từ Noãn qua tới định kéo anh dậy, như tay vừa chạm vào người anh đã bị Nhiếp Thần kéo xuống nằm trên ngực.
“Bà xã, chơi có vui không” Bạch Nhiếp Thần mổ nhẹ lên mặt cô vài cái.
“Ở đây còn có trẻ con đừng lỗ mãng như thế”
“Vậy không có người thì có thể lỗ mãng à?”
“Khuôn mặt đẹp trai này nhưng sao lại vô sỉ như vậy? Thật ghét bỏ” Từ Noãn giả vờ
“Bà xã.

Có phải em chơi chán anh rồi không? Có phải muốn bỏ rồi không?”Nhiếp Thần liền rưng rưng nước mắt.
“Đúng vậy chán rồi.

Nếu còn không đàng hoàng sẽ sớm vứt bỏ” Từ Noãn phì cười, tên này biểu cảm thật đa dạng.
“Vậy nô tài phải suy nghĩ làm gì đó mới mẻ.

Phục vụ nương nương thật tốt, nếu bị thất sủng cả đời này tại hạ không phải sẽ rất cô đơn hay sao?” Nhiếp Thần liền nhập vai như mọi lần Từ Noãn hay giỡn với anh.
“Vậy đã nghĩ được chưa?”
Từ Noãn nằm sang bên cạnh gói tay lên đầu của anh trên nền tuyết trắng xoá.

Xung quanh đều là tiếng cười đùa, nhưng hình như không ảnh hưởng đến tâm tình cả hai lắm
“Ừmmm….anh nghĩ ra rồi……..” Nhiếp Thần lém lỉnh khẽ thì thầm vào tai của cô.
Nghe xong Từ Noãn liền nuốt nước bọt, mặt đỏ một trận.
“Lưu manh biến thái” nói ra câu này để miêu tả Nhiếp Thàn nhưng cô chung quy vẫn là không xa lánh anh.

Hình như cô sắp bị anh làm cho lay động.
“Chị xinh đẹp, anh đẹp trai hai người đang thì thầm cái gì vậy?”
Thẩm Giai Nghi đã chìa khuôn mặt nhỏ của mình vào nghe lén từ khi nào mà cả hai không hay.
“Aaa tiểu mỹ nữ không có gì cả.

Em có mệt chưa chúng ta về nghĩ” Từ Noãn giật mình bật dậy sợ con bé sẽ nghe được cái gì không hay.
“Đi thôi.

Dẫn cả hai về xe anh cho mọi người ăn vặt nhé”
Nhiếp Thần cũng đứng dậy bế Thẩm Giai Nghi lên rồi nắm tay dắt Từ Noãn về.

Tuy chỉ đi một đoạn ngắn là đến nhưng anh vẫn luôn để ý đến cô.

Chỉ cần có thể anh sẽ luôn nắm tay cô ở bất cứ khi nào.
Quách Từ Noãn cùng Thẩm Giai Nghi ngồi ở ghế xếp chờ Nhiếp Thần phân phát đồ ăn vặt.

Cả hai đều háo hức như nhau.

Từ Noãn thầm cảm thán chưa bao giờ đi chơi lại sướng như thế này, không phải đụng tới một móng tay.
Nhiếp Thần ôm hai túi bánh ra đưa cho mỗi người một túi.

Bên trong đều là những loại bánh rất bắt mắt.

Còn có mùi hương nhàn nhạt, cảm giác rất đắt tiền.
“Chơi cũng tiêu hao nhiều năng lượng.

Mọi người ăn dặm đi”
“Cảm ơn anh đẹp trai”

“Cảm ơn anh”
“À đúng rồi.

Còn kem, có ai muốn ăn kem không?”
Từ Noãn thầm nghĩ trời mùa đông như vậy nhất định phải ăn lẩu, nhưng kem cũng không thể thiếu.

Nhiếp Thần sao anh lại chu đáo như vậy? Rốt cuộc đây có phải như trên mạng nói.

Thiếu gia nhà họ Bạch ăn chơi phá của.

Mẹ nó đây không phải là mẫu người đàn ông của gia đình sao?
“Có ạ” cả hai đều đồng thanh hét lên
Bạch Nhiếp Thần như ảo thuật gia anh đào được ba cây kem từ dưới tuyết lên.

Anh phủi đi lớp tuyết bên ngoài vỏ bọc rồi ân cần xé vỏ cho mọi người.
“Tiểu mỹ nữ, cây nhỏ thôi nhé.

Lần trước đau họng mấy ngày em nói không ra tiếng nhớ chứ?”
Thẩm Giai Nghi gật đầu như thóc mổ.

Con bé nhận lấy cây kem hình trái dâu Nhiếp Thần đưa đến.

Vị dâu này là vị ưa thích của bé con, đón nhận rồi ríu rít cảm ơn Nhiếp Thần.
“Bà xã của em” Nhiếp Thần đưa đến cho cô một cây kem vị chanh dây.
Cầm cây kem trên tay Từ Noãn thẫn thờ.

Đây đều là việc cô muốn làm, ăn lầu, ăn kem vào mùa đông, cắm trại, trượt băng dưới tuyết.

Nhiếp Thần như thế nào mà lại biết hết vậy?
Nhúm lửa đốt cui lên để sưởi ấm lên vẫn thấy Từ Noãn chưa ăn anh liền hỏi
“Sao vậy? Em không thích hả?”
“Thích.

Thích chứ.

Nhiếp Thần làm sao sao anh biết em thích điều này vậy?”
“Không phải có lần anh gọi qua.

Em có nói sẽ ăn chục cây kem chanh dây vào mùa đông hay sao?”
“Lần đó em chỉ vu vơ nói.

Nhưng cũng không thấy anh để tâm.

Lúc đó không phải anh đang say sỉn còn ợ một cái màn hình rõ to hay sao?”
“Con bé này.

Em không thể quên được chuyện đó à?” Nhiếp Thần đứng hình
“Làm sao quên được cảnh tượng như vậy”
“Được được là anh vô duyên.


Huhu bà xã nhưng mà em có thể quên cái ợ đó được không? Anh không cố ý”
Từ Noãn nhìn Nhiếp Thần mè nheo, cô biết anh cũng có chuyện xấu hổ muốn dấu đi.

Về sau có thể dùng vấn đề này để chọc lại anh
“Anh chưa trả lời em.

Hôm đó anh rõ đang say.

Hay là nhớ nhầm sang sở thích em nào?”
“Không hề.

Anh hôm đó quả thật không tỉnh táo.

Nhưng chỉ cần là những gì em nói anh đều nhớ hết”
“Biểu hiện lươn lẹo khá tốt.

Tạm tha”
“Đa tạ nương nương”
Nhìn Từ Noãn ngậm cây kem.

Không hiểu sao máu trong người Nhiếp Thần lại dân lên một hồi.

Cổ họng khô khát một trận, yết hầu chuyển động lên xuống anh chép miệng nuốt nước bọt nhìn cô.
“Nhiếp Thần anh không ăn sao?”
“Bà xã.

Anh còn cây kem khác.

Em có muốn ăn không? Cây này đặc biệt to”
“Là kem gì vậy? Cho em thử với” Từ Noãn ngây thơ bị sói già Nhiếp Thần dụ vào bẫy.
Anh nhìn cô cười lưu manh rồi dời mắt từ từ xuống quần của mình rồi quay lại nhìn cô.

Hiểu được ý anh Từ Noãn lại đỏ mặt một trận.
Cũng từ đêm đó về sau.

Từ Noãn cô lại có cái nhìn suy nghĩ khác về việc “ăn kem”.

Cô thật không còn suy nghĩ trong sáng nữa rồi.

Cũng tại tên sắc lang này.
Nhưng hình như cô cũng bắt đầu thích cái sự lưu manh này của Nhiếp Thần.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi