BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

Chương 16: Trấn Thủy 5

Trời đã gần sáng, tiếng gió vẫn giống như đang rít gào bên bờ sông Bạch Tước, đây chính là thời gian lạnh nhất trong một ngày.

Kẻ mặc áo tơi vẫn ngồi trên tảng đá, chỗ dây câu thả xuống không hề kết băng, còn về chuyện có câu được cá hay không thì cũng không quan trọng, tóm lại, thì hắn cũng đâu phải thực sự câu cá.

Đào Yêu đi vòng qua vòng lại tảng đá ngư ông kia mấy lần, lại dùng sức ngửi ngửi mùi trên người hắn,mới nói: "Quả thực là một con Trấn Thủy, trên người toàn là mùi bụi trần ngàn năm bất biến kia..."

Ti Cuồng Lan đứng cách nàng ba bước chân, đánh giá tảng đá ngư ông kia, không hề lên tiếng.

"Ngươi hẳn là không biết Trấn Thủy là gì nhỉ." Đào Yêu liếc nhìn Ti Cuồng Lan: "Là kẻ phạm tội ở thiên giới, bị phạt vào chốn nhân gian để trấn yêu, bảo vệ cho nơi đó được bình an, thời gian bị phạt chưa kết thúc thì không được đi chuyển, cũng không thể nói chuyện,để tự cảnh tỉnh"

"Trấn yêu?" Ti Cuồng Lan cười cười: "Đúng là lần đầu nghe nói."

"Trấn yêu chỉ là tên chung thôi." Đào Yêu bĩu môi: "Kẻ bị phạt đến nhân gian để làm trấn yêu, tựa hồ đều là những thần điểu linh thú của thiên giới hoặc là những tiểu tiên sứ phẩm cấp thấp gì đó, phạt đến bờ sông để canh giữ thì gọi là Trấn Thủy, phạt đến trên núi thì gọi là Trấn Sơn, nếu như không may thì bị phạt đến Trấn Mộ. Bình thường mấy người có nhìn thấy ở trên núi hay đâu đó có mấy bức tượng đá có hình thú vật hay trâu sắt gì đó, hết tám chín phần đều là những tên quỷ xui xẻo ở thiên giới kia. Các Trấn Yêu hình thái bất nhất, nhưng bất luận bọn chúng tồn tại ở hình thái nào thì đều không thể di chuyển, cũng không thể nói chuyện. Ngươi xem, sống như thế này cả ngàn năm vạn năm, còn không bằng một đao chém chết cho xong."

Ti Cuồng Lan lại cười cười lắc đầu: "Chưa chắc đã như ngươi nói, ta thấy cuộc sống của Trấn Thủy vô cùng tự tại an nhàn, có mặt trời mặt trăng bầu bạn, có núi sông bốn mùa luân phiên, không cần phải tranh đấu với ai, chỉ còn lại năm tháng tĩnh lặng, bao nhiều người ngưỡng mộ còn không được."

Đào Yêu trợn mắt nhìn hắn nói: "Suýt chút nữa thì quên ngươi với chúng giống nhau, đọc binh thư có thể xem tận mấy canh giờ bất động, thôi thì sau này ngươi dứt khoát đổi tên là Trấn Trạch luôn đi cho hợp."

Phốc, một tiếng cười đột nhiên vang lên giữa hư không.

"Ai?"

Đào Yêu cảnh giác quay đầu, lại nhìn thấy tảng đá ngư ông kia từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì với hai người họ đột nhiên uốn lưng một cái, sau đó có một hư ảnh giống hệt như hắn bay ra khỏi tảng đá, nhẹ nhàng bay đến trước mặt bọn họ.

"Vốn là vô tình gặp gỡ, nhưng nếu như là Đào Yêu đại nhân, thì theo lễ cũng nên ra đây để cảm tạ ngài." Hư ảnh vừa nói xong, quả thực hai gối hắn liền chạm đất, hành đại lễ với Đào Yêu.

Tự nhiên là nhận của người khác một cái quỳ, Đào Yêu ngược lại cảm thấy gượng gạo: "Không cần hành đại lễ thế đâu, là ta nên cảm tạ ngươi mới đúng."

Hư ảnh vẫn nghiêm túc quỳ lạy, lại nói thêm một câu đa tạ, mới đứng dậy nghiêm túc nói: "Ta đã biểu thị lòng biết ơn của mình rồi, nếu như Đào Yêu muốn tạ ơn ta thì không cần hành đại lễ như thế, hứa giúp ta một chuyện là được."

"Hả?" Chút hảo cảm Đào Yêu đối với hắn trong chớp mắt biến mất sạch sành sanh, dập đầu tạ ơn mà còn phải luân phiên nữa à? Vấn đề là nàng tạ ơn hắn thì đúng là điều nên làm, còn hắn vì sao lại tạ ơn nàng thì thật sự khó hiểu?

Nàng lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới thêm mấy lượt: "Trước tiên nói cho ta biết vì sao ngươi phải tạ ơn ta đã? Lẽ nào không phải chúng ta mới gặp mặt lần đầu sao?"

Hư ảnh nhìn về phía sông Bạch Tước mà hắn ngày ngày đối mặt kia, chậm rãi nói: "Nước sông Cẩm Lân càng ngày càng khô cạn." Hắn ngừng lại, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo quyết tuyệt: "Nếu muốn Độn Ngư bị gϊếŧ, thì chỉ dựa mà sức một người rất khó để thi triển, Hôm nay nếu như không có Đào Yêu đại nhân ra tay, thì yêu nghiệt kia không biết còn gây họa đến lúc nào. Gây ảo giác cho người, lừa tiểu yêu quái Phong Sinh tiêu hao tính mạng để cầu mưa cho nó, quả thực nên gϊếŧ."

Nghe hắn nói, Đào Yêu không nói tiếng nào.

Nếu như đúng là như thế, thì tất cả cũng dễ giải thích rồi.

Vừa vặn lúc đó  có một cơn gió thổi qua, thổi bay hết mọi nghi vấn trong lòng nàng.

Đào Yêu tuy rằng đối với hai từ "ra tay" có chút ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ lại thì cũng không tính vô công mà lai được hưởng, nếu như không phải nàng ép Độn Ngư đến mức rơi vào tuyệt cảnh thì yêu nghiệt này chưa chắc đã chết một cách triệt để như thế.

"Con Độn Ngư đó tuổi tác chưa lớn nhỉ." Đào Yêu đột nhiên hỏi.

"Hai mươi năm trước, toàn bộ thôn dân của Hồi Long thôn sau khi chết vì dịch bệnh, tất cả thi thể đều bị đốt thành tro, rải vào trong sông Cẩm Lân, năm đó, trong sông liền sinh ra con yêu quái này." Hư ảnh thở dài: "Phong Sinh trước nay chưa từng có ý muốn rời khỏi Hồi Long thôn, cho dù nơi đây là thôn lạc hay chỉ là tàn tích, ta thường thấy nó đi một mình đến bờ sông, lẩm bẩm gì đó giữa không trung, có lúc khóc có lúc khi cười, có lúc lại tự coi mình là Minh Thiện, tự sờ sờ đầu mình. Những ngày đó, nàng không phải đang nhớ lại quá khứ lúc Minh Thiện ôm nó trốn thoát ở sông Bạch Tước, thì là ngủ say ở trong đám cỏ dại ở bờ sông Cẩm Lân. Ta còn tưởng thời gian sẽ có thể chữa lành cho nó, nhưng mà không thể nghĩ đến được nó lại bị Độn Ngư thi pháp, con yêu nghiệt đó có lẽ đã nhìn trúng nó, cũng biết trong lòng nó có khúc mắt, bày ra một huyễn cảnh nho nhỏ khiến nó bị luân hồi trong đó, cam tâm tình nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ sông Cẩm Lân đang bắt đầu khô cạn. Ta thấy việc xảy ra trước mắt lại không biết phải làm gì, thấy Phong Sinh càng ngày càng yếu đi, ta chỉ có thể tự đưa ra quyết định, cho dù lại phạm vào thiên điều, cũng phải khiến cho nước sông Cẩm Lân nhanh chóng khô cạn, chỉ cần nước sông khô hết, căn cơ của Độn Ngư không vững, nhất định sẽ chết, duy chỉ có cách đó mới có thể ngăn cản nó tiếp tục đến gần cái chết.

Ti Cuồng Lan nghe nói, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt tán thán: "Nếu nói như thế, con Độn Ngư đó vô cùng lợi hại nhỉ, chỉ mới sinh ra có từng ấy năm lại có thể tạo ra huyễn cảnh mê hoặc lòng người, đến những người ngoài như chúng ta cũng suýt chút nữa tưởng đó là thật."

"Làm gì mà lợi hại đến thế!" Đào Yêu liếc mắt với hắn một cái: "Không cần nghĩ cũng biết con Độn Ngư đó nhiều lắm cũng chỉ tạo ra cho Phong Sinh một Hồi Long thôn còn sống sờ sờ ra đó, vì khiến cho hai chúng ta cũng nhìn thấy, thì phải có bản lĩnh hơn nữa, phải hao phí thật lớn nguyên khí thì mới có thể đồng thời ảnh hưởng đến chúng ta, đóng kịch nếu không đóng đến nơi, thì sao thể lừa chúng ta thay nó đi đối phó với "Yêu quái" ở sông Bạch Tước được. Nói về yêu quái, ngươi chính là một người ngoài nghề. Chỉ thế này mà gọi là lợi hại thì thực sự khiến cho các đại yêu quái không biết vứt mặt mũi ở đâu."

"Nhưng nó thực sự suýt chút nữa đã lấy mạng của ngươi đó, Đào Yêu đại nhân." Ti Cuồng Lan cười.

(Cười hoài, hôm nay chắc là ngày ảnh cười nhiều nhất trong đời luôn, hihi)

"Ngươi..."

Thấy thế, hư ảnh mới tinh ý nói:"Đào Yêu đại nhân không cần phải tức giận, Độn Ngư tuy nhỏ nhưng mà lại vô cùng nguy hiểm. Bất luận là thần tiên hay phàm nhân, thì cũng không thể đề phòng kịp, có trúng kế cũng không mất mặt đâu." Nói rồi, lại nhìn về phía Ti Cuồng Lan: "Ta thấy ngài bị chiêu thức cuối cùng của Độn Ngư nhốt lại, tuy nhìn thấy được nhưng không biết làm sao để cứu, may mà có vị công tử này theo sát phía sau ngài, thời tiết mùa đông lạnh lẽo thế này, hắn lại không chút do dự nhảy xuống nước để cứu ngài. Đào Yêu đại nhân nếu thực sự muốn tạ ơn cứu mạng thì vẫn là nên tạ ơn vị công tử này thì đúng hơn. Ta bất quá chỉ dẫn đường cho hắn thôi, không tính là công thần."

(Chết mẹ, ta rung động mất tiêu rồi, không chút do dự không chút do dự không chút do dự đó, điều quan trọng nhất định phải nói ba lần)

Không chút do dự nhảy xuống nước cứu nàng... Đào Yêu lén lút nhìn Ti Cuồng Lan, tên này vẫn bày ra vẻ mặt không chút gợn sóng như thế, bình thản như kiểu ngươi có cảm ơn hay không cảm ơn ta thì cũng không sao, phảng phất giống như việc hắn vớt nàng lên cũng giống như vớt một con cá chết từ dưới nước lên vậy, không đáng nhắc đến.

"Còn không phải sợ ta chết đuối không có ai cho ngựa nhà hắn ăn sao..." Đào Yêu làu bàu.

Ti Cuồng Lan khẳng định là đã nghe thấy, khóe miệng cong lên, coi như không có chuyện gì.

Đột nhiên hư ảnh lại quỳ xuống: "Đào Yêu đại nhân, đời này của ta chưa từng cầu xin ai, nhưng mà hôm nay ta cầu xin ngài hãy cứu lấy Phong Sinh, a đầu đó chấp niệm quá sâu, không chịu buông quá khứ xuống, thì mãi mãi không thể hướng đến tương lại được."

Đào Yêu trầm mặc hồi lâu, muốn dìu hắn dậy, nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay ra.

"Nó hao tổn quá nhiều pháp lực, ngày tháng không còn nhiều nữa."

Nói đến chuyện này, Đào Yêu cuối cùng cũng tìm về được tôn nghiêm và bình tĩnh của quỷ y Đào Đô.

"Ngài có cách mà phải không?" Hư cảnh không chịu từ bỏ: "Luận về y thuật, quỷ y Đào Đô thiên hạ vô song. Không cần phải trường sinh, chỉ cần sống thêm được mười năm hai mươi năm, thậm chí là mấy tháng, chỉ cần nó có thể buông bỏ chấp niệm, thì ngày tháng còn lại không luận là dài hay ngắn, đều xứng đáng cả."

Đào Yêu nghĩ một hồi, lại đánh giá hắn một phen: "Nhưng ngươi có thể cho ta thứ gì? Nếu như ngươi đã biết ta là Đào Yêu thì cũng nên biết quy củ của ta chứ. Có giá trị làm thuốc của ta thì mới có giá trị để ta cứu sống. Ngươi chỉ là một Trấn Thủy nhỏ bé, muốn đi đến đâu đó, thậm chí mở miệng nói đều phải dựa vào nguyên thần, trừ việc lợi dụng sức mạnh miễn cưỡng có thể thao túng nước sông khô cạn ra, thì cơ hồ chẳng còn năng lực gì khác, chân thân vẫn là một tảng đá thôi, không có chút giá trị làm thuốc nào cả."

Thật là càng nói càng rầu rĩ, đến bản thân hư ảnh cũng thấy buồn, hình như nàng nói không sai chút nào.

"Vì sao lại là Phong Sinh?" Đào Yêu đột nhiên hỏi: "Thời gian ngươi ở đây không tính là ngắn, từng gặp được những nhân loại và yêu quái cũng không tính là ít, vì sao chỉ có nó mới phải khiến cho ngươi liều mạng để bảo vệ?"

Hư ảnh ngẩng đầu, rất lâu sau mới nói: "Nó là muội muội của Minh Thiện, thì chính là con gái của nàng ấy."

Đào Yêu đột nhiên ngộ ra, hóa ra căn nguyên lại nằm ở ngươi phụ nữ chỉ còn tồn tại trong hồi ức, mẫu thân của Minh Thiện.

Nếu như nàng ta sớm đã không còn ở trên đời thì Đào Yêu thật muốn gặp nàng ta một lần, dù gì thì một con người nguyện ý mặc áo tơi cho một tảng đá, lo lắng đến chuyện hắn ngồi một mình sẽ vô vị, mà đặt thêm thêm cái cần câu bên cạnh để giải sầu thì cũng rất hiếm gặp.

Đồng thời, một tảng đá vì một bộ y phục và một cái cần câu mà nhớ ơn nhiều năm như thế, không tiếc lại phạm phải thiên điều khiến cho nước sông khô cạn để cứu người, cũng rất hiếm có.

"Chuyện này nếu như thiên giới biết được, sợ là ngươi phải ở đây thêm hơn một vạn năm nữa cũng nên."

Đào Yêu bĩu môi, lại nói với Ti Cuồng Lan: "Trời sáng rồi, nên đi thôi."

"Đợi chút...Đào Yêu đại nhân!" Hư ảnh hoang mang, bay đến ngăn nàng lại.

"Ngươi cũng không thể ngăn được ta." Đào Yêu dứt khoát đi xuyên qua người hắn, say đó quay đầu nhè lưỡi với hắn: "Cáo từ!"

"Đào Yêu đại nhân!!"

Bầu trời bên bờ sông Bạch Tước, một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt hé ra.

Gió vẫn rất lớn, bốn bề vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng mà thời tiết hôm này, có lẽ đã tính đẹp hơn ngày hôm qua nhiều rồi.

*** 

Vĩ thanh:

Trên xe ngựa đi về, Đào Yêu nâng túi thuốc trên tay thở dài than ngắn, thỉnh thoảng lại cúi đầu giậm chân.

"Cho rồi lại hối hận, có khác gì với việc thua mà không chịu nhận đâu." Ti Cuồng Lan lật một trang binh thư, đâu, không hề ngẩng lên nói.

Thật sự muốn tức điên mà, tên này sao đi đến đâu cũng mang theo mớ binh thư mà hắn đọc mãi không hết thế này!

"Ngươi biết viên thuốc đó ta đã phải phí bao nhiêu sức lực và thời gian để chế thành không!" Đào Yêu dậm chân, đau lòng đến mức muốn nằm xuống lăn lộn: "Thế mà lại...mà lại cho không một con yêu quái không chút giá trị nào kia!"

"Ta chính mắt nhìn thấy ngươi đưa tay nó lên rồi vỗ một cái, nói rõ ràng rằng sau này ngươi là thuốc của ta, tuy rằng không có tác dụng gì lớn, vạn nhất này nào đó ta cần ngươi để làm thuốc tạo mưa, thì ngươi cũng lo mà chấp nhận đi."

Dáng vẻ Ti Cuồng Lan lật sách trông vô cùng đẹp đẽ ưu nhã, nhưng hắn có thể chỉ lật sách đừng nói chuyện được không, vừa nói ra lại khiến người ta căm ghét đến cùng cực.

Đào Yêu hừ một tiếng: "Cũng không thể phá hoại quy củ của ta được, ngươi cũng biết điều kiện muốn được ta cứu chữa thì phải làm thuốc của ta mà."

"Không biết." Ti Cuồng Lan lại lật một trang sách: "Dù sao thì ngươi chỉ là tạp dịch của Ti phủ ta, ta chỉ quan tâm việc ngươi có tận tâm chăm sóc cho ngựa nhà ta hãy không mà thôi, không quan tâm việc ngươi muốn ai làm thuốc của mình."

Đào Yêu cảm thấy thân phận của mình của mình lại lần nữa bị chà đạp, tức giận nói: "Ngươi có muốn làm thuốc của ta cũng không có tư cách đâu."

"Cảm ơn, ta không có nhã hứng đó."

Khi tất cả trần ai đều lắng xuống, Ti Cuồng Lan lại trở về với dáng vẻ vốn có, Đào Yêu cho dù có tức giận, cũng không thể nhìn hắn thêm lần nữa, dù sao thì thứ lưu lại trong lòng nàng, là lúc thoát ra khỏi sông Cẩm Lân, tuy rằng sự việc xảy ra thế nào nàng không thể nhớ rõ, nhưng mà nàng vẫn nhớ được hơi ấm đó, đúng rồi, hơi ấm, bất luận là bàn tay ôm lấy nàng, hay là lồ ng ngực mà nàng dựa vào, đều vô cùng ấm áp.

Nhưng mà, bất quá chỉ cách có một ngày, cái con người "không chút do dự" nhảy xuống sông cứu nàng kia, người cột nàng vào cành cây để nướng y phục, người rất tự nhiên nâng tay véo má nàng, tựa hồ như dã biến mất khi mặt trời mọc rồi...

Hơi ấm? Hơi ấm là cái gì...

Bỏ đi, đây mới là hắn, là nhị thiếu gia của Ti Phủ, tiểu diêm vương của Đế Đô.

Nhưng mà nàng vẫn còn rất xót thương viên thuốc đó, nếu cho một đại yêu quái dùng thì sẽ có biết bao nhiêu thứ tốt chứ! Vậy mà cứ một mực cho cái con yêu quái Phong Sinh vô dụng kia làm gì không biết.

Điều ngán ngẩm nhất đó là a đầu khi lúc đầu còn không chịu ăn, giãy dụa muốn đi tìm Độn Ngư.

Đào Yêu liền tát một vào mặt nó một cái thật mạnh.

"Có người vì để cho ngươi được sống tiếp mà cam tâm tình nguyện bị nhốt thêm vạn năm. Còn ngươi thì chỉ vì một chút hi vọng giả dối mà liều mạng tìm đến cái chết." Đào Yêu lạnh lùng nhìn nó bị đánh đến mông lung: "Người trong Hồi Long thôn sớm đã chết sạch rồi, bao gồm cả Thẩm cha và Minh Thiện ca ca của ngươi, ngươi để cho Độn Ngư tạo ra huyễn cảnh, thì họ cũng đã chết đến tro cốt cũng không còn. Thứ mà người cố sức giữ lấy, kỳ thực chỉ là quá khứ mà ngươi không thể nào nắm bắt được mà thôi."

Nó đờ người, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai tay vỗ lấy ngực mình, khóc thét: "Ta muốn họ quay lại! Tachính là muốn họ quay lại! Không có bọn họ ở bên, ta không biết phải nên làm gì, mỗi một ngày trôi qua đều chỉ có một mình, ngày nào cũng thật đau buồn."

"Được rồi đó!" Đào Yêu không chút động lòng. Nhìn từ trên cao xuống: "Trước khi gặp được họ, ngươi không phải cũng sống một mình sao."

Nó đột nhiên ngừng bặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Đào Yêu.

"Chỉ có được mà không mất đi, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế."

Đào Yêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó: "Yêu quái mà Minh Thiện phải ôm chạy thật xa để cứu sống, hóa ra chỉ là một phế vật, cơm của Thẩm gia thực sự là lãng phí rồi."

Nó sững người rất lâu, cúi đầu, hai tay vặn vặn y phục của mình,nước mắt rơi xuống từng giọt: "Ta chỉ là nhớ họ quá mà thôi."

"Vậy ngươi phải sống thì mới có thể nhớ được họ chứ." Đào Yêu vẫn lạnh lùng như thế, đưa tay ra, viên thuốc màu đỏ ở trong lòng bàn tay nàng tản ra ánh sáng u ám: "Uống hay không uống, ngươi tự đi mà chọn. Đợi ta đứng dậy rồi thì ngươi cứ ở đó mà chờ chết đi."

Đối phó vói một tiểu yêu quái tâm tư đơn giản thế này, quả thực là không cần tốn bao nhiêu sức lực.

"Ta vẫn còn có thể gặp lại họ lần nữa không..."

Đó là câu nói cuối cùng trước khi nó nuốt viên thuốc kia xuống.

Gặp không được nữa rồi, Đào Yêu nghĩ trong lòng, nhưng mà cho dù không phải họ thì cũng sẽ có người khác thôi, chỉ cần ngươi còn sống.

Ti Cuồng Lan từ đầu đến cuối đều chỉ đứng một bên quan sát, cho đến khi nhìn thấy Thẩm Phong dần rơi vào giấc ngủ, thân thể co lại thành một cây Phong nhỏ.

"Chôn nó sao?" Hắn hỏi

"Chôn nó." Nàng đáp.

Sau đó nó được mang đến bên bờ sông Bạch Tước, chôn ở nơi cách Trấn Thủy không xa.

"Có lẽ mười năm sau nó sẽ tỉnh, cũng có thể sẽ cần một trăm năm, ngủ càng lâu thì cảm xúc sẽ không còn tệ như thế nữa, hình dáng cũng đẹp hơn một chút." Nàng nói với không khí.

Trong ánh nắng mặt trời, hư ảnh chậm rãi bay từ tảng đá đến, đứng trước cây Phong rất lâu, làm một động tác vái chào với nàng.

Nàng liếc nhìn hắn một cái, khóe mỗi khẽ động, vốn muốn hỏi hắn thêm một điều, cuối cùng lại thôi.

Quay người lại phất tay, cáo từ không cần tiễn nữa, tốt nhất là đừng có gặp lại, dù gì thì nơi này đối với nàng mà nói chính là một sự sỉ nhục.

Sau này, bên sông vừa có đá lại có cây, cảnh sắc ít nhiều cũng không còn cô tịch nữa.

Nhưng mà viên thuốc đó, thật sự rất quý đó a.

Xe ngựa chạy vừa nhanh vừa vững vàng, Đào Yêu dựa vào thành xe, cố ý quay lưng lại với Ti Cuồng Lan, trong lòng thầm tính toán xem còn bao lâu nữa mới tới Đế Đô, trở về Ti phủ có ăn có uống.

" Lúc nãy ngươi có điều muốn hỏi lại thôi, có phải là muốn hỏi Trấn Thủy phạm phải tội gì mà lại bị phạt xuống nhân gian, đối với nương tử của nhà họ Thẩm có phải thực sự chỉ đơn giản là tấm lòng cảm kích thôi phải không?" tiếng của Ti Cuồng Lan ở sau lưng vang lên.

Đào Yêu không động đậy, rất lâu sau mới nói: "Hỏi hay không hỏi thì cũng không thể thay đổi được kết cục. Có lẽ từ rất sớm họ đã có một mối nhân duyên gì đó, đá trên đời này nhiều như thế, nàng ta vì sao lại chỉ yêu thích mỗi tảng đá đó? Trấn Thủy ở sông Bạch Tước cả ngàn vạn năm, có lẽ là để chờ đợi một người nào đó vô tình đi ngang qua, cho dù chỉ nhìn một cái, cũng có thể khắc sâu vào trong lòng." Nàng nhún vai: "Vì thế ai mà biết được, quá khứ là quá của người khác, hắn tự giữ lấy là được."

Ti Cuồng Lan cười cười, chuyển chủ đề: "Vậy thì, huyễn cảnh khiến ngươi bị nhốt lại đó, ngươi cũng nói ra nghe thử đi?"

(Tò mò hả anh, cho anh tò mò chết haha)

Hô hấp của Đào Yêu dường như tạm ngừng lại.

Huyễn cảnh nhốt ngươi lại, hay là ngươi nói ra nghe thử?

Nhốt ngươi lại...

Đào Yêu, ngươi đã từng trải qua những ngày tháng vô cùng khốn đốn chưa?

Một lúc lâu sau, nàng mới hồi thần trở lại, vẫn không nhìn hắn, ngược lại còn nghiêng người tránh ra thêm.

"Bất quá chỉ là một đám ma quỷ nhảy nhót lung tung mà thôi, chỉ là một con Độn Ngư bé nhỏ thì có thể tạo ra được huyễn cảnh gì ghê gớm chứ."

"Ồ..." Ti Cuồng Lan gật đầu, tiếp tục lật sách.

Hắn hoàn toàn không có ý nói với nàng, lúc hắn bế nàng xông ra khỏi sông Cẩm Lân, trong lúc ý thức mơ hồ nàng đã ôm thật chặt lấy hắn, câu mà nàng không ngừng lặp đi lặp lại chính là....Cứu ta!

Nói cũng không sai, quá khứ là quá khứ của người khác, nàng tự giữ lấy là được rồi.

Ánh mắt Ti Cuồng Lan âm thầm di chuyển từ cuốn binh thư trên tay đến bóng lưng kỳ thực không tính là gầy gò kia.

Đột nhiên cảm thấy, vẫn là a đầu giành thịt nướng với hắn này thú vị hơn.

Dạ sắp đến giữa trưa, ánh mắt trời càng sáng lạn, tuyết của Mộc Châu, hẳn là đã tan rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi