BẠCH TƯỚNG CÔNG CÙNG HỨA NƯƠNG TỬ

Ngự Tiên trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi là Ma tôn trên núi Tiêu Sơn? Ma tôn không phải là ông lão à?”

Ma tôn vuốt bụng nhe răng cười: “Phụ Tôn hai ngày trước đã qua đời, trái tim của hắn bản tôn còn chưa tiêu hóa hết đây.”

Ngự Tiên từng nghe qua người tộc Ma là giết cha đoạt vị, nghĩ không ra tin này chỉ là lời đồn hay là sự thật, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

Nhưng mà nàng luôn coi trời bằng vung, cũng không có đem Ma Tôn làm người ta buồn nôn này để vào mắt, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta tới Tiêu Sơn để cắt chòm râu của Ma tôn, trên mặt yêu tinh nhà ngươi một cọng lông còn không dài.”

Ma tôn Tiêu Sơn kinh ngạc nói: “Ngươi từ xa đến, chỉ vì cắt chòm râu?”

Ngự Tiên không cho là đúng vung tay: “Đây là cùng tiên hữu đánh cuộc, xem ra ta nhất định phải thua.” ( Tiên hữu: bạn trên tiên giới)

Tiểu Bạch xà trực giác cảm thấy không tốt, thấp giọng nói bên tai nàng: “Tiên nhân, ngươi phải cẩn thận...”

Tay Ma tôn Tiêu Sơn nắm thành quyền, nổi gân xanh, cười đến quỷ dị khó lường: “Con rắn nhỏ trên vai ngươi là cái gì?”

Ngự Tiên chỉ coi mình nhặt được Tiểu Bạch xà, sau khi đánh cược xong mỗi người liền đi mỗi ngả, nhớ tới các tiên nhân khác đều nuôi không ít tiên thú, không suy nghĩ liền nói: “Đại khái là linh sủng?”

Tiểu Bạch xà nghe được hai chữ linh sủng, cả người cứng ngắc, hai tròng mắt thất vọng nhìn chằm chằm Ngự Tiên.

“Bản tôn thấy ngươi cũng thật xinh đẹp, khi chết có linh sủng theo bồi cũng tốt.” Ma tôn Tiêu Sơn nhấn cái nút trong tay xuống, mặt tường bốn bên đụng một tiếng lật lại, chuyển gương đồng ra bao trùm cả mặt tường, cái gương chiếu ra mấy đạo ánh sáng trắng chói mắt.

“Đến thế giới bên kia chơi đi, ha ha ha ha...”

Chờ sau khi hai mắt Ngự Tiên khôi phục ánh mắt, luống cuống mở mắt ra, bên tai truyền đến tiếng kêu khóc thê lương, xung quanh toàn cây khô, đưa ra cành giống quỷ ma vậy, ở trong màn đêm đong đưa kêu kẽo kẹt.

Dù sao ở Tiên giới Ngự Tiên có từng trải chút, đã biết nơi này là địa phương hiểm ác đáng sợ như thế nào. Nghĩ không ra Ma tôn Tiêu Sơn có được Càn Khôn Mật cảnh, bất luận là Thần hay Ma đi lầm vào Mật cảnh, giống như đi tế mê cung vô tận, có khả năng không bao giờ ra được nữa.

Nghĩ không ra một trò đùa đánh cược, làm hại nàng bị vây ở nơi này. Ngự Tiên buồn bực rũ khuôn mặt, vô ý thoáng nhìn Tiểu Bạch xà mềm oặt nằm phịch ở trong đám lầy lội, cực kỳ giống bộ dáng chết cứng.

Điều này khiến Ngự Tiên sợ hãi, nhanh cúi người nâng Tiểu Bạch xà lên, vuốt đầu của hắn, xác định có còn linh khí hay không, ngón tay đột nhiên bị răng nanh cắn.

Tiểu Bạch xà nếm được mùi máu tươi, gắt gao cắn ngón tay kia, tham lam liếm láp giọt máu chảy ra.

Sau một lúc lâu hắn mới khôi phục thần trí, trố mắt nhìn về khuôn mặt bị đau đến trắng bệch của Ngự Tiên: “Tiên nhân xin lỗi, ta không phải cố ý, vì sao không hất ta ra?”

Ngự Tiên vẫn vui vẻ nói: “Ngươi thật là nhỏ yếu, ta hất nhẹ ngươi một cái, không phải chặt đứt xương rắn?”

Tiểu Bạch xà gật đầu nhỏ, vừa cảm động vừa mắc cỡ, đột nhiên thân rắn co quắp một trận, ở trên bàn tay Ngự Tiên quay cuồng, rơi xuống đất thẳng tắp.

“Tiểu Bạch, ngươi sao vậy?” Ngự Tiên khẩn trương hô lên, đụng vào phiến vảy của hắn, dĩ nhiên đều nóng hổi.

“Đau quá... Thật là nóng...” Tiểu Bạch xà thống khổ hét, khói trắng từ thân thể hắn toát ra, bao phủ quanh người Tiểu Bạch xà.

Ngự Tiên tìm kiếm Tiểu Bạch xà trong khói trắng. Ngoài ý muốn chạm được một da thịt bóng loáng, cùng da người giống nhau như đúc.

Gió lạnh từ rừng cây thổi sang đây, đem khói dày thổi tan, lộ ra một đuôi dài bạch ngọc. Phía trên đuôi dài chính là nửa người hoàn mỹ, da thịt trắng nõn lõa lồ vô cùng mịn màng, thác nước đen như mực, mơ hồ hiện ra một mặt thiếu niên suy yếu. Chỉ là dung nhan kia trên thế gian đều khó kiếm được, nghiêng mặt sang bên, ngưng mắt nhìn Ngự Tiên không chớt mắt một cái, con ngươi trong trẻo giống một đóa Tuyết Liên... không... nhiễm bụi trần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi