BÁCH YÊU PHỔ

Một nam một nữ bay ra khỏi Nguyên Bảo Đường, là bay cái vèo, chật vật chạm đất, búi tóc của nữ nhân chẳng những bị xổ ra mà tóc còn bị đốt rụi một mảng lớn, khói vẫn chưa tản hết.

Tuy là buổi tối nhưng phố xá vẫn rất đông đúc, người xung quanh nhanh chóng vây xem, xì xào cười cợt, hóng hớt không ngại chuyện lớn.

Cửa tiệm rộng mở, một nam tử ung dung bước ra, đầu đội khăn trắng, mặc trường bào trắng, da cũng trắng muốt, mái tóc đen được búi gọn gàng, khoảng hai mươi tuổi, mặt mày sáng láng, biếng nhác dựa vào khung cửa, một tay nhấc cái bàn tính làm bằng ngọc trắng, một tay cầm cây đèn cầy màu trắng, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ còn nằm bò dưới đất: “Quy tắc của Nguyên Bảo Đường là không mặc cả, hồi sáng ta đã nói với hai vị rồi.”

“Không cho mặc cả cũng không thể đánh người!” Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi dậy, trên mặt vẫn còn in dấu năm ngón tay đỏ au, chỉ vào hắn, chửi ầm lên, “Ngươi có tin ta đi báo quan không?”

“Báo quan! Phải báo quan!” Người đàn bà lấy lại tinh thần, bắt đầu khóc lóc, một tay vỗ đầu gối một tay chỉ vào hắn: “Kẻ hạ đẳng hẹp hòi như ngươi mà lại dám động tay với bọn ta! Còn dám đốt tóc ta! Không có thiên lý! Không có vương pháp!”

Hắn cười to, xoay người trở vào trong, đôi nam nữ thấy thế thì càng mắng tợn. Chốc lát sau, hắn mới đi ra lại, vẫn cầm cây đèn cầy trắng, nhưng cái bàn tính đã được đổi thành cái bát đựng một thứ chất lỏng, không nói thừa câu nào, hất bát nước vào phía hai kẻ nọ. Trong không khí lập tức dậy lên mùi kỳ lạ, giống như mùi rượu lên men quá độ.

Không đợi hai kẻ nọ nói chuyện, cây đèn cầy trong tay hắn rơi xuống, ngọn lửa vừa tiếp xúc với chất lỏng trên mặt đất thì lập tức bùng lên, nhanh chóng lan tới chỗ hai kẻ kia.

“Á! Hắn lại muốn đốt chúng ta!” Người đàn bà lùi về phía sau, túm lấy chồng, gào khóc bỏ chạy trước khi ngọn lửa leo lên người họ, vừa chạy vừa mắng, “Đồ điên! Sớm muộn cái cửa tiệm điên của ngươi cũng chém đầu ngươi!”

Hắn cúi người dập tắt cây đèn cầy, không nhìn ai cả, chỉ nói: “Các vị cũng muốn xem rượu hỏa phượng mà ta mới điều chế xong? Một khi bị dính lửa, chỉ trong chốc lát sẽ bị thiêu rụi thành tro, đây là cách tốt nhất để hỏa táng hài cốt đó.”

Mọi người ồn ào giải tán, có nhiều người luôn miệng than xui xẻo, vừa sợ vừa hận hắn.

“Mong mọi người ủng hộ cửa tiệm nhé!” Hắn đưa tay làm loa, nói với mọi người như không có chuyện gì, sau đó quay vào lấy nước để dập tắt ngọn lửa dưới đất.

Ngoài cửa, có một người luôn đứng im không động đậy, đó là tiểu cô nương mặc đồ đỏ tết hai bím tóc, khoanh tay, nhìn hắn đầy ẩn ý.

“Chà, tới rồi đó à?” Hắn nhìn nàng, không ngạc nhiên cũng không vui mừng, nhìn trái ngó phải. “Một mình? Tiểu hòa thượng đâu?”

Một cậu nhóc đầu trọc sợ hãi thò đầu ra từ sau lưng nàng, trên cái đầu trọc nhô lên cái đầu của một con cáo nửa trắng nửa đen, ba ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.

Hắn nhìn họ, chớp chớp mắt: “Cô còn nuôi thú cưng cơ à?”

“Đâu ra, thứ bỏ đi thì có.” Nàng tỏ ra ghét bỏ, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Nguyên Bảo Đường” vàng chóe trên cửa, “Đã lâu không gặp, Diệp Phùng Quân.”

***

Bên trong Nguyên Bảo Đường, mùi gỗ đàn hương lượn lờ, bốn phía chất đầy nến thơm, vàng mã và đủ loại giấy cúng, Đào Yêu hí hoáy tờ giấy được gấp thành hình người: “Tay nghề của ngươi sao chẳng tiến bộ gì hết vậy? Gấp cô nương xấu hoắc xấu huơ thế này không sợ khách hàng không hài lòng mà nhảy ra khỏi quan tài tìm ngươi tính sổ à?”

“Khi còn sống, khách hàng thích mỹ nhân đẫy đà.” Diệp Phùng Quân đặt một đĩa bánh ngọt xuống trước mặt Lắm Lời và con cáo, lần lượt sờ đầu hai đứa, hiền lành nói: “Ăn nhiều vào, hai đứa gầy teo, đi theo Đào Yêu không được ăn no đúng không?”

Lắm Lời ngấn lệ, tất cả biểu cảm đều hiện rõ “Huynh hiểu ta”.

“Diệp Phùng Quân, ngươi đừng bịa đặt về cuộc sống của người khác.” Đào Yêu nói mà không ngoảnh đầu lại, “Nói cứ như huynh sống tốt lắm vậy.”

Nàng đặt người giấy xuống, quay đầu nhìn Lắm Lời đang ăn bánh: “Ta tưởng cậu không thích ăn mấy thứ này.”

“Nhưng… nó ngon lắm!” Lắm Lời mỗi tay cầm một cái, một tay tự đút cho mình, tay kia đút cho con cáo trong ngực, hai đứa ăn trông rất hạnh phúc.

Diệp Phùng Quân ngồi xuống, vui vẻ nhìn họ ở phía đối diện, hỏi: “Tiểu hồ ly đáng yêu quá, sao đuôi trông cứ như thỏ thế? Nó có tên không?”

“Cút Xéo!” Đào Yêu nói.

“Sao tự dưng lại mắng ta?” Diệp Phùng Quân lắc đầu, “Tính tình chả khá khẩm hơn trước là bao.”

Đào Yêu trợn trắng mắt: “Ai thừa hơi mà đi mắng huynh, ta nói con cáo này tên là Cút Xéo.”

Diệp Phùng Quân phì cười: “Các cô có thù oán à?”

“Không không, tên nó không phải là Cút Xéo!” Lắm Lời dù ngậm một miệng bánh nhưng vẫn vội vàng phủ nhận.

“Ta nói rồi, hoặc là nó, hoặc là cậu.” Đào Yêu chỉ Lắm Lời rồi lại chỉ con cáo: “Cũng có thể gọi nó là Lắm Lời, còn cậu là Cút Xéo, tự chọn đi.”

Lắm Lời sốt sắng đỏ bừng mặt: “Đào Yêu, cô đừng lúc nào cũng ức hiếp người khác! Đã nói rồi mà, mỗi người nhường một bước, tên nó là Cút Xéo!”

Đào Yêu hừ một tiếng.

“Cút Xéo… cũng chả hay hơn là bao.” Diệp Phùng Quân gãi mũi, “Hai người ở chung với nhau bao năm rồi, không có tình cảm thì cũng có tình thân mới phải chứ, sao chẳng ấm áp chút nào hết thế?”

Đào Yêu không đáp lời, ánh mắt rơi vào cái hộp gỗ có nước sơn màu đen ở chính giữa kệ hàng hóa, bên trên không khóa, chỉ có hoa văn kỳ lạ được vẽ bằng nước sơn màu vàng. Trừ nàng và Diệp Phùng Quân, không ai mở được cái hộp này.

Tay nàng khẽ mơn trớn chiếc hộp, nắp hộp lập tức mở ra, bên trong không có vàng bạc châu báu mà là một xấp giấy trắng dài bảy tấc rộng ba tấc xếp chồng lên nhau, chính giữa mỗi tờ giấy đều có dấu chấm màu đỏ nho nhỏ. Nàng đóng nắp hộp lại, thả về chỗ cũ, nói: “Huynh tìm ta là vì muốn bàn luận cách ta và Lắm Lời ở với nhau? Nếu vậy thì quá lãng phí mớ giấy mà ta đưa cho huynh rồi đó.”

“Cần gì phải hẹp hòi thế chứ, còn dư nhiều lắm, đủ dùng mấy năm nữa cơ.” Diệp Phùng Quân xem thường.

“Thoạt trông huynh làm ăn không tệ.” Nàng ngồi xuống bàn, không uống trà, cũng không ăn bánh.

“Cũng tạm.” Diệp Phùng Quân khẽ mỉm cười, “Người chết như lá rơi, lá rơi xuống thì sẽ phùng quân(1), như vậy tên của ta là đúng rồi, Nguyên Bảo Đường được mở ra cũng đúng rồi, quả thật không lo chuyện làm ăn. Cô thấy đó, hôm qua Hoàng lão gia ở Thành Nam giỗ tổ đã mua một bộ giấy cúng đầy đủ, đơn hàng lớn lắm, đây chính là bộ đắt tiền nhất trong Nguyên Bảo Đường đó, có nhà to có xe ngựa có Kim Đồng Ngọc Nữ…”

(1) Phùng quân: từ phùng quân này là cùng một từ với tên của nhân vật Diệp Phùng Quân. Diệp có nghĩa là chiếc lá, Phùng có nghĩa là gặp gỡ, Quân có nghĩa là chỉ về người (cha mẹ, vợ chồng). Nói cách khác, ý nghĩa của cái tên Diệp Phùng Quân là lá rụng về cội.

“Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Hồi đó huynh nghèo rớt mồng tơi, trừ kỹ năng gấp giấy ra thì chả có gì, may mà ta tinh mắt mới đề nghị huynh mở cửa hàng bán giấy cúng. Việc huynh làm tốt nhất trong cuộc đời này không phải là đặt tên cho mình cũng không phải mở cửa hàng này mà là gặp được ta!” Đào Yêu không khách khí cắt ngang hắn: “Còn nữa, ta không nói đến việc làm ăn từ người chết của huynh, ý của ta là việc làm ăn “giấy” cơ! Lần trước ta đưa huynh một ngàn tờ, hiện giờ chỉ còn lại chưa tới hai trăm tờ.”

Diệp Phùng Quân nhún vai: “Thế có nghĩa là làm ăn tốt mà.”

“Cút Xéo nhà ta từng mua hàng của huynh.” Đào Yêu trề môi với con cáo.

“Thế à? Thảo nào ta không ghét nó.” Hắn cười, “Đáng tiếc yêu quái tới chỗ ta nhiều quá, thực sự không nhớ nổi.”

Hắn dừng lại một chút, chuyển đề tài: “Nhưng đúng là đợt vừa rồi cô đưa cho ta nhiều hơn trước kia thật, bình thường cô chỉ đưa ta một trăm tờ, sao lúc đó lại đột nhiên hào phóng thế?”

“Giúp huynh kiếm tiền mà huynh còn chê?” Đào Yêu hỏi ngược lại.

“Ta chỉ lo lắng thay cô thôi.” Diệp Phùng Quân chân thành nói, “Ai chẳng biết cô lười, tuy là “Quỷ Y” nổi danh nhưng quanh năm suốt tháng toàn ru rú trong cái chòi nhỏ ở Đào Đô, hiếm khi ra ngoài, tìm được cô để chữa bệnh thì có khi mộ đã xanh cỏ rồi. Bây giờ lại rải nhiều “giấy” thế, yêu quái tới tìm cô chắc chắn sẽ nhiều hơn trước, cô không chê phiền à?”

“Chúng tìm ta là một chuyện, ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác, huynh khỏi lo.” Đào Yêu lườm hắn, “Huynh chỉ cần làm tốt chuyện mà ta nhắn nhủ, ta sẽ không làm khó dễ huynh, hiệp nghị giữa chúng ta mãi mãi có hiêu lực.”

Diệp Phùng Quân thở phào nhẹ nhõm: “Có câu “Người này đã chết, có việc xin hóa vàng mã”. Nhưng nếu áp dụng vào Đào Yêu cô nương nhà cô thì sẽ là “Người này chưa chết, có việc xin hóa vàng mã”. Nói ra cũng là một giai thoại.”

Đào Yêu nhìn trời: “Tổng kết đúng đấy.”

“Giấy” trong Nguyên Bảo Đường được đông đảo yêu quái xem là phù cứu mạng, chỉ cần có được tờ giấy đó, viết thân phận, bệnh tình và nơi ở hiện tại của mình, sau đó đốt đi thì Đào Yêu sẽ nhận được, còn về phần nàng có đồng ý ra tay cứu giúp hay không thì chỉ có thể xem tâm trạng của nàng tốt hay không.

Nàng và Diệp Phùng Quân quen biết đã lâu, hai người có lời thề là sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về đối phương, kể cả thân phận thật sự của Diệp Phùng Quân.

Tóm lại, hiện tại hắn chỉ là dân chúng bình thường ở Thành Đô, sống dựa vào cửa hàng giấy cúng Nguyên Bảo Đường cũng coi như có chút tên tuổi, ngoài ra còn ngầm bán “giấy cứu mạng” cho yêu quái để kiếm tiền mua mấy thứ bảo vật, cuộc sống cũng coi như thoải mái. Có điều vì thường xuyên có yêu quái lui tới nước Thục khiến một số “người trong nghề” chú ý, tin tức “Thục có nhiều yêu nghiệt” nhanh chóng lan truyền, vì vậy mấy năm nay các đạo quán hoạt động càng lúc càng thịnh, các “cao nhân” từ bên ngoài đi vào Thục cũng chưa từng gián đoạn.

Đối với Đào Yêu, những tu sĩ này không phải kẻ địch mà cũng chẳng phải là bạn, và nàng chỉ đưa ra một quy tắc với Diệp Phùng Quân: chỉ bán giấy, chớ xen vào chuyện khác.

Diệp Phùng Quân luôn tuân thủ quy tắc rất tốt, nhưng lần này, người đốt giấy tìm nàng lại là Diệp Phùng Quân. Nếu không phải hắn, nàng đã dẫn Lắm Lời và Cút Xéo rời khỏi Thành Đô để đến Biện Kinh rồi, nghe nói dưới chân thiên tử là náo nhiệt nhất, chuyện lạ nhiều không đếm xuể, rất đáng để ghé qua.

Lúc này, đĩa bánh đã thấy đáy, Lắm Lời và Cút Xéo cùng lúc liếm miệng.

“Ngon không?” Diệp Phùng Quân hỏi.

“Ngon lắm.” Lắm Lời vẫn thấy hơi thèm: “Nhưng ăn xong thấy hơi chát miệng. Đây là bánh gì thế?”

“Chát?” Diệp Phùng Quân sửng sốt, bật thốt: “Ta đã bỏ thêm mật táo vào thuốc độc rồi mà, nhẽ ra phải ngọt chứ, sao lại chát?”

Lắm Lời hóa đá, há to miệng, chỉ vào hắn: “Huynh… Huynh hạ độc bọn ta?”

“Ta chỉ thử một chút thôi. Nghe nói độc của Đường Môn nước Thục là đệ nhất thiên hạ, ta không phục lắm.” Diệp Phùng Quân hơi tức tối, “Độc của ta ăn vào chẳng những không gây đau bụng mà còn khiến ngũ tạng thoải mái, hít thở bình thường, sau đó về miền cực lạc trong giấc mộng đẹp. Cậu thấy lợi hại không?”

“Nhưng ta không muốn về miền cực lạc, ta còn trẻ, ta còn muốn hóa duyên.” Lắm Lời sợ phát khóc, “Xưa có câu Thần Nông thưởng bách thảo(2), sao huynh không tự lấy mình thử thuốc chứ!”

(2) Thần Nông thưởng bách thảo: Thần Nông nếm thử trăm loại thảo mộc. Trong thần thoại Trung Quốc, Thần Nông là ông tổ nông nghiệp, đã dạy dân trồng ngũ cốc và chế tạo ra cày bằng gỗ. Tương truyền ông từng nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để kiểm tra tính chất dược học của chúng.

Diệp Phùng Quân ngượng ngùng xua tay: “Tại người ta không thích ăn đồ ngọt chứ bộ.”

“Huynh…” Lắm Lời ôm bụng, vội vàng hỏi con cáo: “Cút Xéo, mi sao rồi?”

Cút Xéo đảo con ngươi, ợ một tiếng.

“Toi rồi…” Lắm Lời khóc nức nở, “A di đà Phật, không ngờ Lắm Lời con lại viên tịch vào ngày hôm nay, không biết sau khi chết con có được gặp Phật Tổ hay không, hy vọng Phật Tổ không cho Cút Xéo làm con cáo xui xẻo bị đầu độc chết ở kiếp sau, hu hu hu.”

Đào Yêu hả hê: “Ai bảo tham ăn làm chi, ta đã nói không biết bao nhiêu lần là không được ăn lung tung rồi. Một kẻ quái gở nếu không thuận mua vừa bán thì sẽ phóng hỏa đốt người như hắn mà các cậu lại dám ăn đồ của hắn ta.”

“Đào Yêu, cô không cứu ta thì cũng hãy cứu Cút Xéo đi mà.” Lắm Lời thảm thiết nhào đầu tới ôm chân nàng, “Sau này ta không thể niệm kinh cho cô nghe, nếu cô cảm thấy cô đơn, ta sẽ để lại Phật châu cho cô làm kỷ niệm.”

“Đừng! Nếu cậu bị trúng độc chết thật thì đó là chuyện tốt mà hắn đã làm thay ta.” Trước khi nước mũi của Lắm Lời nhễu xuống, nàng vội vàng đẩy cậu ra.

“Bây giờ không phải là lúc trăn trối đâu.” Diệp Phùng Quân vỗ vai Lắm Lời, chớp chớp mắt: “Ta có thuốc giải mà!”

“Hả?” Lắm Lời từ bi thương chuyển sang mừng rỡ: “Thì ra huynh không muốn hạ độc giết ta?”

“Cậu có phải người cò kè mặc cả khi mua hàng của ta đâu, sao ta lại hạ độc giết cậu chứ?” Diệp Phùng Quân nói, “Ta chỉ muốn nghe cậu nói cảm nhận khi bị trúng độc thôi, ta sẽ cho cậu uống thuốc giải trước khi cậu chết mà, yên tâm đi.”

Lắm Lời làm mặt như đưa đám: “Bây giờ cho ta uống luôn không được ư?”

“Đang thử nghiệm thuốc của ta mà, cậu không chịu đựng tới giây phút cuối cùng thì sao được, coi như cậu và Cút Xéo giúp đỡ ta đi.” Hắn cười há há.

“À này, ông chủ Diệp, chúng ta đang nói tới tính mạng của một người và một cáo đó, huynh có thể tỏ thái độ coi trọng được không?” Lắm Lời ôm Cút Xéo, rất muốn tức giận nhưng lại sợ phạm “không sân hận” giới(3), xung quanh Đào Yêu chẳng có ai là bình thường cả!

(3) Không sân hận là một trong Thập Thiện Giới của giới luật theo tinh thần Phật giáo, nghĩa là không phẫn nộ hay oán hận người mà luôn hiền từ nhẫn nại.

Lời còn chưa dứt, một loạt âm thanh ùng ục ùng ục phát ra từ bụng của Lắm Lời và Cút Xéo, sau đó Lắm Lời thả cái rắm rất to, cậu hơi nhổm dậy, đỏ mặt tía tai nói: “Ta muốn đi… đi…”

“Nhà vệ sinh ở phía sau!” Diệp Phùng Quân chỉ phương hướng, lập tức không thấy Lắm Lời và Cút Xéo đâu.

Đào Yêu bịt mũi lại, căm tức nhìn Diệp Phùng Quân: “Huynh cho chúng ăn gì thế?!”

“Thuốc mới mà, khó thánh khỏi có một số tác dụng phụ ngay cả ta cũng không biết.” Diệp Phùng Quân cười ha ha, rót cho mình chén trà: “Cô uống đi, trà không có độc đâu.”

“Ai tin huynh chứ.” Đào Yêu nói, “Nói mau, huynh lãng phí một tờ giấy gọi ta đến đây là để làm gì?”

Diệp Phùng Quân ngừng cười: “Cô cứu một con yêu quái giúp ta, được chứ?”

“Cứu yêu quái giúp huynh?” Đào Yêu nhướn mày, “Ta tưởng huynh chỉ biết giết người, buôn bán, chế tạo thuốc độc và ngược đãi động vật thôi chứ.”

“Ta rất yêu thế giới này.” Diệp Phùng Quân nghiêm nghị, “Hơn nữa còn rất tôn trọng mỗi sinh mệnh, kể cả kẻ đã chết đi.”

“Yêu quái gì?”

“Sấu Kim.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi