BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Kim Tịnh Ngọc tròn mắt nhìn hắn, như một động thái tự nhiên, đưa tay lên sờ trán đối phương:
"Đâu có nóng đâu? Sao lại thành ra thế này?"
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, giơ tay lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, còn dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn ấm nóng.

Giọng hắn không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ nghe, lại khiến người khác cảm thấy rất ấm áp:
"Chỉ là gọi tên thân mật một chút, nàng không cần tỏ ra bất ngờ như vậy.

Sau này không chỉ là cách xưng hô, bổn vương sẽ còn làm thật nhiều điều để xứng đáng… làm phu quân của nàng!"
Kim Tịnh Ngọc nuốt nước bọt, ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Nàng rụt tay lại giấu vào trong áo, thầm nghi ngờ nam nhân trước mặt là kẻ mạo danh chứ không phải Nhị vương gia luôn có duy nhất một biểu cảm.
Bởi vì hôm nay hắn không chỉ cười với nàng, còn cười một cách rất hút hồn, đến từng hành động cũng khiến người ta ngại chết đi được.

Nàng thật sự muốn gom hết dũng khí để nói với hắn, nếu không thật lòng thì xin đừng làm như vậy nữa, nhưng mà…
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong tình thế này cũng chẳng biết nên ứng xử thế nào.

Hai má nàng đỏ ửng như quả đào, vội đẩy đẩy người hắn, miệng không ngừng xua đuổi:
"Vương gia, chuyện của sau này thì cứ để sau này tính đi! Bây giờ ta mệt lắm rồi, chàng hãy mau ra ngoài đi!"
Tư Dạ Hành Vũ vô cùng bất ngờ, dù liên tục bị nàng đẩy đi, vẫn cố quay đầu lại hỏi:
"Sao chứ? Nàng thật sự đuổi bổn vương đi sao?"
"Chàng… nghĩ sao cũng được!"
"Ầm!"
Kim Tịnh Ngọc nói rồi vội đóng cửa phòng lại, cẩn thận cài then.

Nàng tựa nửa thân trên vào cửa, tay đặt lên ngực vuốt liên hồi.

Không hiểu vì sao Tư Dạ Hành Vũ chỉ xuất hiện rồi nói mấy câu đã khiến tim nàng đập nhanh đến như vậy, không phải là… thật sự thích hắn rồi chứ?

Còn Tư Dạ Hành Vũ, vừa bị đuổi ra ngoài đã vô cùng hậm hực.

Hắn thở mạnh một hơi để điều khí, không trách tính khí của Kim Tịnh Ngọc khác người, lại trách Hoàng Ngọc Túc đã bày kế sai cho hắn.
Hắn định quay lưng về khuê phòng, nhưng vừa đi được mấy bước đã nghĩ ra một điều rất vui, liền quay đầu lại nói vọng vào trong:
"Tiểu Ngọc, bổn vương quên trả lời, ban nãy lúc nàng tắm ta đã thấy cả rồi!"
"Vương gia xấu xa!"
-----------
Mấy ngày sau, vừa lúc Tư Dạ Hành Dung có một hôm rảnh rỗi, hắn liền nghĩ đến lời dặn dò trong ngày mừng thọ của Doãn Mễ Yên, vội cho người chuẩn bị xe ngựa đi đến vương phủ của Tư Dạ Hành Vũ.

Hắn vừa xuống xe, đến trước cổng lớn, Trường Khang thấy vậy liền cáo lỗi:
"Tam vương gia, hôm nay ngài ghé đến vương phủ đúng là chuyện tốt, có điều vương gia nhà nô tài đã được triệu kiến vào cung rồi ạ, cũng không biết khi nào mới về…"
Tư Dạ Hành Dung có chút bất mãn, huynh đệ bọn họ lúc còn nhỏ rất thân nhau, nhưng càng lớn càng có nhiều chuyện triều chính cần giải quyết khiến hai người bận bịu đến mức không có thời gian gặp mặt.

Lâu như vậy mới có lúc hắn rỗi rãi thế này, thì nhị hoàng huynh lại bị triệu vào cung.
"Không sao, bổn vương đang rất rảnh, có thể đợi đến khi nào huynh ấy về thì thôi.

Ngươi vào báo với vương phi, hôm nay Hành Dung đành phiền tẩu ấy tiếp trà rồi!"
"Vâng!"
Trường Khang vội cung kính rồi chạy đến ngự hoa viên tìm Kim Tịnh Ngọc.

Nàng đang ngồi trong tòa vọng lâu thưởng trà cùng Hoàng Ngọc Túc, nghe có Tư Dạ Hành Dung đến thì rất vui mừng.

Nhìn thấy biểu cảm hớn hở trên mặt Kim Tịnh Ngọc, Hoàng Ngọc Túc có chút thắc mắc:
"Tỷ tỷ, người đang ở ngoài cổng lớn không phải là Tam vương gia sao? Có vẻ như tỷ rất vui khi được gặp ngài ấy?"
"À, ta với đệ ấy là chỗ giao tình sâu nặng, được gặp lại đương nhiên là vui rồi!"
Hoàng Ngọc Túc gật gật, Kim Tịnh Ngọc trước khi thành thân với Tư Dạ Hành Vũ đã có giao tình với tam đệ hắn, xem ra duyên số của nàng với hắn không phải đơn giản đâu.
Chẳng mấy chốc, Tư Dạ Hành Dung đã đến trước mặt Kim Tịnh Ngọc, cung tay hành lễ:
"Nhị tẩu, đã lâu không gặp!"

"Ở đây không phải hoàng cung, cũng không có người ngoài, đệ đừng câu nệ lễ tiết, cứ gọi ta như trước đây là được!"
Tư Dạ Hành Dung cười cười bỏ tay xuống, nhìn sơ Kim Tịnh Ngọc rồi liền đảo mắt sang nữ nhân bên cạnh:
"Đây là…"
"Là trắc phúc tấn của vương gia, Hoàng Ngọc Túc."
"À, thì ra là nữ tử duy nhất của đại lễ bộ thượng thư! Trước đây Hành Dung đã có nghe nhắc đến nhiều lần, chỉ là chưa có dịp gặp mặt.

Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên trắc vương phi sắc nước hương trời."
Hoàng Ngọc Túc e dè cười cho có, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Đến khi hắn quay sang trò chuyện với Kim Tịnh Ngọc, nàng ấy mới dám lén đưa mắt nhìn.

Nam nhân này… giống quá, giống đến mức nàng còn nghĩ là cùng một người…
Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Dung nói qua nói lại được mấy câu, hắn liền nổi hứng dẫn dụ:
"Tịnh Ngọc, hôm nay đệ đến tìm nhị ca, huynh ấy không có trong phủ, lại gặp được tỷ ở đây, hệt như là ông trời sắp đặt vậy…"
"Ý đệ là ông trời đang muốn ta và đệ tỉ thí để phân tài cao thấp đúng không?"
"Tịnh Ngọc tỷ, quả nhiên thông minh hơn người!"
Kim Tịnh Ngọc cười cười, quay đầu ra lệnh cho A Thúy chạy vào khuê phòng lấy cây "bạch hổ" ra, Tư Dạ Hành Dung cũng vì vậy mà vô cùng phấn khích:
"Bạch hổ" này, đã lâu đệ không có cơ hội chạm trán, nay lại tiếp tục được mở rộng tầm mắt."
"Đệ nói quá rồi, dù ta có cầm "bạch hổ" đi chăng nữa, vẫn không qua được tài đánh kiếm của đệ!"
"Không cần nói nhiều, chi bằng cứ thử!"
Nói rồi khi A Thúy mang thanh "bạch hổ" ra, cả hai như biến thành người khác.

Đứng giữa hoa viên cách nhau tầm bốn mét, Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Dung đều trừng mắt nhìn đối phương, tay nắm chặt cán, cẩn thận rút kiếm khỏi bao cùng một lúc.
Thanh "bạch hổ" sáng chói của Kim Tịnh Ngọc được lộ diện, Tư Dạ Hành Dung vừa thán phục, lại vừa thấy hứng thú vô cùng.

Hai người cứ vậy lao vào nhau như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ, kiếm đi từng đường vô cùng uyển chuyển, người này đánh chỗ nào, người kia liền đỡ được ngay chỗ ấy như đã từng diễn tập trước vậy.

Tiếng kiếm chém trong không trung tạo nên những tiếng vù vù nghe rất ưng tai, Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Dung cứ đánh rồi đỡ, né rồi lại tấn công, không biết khi nào mới có thể phân thắng bại.

Hoàng Ngọc Túc điềm tĩnh ngồi trong ngự hoa viên, vừa thưởng trà, vừa quan sát trận đấu.

Đây là lần đầu nàng ấy được tận mắt chứng kiến một cuộc đấu kiếm, lại còn là giữa hai cao thủ như bọn họ, nên thích thú đến mức không dám rời mắt một giây.
Có điều nhìn Kim Tịnh Ngọc thì ít, dán mắt vào Tư Dạ Hành Dung thì nhiều.

Lòng nàng có chút thổn thức và rối rắm, rốt cuộc có phải là huynh ấy không? Nam nhân hai năm về trước đã cứu nàng thoát khỏi đám thổ phỉ ở Tô Châu.
Khi đó nàng chỉ mới mười sáu tuổi, phải cùng mẫu thân về quê chịu tang gia tổ* ở Hàng Châu.

Lúc đi ngang dãy núi ở Tô Châu để đến Hàng Châu, nàng đã bị một đám thổ phỉ bắt cóc.
*gia tổ: ông nội/ngoại.

Trong trường hợp này là ông ngoại.
Lúc nàng chìm trong tuyệt vọng, là một nam nhân có dáng người cao ráo và rắn rỏi, cùng với khí thế ngút trời cưỡi con ngựa đen đến cứu nàng.

Người đó lia thanh kiếm đến đâu, thổ phỉ la toáng lên rồi ngã xuống đến đó.

Tuy nhiên sau khi tiêu diệt xong bọn chúng, binh lính hộ tống nàng vừa hay tìm đến, nên người đó đã không từ mà biệt.
Đến tận bây giờ, khuôn mặt người đó nàng vẫn còn chưa được nhìn rõ.

Nhưng không hiểu sao khi thấy Tư Dạ Hành Dung, lại có linh cảm chính là hắn ta, có điều làm sao có thể được chứ? Mà nếu thật sự là hắn, nàng ngoài tiếng đa tạ, nàng còn có thể làm gì nữa đây?
"Vương gia!"
Nô tì đứng phía sau Hoàng Ngọc Túc nhìn thấy Tư Dạ Hành Vũ, vội cúi người hành lễ.

Cũng nhờ vậy, nàng ấy mới thoát khỏi một mớ suy nghĩ mông lung.

Nàng vội đứng dậy, chưa kịp hành lễ đã được cho miễn.
"Không cần đâu.

Bổn vương nghe nói tam vương gia đến đây tìm mình, sao bây giờ lại ở ngoài kia đánh nhau với vương phi rồi?"
"À, chẳng là tam vương gia nói đến đây không gặp được người, lại gặp tỷ tỷ thì đúng là có duyên, nên mới ngỏ lời tỉ thí với tỷ ấy."

Tư Dạ Hành Vũ khẽ gật đầu, mắt dán vào Kim Tịnh Ngọc, có chút không hài lòng với hai từ "có duyên".
"Nghe nói tam đệ đã đến đây được hơn một canh giờ, vậy bọn họ đánh nhau lâu vậy sao? Vương phi thắng được mấy hiệp rồi?"
"Đánh nhau cũng lâu vậy rồi, cũng chưa biết là ai thắng, ai bại, bởi vì thao tác của họ rất hợp nhau, đánh chỗ nào, liền đỡ được chỗ đó,..."
Bàn tay Tư Dạ Hành Vũ nắm hờ, không những "có duyên" mà còn "rất hợp nhau" nữa chứ, khiến hắn khó chịu chết đi được.
Vừa hay lúc này, Tư Dạ Hành Dung chiếm ưu thế lướt người lại gần Kim Tịnh Ngọc, tay chặt xuống cổ tay nàng.

Tay nàng mất lực khiến thanh bạch hổ bị rơi xuống đất, xem như đã thua.
Kim Tịnh Ngọc cười cười, vội nhặt "bạch hổ" lên cất vào bao kiếm, cùng Tư Dạ Hành Dung đi về hướng tòa vọng lâu, vừa cười vừa nói.
Đến lúc đi đến gần chỗ Hoàng Ngọc Túc, Kim Tịnh Ngọc mới phát hiện Tư Dạ Hành Vũ đã có mặt ở đây từ bao giờ, không những vậy thần sắc của hắn còn vô cùng tệ.
"Vương gia, chàng về rồi sao? Nhìn mặt chàng kìa, không phải là bị bệnh rồi chứ?"
Kim Tịnh Ngọc lo lắng tiến lại gần hỏi thăm, hắn liền dùng bàn tay to lớn bao trọn lấy tay nàng, còn quay sang nói với Tư Dạ Hành Dung bằng giọng hời hợt:
"Tam đệ, bổn vương còn bận việc một chút.

Đệ ở đây đợi ta, chúng ta sẽ bàn chuyện sau!"
"Vâng, nhị ca đi thong thả."
Nói rồi Tư Dạ Hành Vũ liền lôi Kim Tịnh Ngọc rời đi, dù nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cũng không đủ sức kháng cự lại hắn.
Hoàng Ngọc Túc đợi hai bọn họ đi xa dần, mới đưa tay che miệng, cười khẽ:
"Xem ra vương gia lại ghen rồi…"
Nghe Hoàng Ngọc Túc nói câu này bằng một điệu bộ hết sức vui vẻ, Tư Dạ Hành Dung không khỏi tò mò:
"Trắc vương phi, thứ lỗi cho bổn vương có hơi lắm lời.

Tại sao nhìn thấy phu quân mình ghen vì chính thất, người còn có thể vui như vậy?"
Hoàng Ngọc Túc chợt ngừng cười, giọng trầm ngâm nhưng tâm lại không hề buồn:
"Từ xưa đến nay, chỉ đích thê mới có phu quân.

Còn ta, có cái danh trắc vương phi để nở mày nở mặt, thực chất cũng chỉ là thiếp thất mà thôi.

Nếu nói theo cách của tam vương gia, thì ta cũng muốn buồn thử một lần.

Có điều… ta làm gì có phu quân chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi