BÀI TẬP TÌNH YÊU CỦA HỌC BÁ


Trúc Lâm Sâm dường như ý thức được cái gì, vội vàng từ dưới đất luống cuống ngồi dậy, bổ nhào về trước mặt Kỷ Phi Ngôn đoạt sách lại, đỏ mặt, luôn miệng nói: “Tôi tự mình nhặt, tôi tự mình nhặt......”Ánh mắt Kỷ Phi Ngôn rơi xuống quyển sách trên tay cô, lại rơi xuống khuôn mặt ửng đỏ của cô, dường như hiểu được cái gì.

Cậu cười như không cười nhìn Trúc Lâm Sâm, nói: “Sư tỷ, sở thích của chị đặc biệt thật đấy!”Bên trong giọng nói dễ nghe giống như ẩn chứa ý vị trêu tức.Trúc Lâm Sâm lúng túng không dám ngẩng đầu, chân tay vội vàng bỏ mấy cuốn sách kia vào trong túi.Kỷ Phi Ngôn cười cười, đưa tay đỡ xe đạp của Trúc Lâm Sâm lên.“Con đường này trong một, hai năm đều không sửa được, về sau sư tỷ không nên đi đường qua đây, bằng không, nếu ngã bị thương, thầy Trúc biết sẽ đau lòng đấy.”Ngày hè nóng bức, giọng nói Kỷ Phi Ngôn nhẹ nhàng mềm mại, giống hơi lạnh gió đêm, giống như muốn trêu chọc lòng người.Cũng đã mất mặt đến mức này, cuối cùng Trúc Lâm Sâm cũng tỉnh táo lại, cô phủi bụi trên người một cái, ngồi trên xe, cúi đầu nói một tiếng: “Cảm ơn.”“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho thầy Trúc.” Đột nhiên, Kỷ Phi Ngôn nghiêng người về phía cô, ở bên tai cô thấp giọng nói.


Hơi thở nhàn nhạt, mang theo hương vị kẹo que ngọt ngọt, lướt qua mũi cô.Trong giọng nói của cậu, như mang theo ý cười như có như không, dường như liếc mắt một cái, liền thấy được sự lo lắng của cô.Sắc mặt Trúc Lâm Sâm ửng đỏ, cô làm bộ như không nghe thấy, đặt chân vào bàn đạp, hận không thể lập tức rời khỏi đây.

Thế mà, vừa đi được hai bước, lại gặp phải một cái hố, thân xe phía dưới lắc lư, cô bị dọa đến nỗi vội vàng từ trên xe nhảy xuống, không dám tiếp tục đi tiếp.Sau lưng, Kỷ Phi Ngôn buồn cười lên tiếng.“Tôi cho là việc học của năm ba bận rộn, không nghĩ tới, sư tỷ còn có thời gian đọc sách ngoại khóa.” Giọng nói Kỷ Phi Ngôn bất thình lình vang lên, mang theo một chút trêu chọc.Trúc Lâm Sâm bỗng dưng hoàn hồn, lúc này mới phát hiện cậu đã chơi xong trò chơi, đang nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.Cô có chút chột dạ giấu sách phía sau lưng, có điều hai chữ “Lập trình” vẫn bị Kỷ Phi Ngôn thấy được.


Cậu nhếch môi, cười nói: “Sư tỷ xem sách Lập trình sao, tôi tưởng sư tỷ yêu thích tiểu thuyết tình cảm.”Quả nhiên, cậu ta còn nhớ rõ sự kiện kia!“Chỉ xem một chút thôi.” Mặt của Trúc Lâm Sâm phút chốc biến hồng, cô nghĩ nghĩ, vẫn là nhỏ giọng giải thích nói, “Lần trước, những sách kia là đưa cho người khác.”Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Tôi về trước nhé......”Nói xong, cũng không đợi Kỷ Phi Ngôn trả lời, cô liền như chạy trốn rời khỏi sân thượng.Kỷ Phi Ngôn ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô, lại cúi đầu nhìn kẹp tóc trên mặt đất.

Đó là một chiếc kẹp có gắn hai quả anh đào màu đỏ rất dễ thương, cùng cá tính Trúc Lâm Sâm không hợp lắm, nhưng không thể nghi ngờ, cùng với bề ngoài trong sáng ngọt ngào của cô rất xứng đôi.Cậu đưa tay nhặt lên, khóe miệng cười cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi