BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

Một canh giờ sau, cuối cùng hạ cũng thôi ngừng chạy.

Hai người đứng trước một tòa trạch viện đơn giản mà rộng lớn, trong áng sáng âm u lộ ra sự vô lực và mai một hệt như một người đã đến tuổi xế chiều.

Đào Yêu cố sức ngẩng đầu lên, cổ đều ngẩng đến đau rồi cũng không thể tìm thấy bất cứ một vật thể gì có liền quan đến ba từ "phủ tướng quân" ở trước mặt cả.

"Đến rồi?" nàng không khẳng định hỏi.

"Ừ." La Tiên gật đầu.

Nàng chỉ vào ba chữ "Long Thành viện" phía trên cổng lớn: "Kình Dương đại nhân, ta biết chữ mà."

"Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giáo hồ mã độ Âm sơn." La Tiên nhìn thấy ba chữ dát vàng kia vẫn còn, chỉ là thiếu đi một chút ánh sáng: "Tên này là do tiên đế ban cho, vừa biểu đạt sự tán dương, vừa không dễ bị người ngoài chú ý, để tránh những việc phiền phức sau này."

[*] Dịch bừa: Nếu như không có vị tướng ở Long Thành, thì sẽ không cho ngựa hồ vượt qua núi Âm.

Đào Yêu nhíu mày nói: "Ý là trong đây có một vị tướng quân, nhưng lại không muốn nói rõ đây chính là phủ tướng quân?"

La Tiên ngờ vực hồi lâu mới gật đầu.

"Nếu như đã là hoàng đế thưởng cho, thì dứt khoát ban cho một tòa tướng quân phủ có gì không thỏa đáng?" Có được đáp án, Đào Yêu càng không hiểu: "Đến ba chữ phủ tướng quân còn không cho viết, cứ dùng cái gì là Long Thành viện để che che giấu giấu, thưởng cho thuộc hạ một cái danh xưng thi cũng không quang minh lỗi lạc như thế, hoàng đế tiểu nhi làm việc thực không sảng khoải tí nào."

"To gan! Ngươi sao dám càn ngôn bàn luận tiên đế như thế!" La Tiên bỗng trầm mặt xuống: "Niệm tình người là một a đầu khờ dại chưa hiểu sự đời, lần này ta không tính toán với ngươi, lời ban nãy ngươi nói, mỗi một chữ đều nuốt hết vào trong cho ta, nếu như còn ăn nói không có cố kỵ như thế, người sớm muộn gì cũng rước phại đại họa vào thân đó!"

Cũng là do ở Đào Đô lâu quá rồi, người thực sự làm nàng cảm thấy sợ hãi e là chẳng có mấy người, đến nhân giới tuy cũng được một đoạn thời gian, cái lá gan muốn mắng ai thì mắng vẫn còn chưa kịp nuốt xuống, tựa hồ như quên mất ở đây ngươi không dễ mạo phạm nhất chính là hoàng đế, mắt thấy La Tiên tức giận như thế, lại nhớ đến hắn là nhân vật "thẳng như cột nhà" có thể chọc tức chết người, nói không chừng thực sự sẽ vì nàng nói đén hoàng đế mà đánh nàng một trận hoặc là bắt nàng về trị tội theo pháp luật cũng nên. Cân đo đong đếm một hồi, Đào Yêu dẹp đi ý nghĩ phản bác hắn, chỉ cười hắc hắc: "Không nói là được chứ gì, ngươi cũng nói là là a đầu khờ dại rồi đó, tuổi nhỏ chính là có lòng hiếu kỳ cao mà, vậy ngươi nói cho ta cái người ở trong "phủ tướng quân" kia có điển cố gì đi? Nghe nói Bệ Hãn Ti các ngươi tuy không ở trong triều đường, nhưng lại rất có mặt mũi, có thể làm phiền Kình Dương đại nhân đích thân đến đây một chuyến. hẳn là có bối phận rất lớn nhỉ."

La Tiên không thèm quan tâm tới nàng, đi thẳng lên bậc thềm hướng vào cổng lớn.

Đào Yêu bĩu môi, vội đi theo sau, ai biết vừa mới bước lên bậc thềm thứ nhất đã phát giác ta một thứ vô cùng thú vị.

Trước cổng lớn đóng kín, La Tiên đang định gõ cửa, chợt cảm giác không còn ai đứng sau mình nữa, quay đầu lại, nhìn thấy Đào Yêu đang ngồi xổm trước bậc thềm, vùi đầu ngửi ngửi gì đó, ngửi xong rồi, ánh mắt lại men theo bậc thềm chạy đến hai con thú trấn cửa, chạy qua đó xem xét một hồi, ánh mắt lại rơi trên tường của tòa trạch viện, sau khi chạy qua đó, lại giống như những lão tiên sinh giám định thư họa, quan sát kỹ lưỡng bức tường xám trước mặt, tóm lại là một loạt các động tác mà khi rơi vào người nàng lại thành ra lén la lén lút.

Hắn nhíu mày, lớn giọng nói: "Ngươi ở bên đó làm gì thế? Nếu như không có ý định vào cùng ta thì cứ tìm một nơi nào đó đợi ta đi ra là được."

Đào Yêu không lên tiếng, chỉ dùng sức huơ tay với hắn, ý muốn hắn đi qua đó.

Hắn căn bản không không thèm để tâm, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ giống như có chuyện gì đó rất ghê gớm đang xảy ra của nàng, cuối cùng vẫn không tình nguyện làm mà đi qua.

"Chuyện gì?" hắn đứng phía sau nàng.

"Long Thành Viện này là nơi tướng quân ở hay đạo sĩ ở vậy?" Đào Yêu ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "Ngươi nhìn kỹ bức tường này xem thử trên đó có thứ gì đi?"

"Ngươi là đang nói gì thế, sống ở trong Long Thành viện đương nhiên là Quy Đức tướng quân rồi." La Tiên lên phía trước nhìn kỹ, trên bước tướng xám xịt phát hiện ra một tia dị thường, có ngươi không biết dùng cái thứ mực gì, vẽ đủ thứ bùa chú kỳ quái lên, vả lại vô cùng nhiều, cơ hồ như đan xen với nhau đến mức không có một kẽ hở nào, xem tình hình, có lẽ là đã vẽ khắp một vòng quan phủ, vết mực sớm đã thấm vào trong, không đến nhìn gần kỹ thì không dễ phát giác ra được, chỉ là trong một góc nào đó vết mực lộ ra những ánh sáng đỏ thẩm vỡ vụn như có như không.

"Ồ đúng rồi, trước khi đến ngươi có nói đây là cái gì mà Quy Đức tướng quân phủ, không hiểu thì hỏi a, Long Thành tướng quân kia giới phẩm rất cao sao? Nếu không thì hoàng đế sao lại ban cho hắn một tòa phủ đệ đặc biệt như thế này? Bất quá nếu như đã hưởng thụ đặc ân, thì phủ đệ vì sao lại nằm ẩn sâu trong thành Lạc Dương mà không phải là dưới chân thiên tử thế? Ngươi nói ngươi đến đưa thuốc, là tướng quân đại nhân bị bệnh à?" Đào Yêu hỏi một loạt các vấn đề.

"Cao cũng không cao mà thấp cũng không thấp." La Tiên chịu trả lời một câu hỏi của nàng cũng coi như là đã nể mặt lắm rồi, hắn đưa tay ra chùi vết bùa chú trên tường, lại nhích mũi vào ngửi ngửi, nhíu mày: "Có mùi máu tanh nhàn nhạt."

"Trên đất cũng thế, đến thú đá trấn cửa cũng không bỏ qua." Đào Yêu hếch hếch môi về phía kia.

La Tiên đi về lại bậc thềm, lại một nhìn vào trên người con thú đá, phát giác ra đúng là như thế thật, trên mặt đất trên thân con thú đá cũng viết đầy tràn những tấm bùa chú không khác gì trên bức tường kia.

"Ngươi nếu như đã có tâm đắc với Kính Thuật, có thể thấy ngươi đối với mảng thuật pháp này không có lạ lẫm, vậy ngươi có lẽ biết những bùa chú này là thứ gì?" Đào Yêu khịt khịt mũi, lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Không dễ ngửi lắm."

"Sợ là cái loại bùa huyết phược." La Tiên nói, lại ngẩng đầu đánh gia tòa trạch viện một phen, tầng mây càng trở nên nặng nề đem ánh sáng chèn ép đến mức ảm đảm, cộng thêm tiếng gió thê lương, thiên địa hỗn độn, không khí âm u này một khi đã dâng lên, càng khiến cho mỗi một từ hắn nói ra trở nên quỷ dị, mà hiện tướng già nua không một tia sức sống của tòa trạch viện này lúc này giống như đang cố vùng vẫy thoát ra, đột nhiên có một sức mạnh và uy hϊếp thâm sâu khó lộ.

Đào Yêu nhìn ba chữ "Long Thành Viện" cười cười: "Nói không chừng trên tấm bảng kia cũng có. Viết dày như thế, là sợ có thứ gì chạy ra ngoài hay sao."

"Đến ta còn không lưu ý đến, ngươi lại thấy được rõ ràng như thế." La Tiên nhìn nàng: "Ngươi biết Phật Nhãn, biết Kính Thuật, thấy được những bùa chú không dễ thấy, lại chỉ là một kẻ ở trong Ti phủ giúp đại nhân chăn ngựa..."

Đào Yêu chớp chớp mắt với hắn: "Cho nên ngươi muốn hỏi ra là gì sao? Có phải cảm thấy a đầu khờ dại trước mắt đột nhiên không còn "khờ dại" nữa rồi?"

"Ta chỉ là đang trần thuật, không có ý hỏi ngươi." La Tiên nghiêng đầu qua: "Ta đến tên của ngươi còn chưa từng hỏi, có thể thấy những thứ khác của ngươi ta cũng không có ý muốn biết. Ngươi phải nhớ, ta có thể đồng ý trả thức ăn của Phật nhãn lại cho ngươi, cho phép ngươi đi theo ta một chuyến, hoàn toàn đều là vì nể mặt đại nhân, đối với bản thân ngươi, ta chỉ coi như không khí thôi, sau khi hoàn thành công vụ, ngươi lấy lại yêu quái của ngươi, ta và ngươi không còn liên quan gì nữa hết."

"Tên nhóc vô vị." Đào Yêu thở dài: "Cái này không hỏi cái kia cũng không hỏi, ngươi là không để vào mắt cái câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao."

"Ngươi hỏi ta nhiều câu như thế, không phải vẫn cứ tự đào hố chôn mình đó sao, làm gì thay cái thứ trăm trận trăm thắng kia đâu." La Tiên không chút khách khí, lúc nói chuyện, ánh mắt lại rơi trên đám bùa chú kia, nhìn một hồi lâu, lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt còn nghiêm túc hơn hai con thú đá kia."

"Ngươi vẫn là đừng đi vào cùng ta nữa." Hắn ngẩng đầu, nhìn vào cổng lớn đóng kín không chút kẽ hở trước mặt.

"Đừng nha, đã nói là không rời nửa bước rồi! Vạn nhất ngươi làm xong việc rồi chạy trốn thì phải làm sao!" Đào Yêu đương nhiên không làm theo, nhanh chóng chạy đến nơi gần hắn nhất.

"Ta không biết chiếu cố người khác." Hắn đột nhiên nói, so với dáng vẻ trước đó còn nghiêm túc hơn: "Sẽ không đối với bắt cứ những thứ gì ngoài mục đích của ta phụ trách, trong đó bao gồm cả tính mạng của ngươi."

Đào Yêu sững người, cười: "Ngươi nhất định phải thẳng thắn tới mức đó sao?"

"Vốn đến việc nói với ngươi những điều này đều không cần thiết." Hắn nhìn cánh tay nàng: "Nhưng phàm là nghĩ đến trên tay ngươi vẫn còn ấn ký của Ti phủ, ta mới nhắc nhở ngươi. Vạn nhất ngươi gặp phải chuyện bốn dài ba ngắn, chung quy vẫn có liên quan đến ta, không kể đến tính mạng của ngươi, chỉ kể đến sự trọng dụng của đại nhân đối với ngươi."

Đào Yêu chợt cảm thấy hiểu rõ, nói: "Vẫn còn tưởng đến đi không chút nể mặt là vì ngạo khí từ trong xương cốt của ngươi, không ngờ còn phân biệt đối xử nha. Nói nhiều như thế, rốt cuộc là ngươi sợ sau này khó ăn nói với Ti Cuồng Lan." Nàng cố ý nhích đến gần mặt hắn, cười híp mắt nói: "Ngươi sợ hắn?"

"Ta kính trọng ngài." Đào Yêu nói như thế: "Quyết định vậy nhé, ngươi tự tìm một nơi đợi đi, nếu giờ ngọ ngày mau ta vẫn chưa ra khỏi, thì người hẵng quay về, cứ coi như chúng ta chưa từng gặp mặt, yêu quái ngươi muốn đòi về thì xem như có vận khí không tốt đi."

"Ta lúc nào đồng ý với ngươi?" Đào Yêu thu lại nụ cười: "Đã nói là nửa bước không rời với thì nửa bước cũng không thể rời." Nàng liếc nhìn cổng lớn, cong cong khóe miệng: "Dù sao ngươi là đi đưa thuốc, ta tuy là một tiểu tạp dịch nhưng cũng có chút thường thức với thuốc, nói không chừng còn có thể giúp ngươi đó. Ngươi cũng không cần để ý đến Ti Cuồng Lan, tên đó chỉ quan tâm ta có chăm sóc tốt cho ngựa của hắn không thôi, chưa từng quan tâm việc đến sống chết của ta, lại vỗ ngực đảm bảo: "Ngươi cứ yên một trăm cái tâm đi, ta không cần người nào chăm sóc cả, chết hay sống đều là mạng của ta, không oán trách bất cứ người nào, ngươi cũng không cần phải cố kỵ bất cứ sự "trọng dụng"của ai cả."

"Không cần chiếu cố, vậy ngươi vì sao không tự dựa vào sức mình mà bò ra khỏi đống đất đó." La Tiên thở dài.

"Ngươi không thể lật qua trang khác được sao?" Đào Yêu tức đến giậm chân: "Ngươi có phải muốn nói đến lúc tám mươi tuổi luôn không?"

Hắn nghĩ một hồi, nói: "Ta có lẽ không sống lâu như thế."

Tuổi trẻ khí thịnh lại đột nhiên dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói ra câu này, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, Đào Yêu đánh giá hắn, càng phát giác ra con người hắn giống như tảng đá bị đẽo thành một cái bình có bốn góc vuông vức, không chỉ nơi nào cũng góc cạnh mà còn vô cùng chắc chắn, mở không ra đập không vỡ, không biết trong cái bình đó rốt cuộc là thứ càn khôn gì.

Đào Yêu đột nhiên bật cười ha hả, thuận tay vỗ vào cánh tay rắn chắc của hắn: "Người trẻ tuổi có chút niềm tin đi, không sống đến tám mươi tuổi thì có lỗi với việc ngươi ăn thứ thức ăn khó ăn kia lắm."

"Nói hươu nói vượn." Hắn vòng qua người nàng đi đến cổng lớn: "Ngươi nếu như đã không quan tâ m đến an nguy của bản thân, vậy thì hãy nhớ kỹ mục đích của mình, ngươi chỉ đến để "nhìn" ta thôi."

"Yên tâm, ta tuyệt đối không cản trở ngươi xử lý công vụ đâu, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ là ngươi vô hình." Đào Yêu nhảy đến bên cạnh hắn, bày ra dáng vẻ lấy lòng: "Vậy thì, ta đến gõ cửa giúp Kình Dương đại nhân nhé?"

La Tiên không đáp lời, hai mắt nhìn cánh cổng lớn dần híp lại, sắc mặt còn u ám hơn cả sắc trời lúc này.

24.12.20202

Bà Yuan: Không rời nửa bước cơ đấy, câu này mà để Lan ca nghe thì... Hehe

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi