BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách Yêu Phổ 3

Chương 6: Phong Sinh 6

Ti Cuồng Lan đặt tấm danh thϊếp trên tay xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tự lẩm bẩm: "Thẩm Phong?"

Vết mực trên danh thϊếp vẫn chưa khô, trên đó chỉ viết đúng bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Thẩm Phong, là Yêu"

Một trong những quy củ của Ti gia đó là danh thϊếp nhất định phải do chính người cần nhờ vả viết.

"Chưa từng đọc sách?" Ti Cuồng Lan nhìn Miêu quản gia.

Miêu quản gia nói: "Theo như chủ sự nói, thì chính là không biết chữ."

Đào Yêu vội vàng đi lên trước nói, phảng phất như đã phải chịu đựng sự tội lỗi lớn như thế nào: "Nhị thiếu gia, người không biết ta bắt tay để viết dạy cho nó viết bốn chữ này, mất hết hai canh giờ đó! Chưa từng gặp ai có ngộ tính tệ như nó."

"Ngộ tính tệ cũng chưa chắc, chứ tiên sinh(thầy dạy) tệ thì chính là sự thực không thể bàn cãi rồi." Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói, lại hỏi Miêu quản gia: "Rừng mai không sao chứ?"

Đào Yêu cứng đơ cả mặt, từ việc đòi công biến thành muốn tấn công, bản lĩnh khiêu khích nàng của Ti Cuồng Lan mãi mãi là thiên hạ đệ nhất.

Miêu quản gia nhịn không được mà bật cười: "Rừng mai không sao cả, may mà có Đào a đầu kịp thời phá đi chướng nhãn pháp của tiểu yêu này, thi pháp chế phục, mới không tạo thành bất cứ tổn thất nào."

Vẫn là Miêu quản gia tốt nhất, Điều ấm áp duy nhất trong Ti phủ, Đào Yêu nhìn lão cảm động hồi lâu.

"Kêu nó vào đi." Ti Cuồng Lan nhìn ra bên ngoài cửa.

Sảng khoái như vậy sao? Trước khi đến gặp Ti Cuồng Lan, Đào Yêu còn thương lượng với Miêu quản gia đợi lát nữa sẽ bịa ra một câu chuyện thê thảm nhất từ cổ chí kim về yêu quái ngốc kia, thì may ra mới có thể làm cho Ti Cuồng Lan đồng ý.

Đào Yêu vội chạy ra ngoài, đưa yêu quái đang thấp thỏm đứng ngoài cửa đi vào trong sảnh đường.

Ti Cuồng Lan chỉ nhìn nó một cái, cười cời: "Trên danh thϊếp chỉ có tên người, thi phi đâu?"

"Nhanh nói đi, nhị thiếu giả hỏi ngươi đó." Thấy yêu quái đó đứng ngây như phỗng, Miêu quản gia vội nhắc nhở.

Thẩm Phong đánh giá Ti Cuồng Lan mấy lượt, mới khó tin mà hỏi: "Ngươi thực sự là thiếu gia Ti phủ sao?"

"Không giống sao?" Ti Cuồng Lan mở quyển Binh Pháp mà hắn đọc mãi không chán kia lại, như cười như không.

"Ta còn tưởng người được xưng là Diêm Vương Sống, thì hẳn là sẽ có tướng mạo giống như hung thần ác sát tay to eo rộng nữa chứ." Thẩm Phong nói thẳng: "Nhưng nhìn ngươi thế này đến hai từ tráng kiện còn không tính được."

Đào Yêu thực sự là thay tên yêu quái ngốc này đổ mồ hôi lạnh, ngươi nói chính sự đi a, ngươi phải biết cái tên nam nhân trước mắt ngươi là một tên bụng dạ vô cùng hẹp hòi, còn dám nói thẳng rằng hắn "không đủ cường tráng".......

Ánh mắt Ti Cuồng Lan rơi trên cuốn sách không rời: "Ta còn tưởng kẻ được xưng là yêu quái thì hẳn là có thể cưỡi gió đạp mây xuyên núi chặt biển, thật không ngờ lại bị tạp dịch chăn ngựa nhà chúng ta hàng phục..."

Nhìn đi nhìn đi, lập tức phản kích có phải không! Vị thiếu gia này thực sự một chút cũng không chịu nhường nhịn.

"Là ta năng lực không bằng người, nàng ta tuy là tạp dịch nhưng là một người tốt." Nàng thực sự không hề nghe ra bất cứ sự trào phúng nào từ lời nó nói, mỗi một từ đều vô cùng nghiêm túc: "Ta từ Hồi Long Thôn ở Mộc Châu đến, thôn dân đều chỉ dựa vào một con sông Cẩm Lân để sống, nhưng đáng hận là năm ngoái có một trận hạn hán, nước sông Cẩm Lân cơ hồ đều đã cạn ráo, ta muốn đem nước ở sông Bạch Tước gần đó dẫn qua, ai biết được yêu quái ở trong sông Bạch Tước đó lại không cho ta dẫn nước, còn nói rằng muốn khiến cho sông Cẩm Lân khô cạn thật nhanh. Ta lý luận với nó, nó không nghe, ta liền động thủ với nó, ngược lại còn bị nó đánh cho mình đầy thương tích, Cho nên ta đến tìm các ngươi."

Biết mà, thị phi mà mấy tiểu yêu quái cỡ này dây vào, không thể nào là chuyện gì lớn đến mức kinh thiên động địa được, chủ yếu là do nó quá vô dụng mà thôi, đánh không lại Đào Yêu không mất mặt, đến một con yêu quái không biết danh tính trong sông cũng không đánh lại được, quả thực mà mất mặt muốn chết.

Nhưng đổi qua một góc độ khác mà xe, một yêu quái nguyện ý ví kế sinh nhai của thôn dân mà bôn ba như thế này, cũng không nên coi thường được.

"Thẩm Phong cô nương, ngươi trở về đi." Ti Cuồng Lan đặt binh thư xuống, khép danh thϊếp lại đưa qua cho Miêu quản gia.

Tất cả mọi người đều đờ cả người, Miêu quản gia nhận lấy danh thϊếp, có chút không nhẫn tâm giao lại cho Thẩm Phong.

"Ngươi không chịu giúp ta sao?" Lần này Thẩm Phong tự nhiên thông minh hẳn ra, cũng không gấp gáp nữa: "Ta chỉ hi vọng các ngươi giúp ta chế phục con yêu quái trong sông Bạch Tước thôi, bất luận là nói đạo lý với nó hay đánh nó đến khi nó chịu nói đạo lý, ta chỉ có một mục đích đó thôi. Còn lại không cần người khác giúp đỡ, ta tự có thể làm được. Chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn giúp ta sao?"

Đào Yêu muốn biết lý do Ti Cuồng Lan cự tuyệt, nàng cứ tưởng hắn sẽ gật đầu, cũng không phải là thỉnh cầu gì phiền phức, trừ khi nội tâm của tên này vẫn có úy kỵ gì đó với yêu quái, không muốn nhũng tay vào quá nhiều?"

"Mộc Châu đã bắt đầu có tuyết rơi rồi nhỉ?" Ti Cuồng Lan giống như tự lẩm bẩm.

Thẩm Phong gật đầu.

"Ở đó lạnh quá, mùa đông đến ta vẫn muốn ở nơi nào nó ấm áp hơn." Ti Cuồng Lan lại nhấp một ngụm trà: "Vả lại gần đây ta cũng không rảnh lắm, dự định sẽ viết một quyển sách về nghiên cứu việc nướng thịt, xin lỗi không giúp được ngươi rồi."

(M: Anh bận ghê nhỉ, nướng thịt cơ đấy)

Đây là cái lý do tào lao gì thế.

Nhưng Đào Yêu biết, bất luận lý do cự tuyệt hoang đường cỡ nào, chỉ cần Ti Cuồng Lan lắc đầu, thì không có ai dám gật đầu.

"Miêu quản gia, tiễn khách đi." Hắn khẽ ngáp một cái, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển binh thư.

"Nhưng mà....không còn ai có thể giúp ta được nữa rồi!" Thẩm Phong đột nhiên quỳ xuống: "Ta nếu không thể đánh bại yêu quái đó, thì nước của sông Cẩm Lân không bao lâu nữa sẽ khô cạn mất, sẽ có người chết đó!"

"Mở lối dẫn nước, vốn là bổn phận của quan phủ địa phương, ta cho rằng ngươi vẫn là nên quay về nghĩ cách khác đi." Ti Cuồng Lan không động đậy, căn bản là không nhìn nó thêm một lần nào nữa.

"Ti thiếu gia!"

Nó muốn xông lên, lại bị Miêu quản gia ngăn lại trước mặt Ti Cuồng Lan.

"Thẩm cô nương, mời về cho." Miêu quản gia đặt danh thϊếp vào tay nó: "Thiếu gia nhà ta đã quyết định rồi thì không thể thay đổi được."

Thấy tình hình, Đào Yêu lên trước nắm lấy cánh tay nàng: "Miêu quản gia nói không sai, thiếu gia nhà ta là một con lừa, cứng đầu lắm. Vả lại ngươi cũng đã đồng ý với ta rồi mà, chỉ cần nhìn thấy thiếu gia, cho dù hắn có đồng ý hay không thì ngươi cũng sẽ tiếp nhận kết quả, không gây náo loạn mà."

"Ta...nhưng hắn...." Thẩm Phong lúng túng đến mức khóe mắt ửng đỏ, muốn tìm Ti Cuồng Lan nói lý, lại bị Đào Yêu nhắc nhở, nhất thời không biết phải làm sao, tiến không được lùi không xong.

"Đi thôi, ta tiễn ngươi về." Đào Yêu kéo ta đi về phía cửa: "Náo loạn cũng vô dụng, cho dù ngươi có treo cổ trước mặt hắn thì hắn cũng làm cũng chỉ kêu người đến chôn ngươi thôi."

Ti Cuồng Lan nghe không sót một cữ, khóe miệng khẽ cong lên, không lên tiếng.

Miêu quản gia đi theo sau, lại cảm thấy không nỡ, cẩn thận nhỏ nhẹ nói với Thẩm Phong: "Ngươi cũng đừng gấp quá, phàm là chuyện gì cũng để có cách giải quyết cả. Sắc trời đã tối rồi, hay là ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm đã hẵng đi?"

Thẩm Phong cắn chặt môi, ủy khuất đến mức một câu cũng không muốn nói.

"Được rồi, giao nó cho ta đi, tạp dịch không phải là chuyên làm mấy việc vặt này sao." Đào Yêu làm mặt quỷ với Miêu quản gia, lại thò đầu ra khỏi hành lang, ngẩng lên nhìn sắc trời tối như mực, đột nhiên cười giảo hoạt, hỏi: "Miêu quản gia, ông nói hôm nay trời sẽ mưa chứ?".

"A?" Miêu quản gia nhìn trời: "Hôm nay trời quang đãng, sơ là khó có mưa."

***

Vĩ thanh:

Miêu quản gia nói sai rồi, hôm nay thực sự mưa rồi, còn là mưa rất lớn.

Mà điều kỳ quái nhất đó là, trận mưa lớn này lại đến rất đột ngột, vả lại chỉ mưa tại Ti phủ.

Chúng nhân trong phủ đến bữa tối còn chưa ăn, vội vội vàng vàng đem mọi thứ có thể hứng nước được, đặt đầy ở mấy chỗ rỏ nước trong phòng, còn không ngừng cầm chổi quét nước lênh láng trên sàn nhà.

Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy tiểu cô nương ban ngày xông vào trong phủ, quật cường đứng ở trước nhà ăn của Ti Cuồng Lan, một lời không nói đứng đó, trời mưa lớn như thế đều không thể gột sạch được sự cố chấp và ủy khuất trên khuôn mặt nó.

Ti Tĩnh Uyên bị thả ra khỏi căn phòng to nhỏ đột nhiên bị rỏ nước tràn lan, từ chỗ Đào Yêu nghe được câu chuyện phát sinh hồi chiều, tất nhiên là nó đã được Đào Yêu thêm thêm dặm không ít mắm muối, đã càm ràm Ti Cuồng Lan hơn một canh giờ rồi, còn nói nhị thiếu gia không đi thì đại thiếu gia có thể đi mà, chút chuyện nhỏ đó hà tất cứ phải làm khó một tiểu cô nương, cho dù là một tiểu yêu quái, thì cũng là một tiểu cô nương mà.

Liễu công tử cũng không nhịn được mà làu bàu Ti Cuồng Lan không có nhân tính, thức ăn hắn phơi sau nhà bếp đều bị ướt nhem cả rồi, đau lòng.

Thẩm Phong cũng nói, nếu như thiếu gia Ti phủ không chịu ra mặt giúp đỡ thì trận mưa này sẽ không dừng lại đâu.

Tất cả những chỉ trích và làu bàu đều không nằm trong phạm vi để tâm của Ti Cuồng Lan, hắn cơ hồ cũng không để tâm trận mưa này sẽ tiếp tục rơi cho đến khi Ti phủ ngập trong nước biển hay không, chỉ quan tâ m đến đôi đũa trên này, tự mình dùng bữa tối, thỉnh thoảng còn mở miệng bình luận món ăn của Liễu cổng tử đũng là không thể chỉ dùng hai từ thất bại để hình dung được.

Đào Yêu hôm nay cũng vô cùng quy củ, ăn cơm húp canh, trêu chọc Cổn Cổn, một chữ cũng không nhắc đến Thẩm Phong đang đứng cô độc ngoài cửa kia, thỉnh thoảng không biết nghĩ đến điều gì, lén lút bật cười.

Ma Nha ở bên canh lo lắng nhìn nàng, lại nhìn mưa rơi bên ngoài, mấy lần thử nhích lại xem thử nàng ta nói gì đều bị Đào Yêu dùng đủ loại thức ăn nhét đầy miệng.

Ti Cuồng Lan đặt chén xuống, chùi miệng, bây giờ mới quay đầu nhìn Đào Yêu: "Ngươi dạy nó phải không?"

"Ta nào dám." Đào Yêu vội phủ nhận, cười nói: "Bất quá là chỉ nói cho nó biết xuất thân của nó thôi."

"Vật gì?" Ti Cuồng Lan cười nói.

Đào Yêu nhìn thân ảnh cô độc bên ngoài cửa sổ, trong mắt có chút suy tư, sau đó nói: "Bách...Không phải, trong cổ tịch viết, cây Phong lâu năm, được thiên địa tạo hóa, thì sẽ xuất hiện Phong Sinh, có hình người, phân nam nữ, sau khi thành hình bảy năm là có thể đi đứng, thấy người sẽ hóa thành cây thấp, gọi là Phong Sinh Mộc, lấy đi nhóm lửa, có thể tạo mưa."

Ma Nha thở dài một hơi.

"Phong Sinh?" Ti Cuồng Lan ngẫm nghĩ: "Chưa từng nghe thấy. Ngươi nói đặt vào trong lửa sẽ tạo mưa, những cái vị bên ngoài cửa kia rõ ràng đang đứng yên bất động, còn đêm an ngủy của Ti phủ chúng ta ra để uy hϊếp ta."

Đào Yêu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, Thẩm Phong ở bên ngoài vẫn bất động như tượng đá, duy chỉ có trong ánh mắt lại phát ra ánh sáng, nói không rõ là lo lắng hay là chờ mong.

"Đối với loại yêu quái như Phong Sinh, thì tuổi tác của nó đã lớn lắm rồi. Nếu không chỉ là trận mưa như thế này, sao có thể làm ướt bản thân." Nàng quay lưng lại với chúng nhân: "Bất quá, càng giống con người, thì ngày chết của nó càng gần."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Ti Cuồng Lan cũng khẽ nhíu mày.

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, trời đất phảng phất như chỉ còn lại âm thanh này, dưới mái nhà, nước mưa kết thành tấm rèm cửa, đem một con yêu quái cô độc và một đám người không có bất cứ sự liên quan nào đến nó, chia cắt rõ ràng ở hai thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi