BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Canh hai, tại tẩm cung của Tư Dạ Hành Lâm.

Sau một loạt chuyện kinh thiên động địa cùng xảy ra trong một ngày, cho đến giờ phút này hai mắt hắn vẫn còn mở lao láo.

Hắn vận bộ thường phục nhạt màu, tay cầm chung rượu nhâm nhi, nhưng càng uống thì lại càng thấy tỉnh, chứ chẳng thể say.
Doãn Mễ Yên ngồi ở bên trái, cách chỗ hắn không xa, lo lắng đến mức ngồi cũng không yên.

Bà ta thấy Tư Dạ Hành Lâm cứ mãi không quan tâm đến thế sự, tặc lưỡi, chau mày:
“Hoàng thượng! Người mau tỉnh lại đi! Rốt cuộc là vì lí do gì mà lúc Tư Dạ Hành Vũ bị đưa lên xử tội, người lại tha chết cho hắn chứ? Không phải là chúng ta đã bàn với nhau, sẽ diệt cỏ tận gốc sao?”
Tư Dạ Hành Lâm nốc cạn chung rượu, lại đặt xuống bàn rồi tự tay rót chung khác, giọng nói khàn khàn:
“Không lẽ chỗ thái hậu còn chưa nhận được tin, Hoàng thượng thư và bè lũ của Kim Quang đòi sống đòi chết bảo vệ cho hắn? Trẫm vừa diệt tộc Kim thị, nếu còn mạnh tay khử luôn Hành Vũ, thì lũ đại thần có lòng kính nể chết tiệt đó, thật sự sẽ để triều cương yên bình sao?”
Doãn Mễ Yên nghe hắn nói vậy thì cũng đành chịu.

Bà ta biết rõ, thực chất hắn muốn giữ mạng cho Tư Dạ Hành Vũ, năm phần là vì chuyện liên quan đến đám đại thần, còn năm phần còn lại…
Bà ta cũng muốn khuyên ngăn, nhưng cũng chẳng biết khuyên làm sao, trong bụng dạ lúc này cũng có mấy phần đồng tình.

Vì giờ đây Hành Vũ đơn phương độc mã, ngoài mẫu tộc của trắc vương phi là Hoàng thị thế gia, thì cũng không ai chống lưng cho.

Hơn nữa, cả tộc Kim thị mà hoàng thượng còn diệt được, ngày tháng cũng còn dài như vậy, sợ không có cơ hội cho Tư Dạ Hành Vũ nếm mùi địa ngục?
Tư Dạ Hành Lâm cứ rót rồi uống, được một hồi thì bình rượu cũng cạn sạch sành sanh.


Hắn dùng lực thật mạnh đặt bình xuống bàn, đến nỗi đáy bình xuất hiện cả vết nứt.

Đoạn, hắn loạng choạng đứng dậy, nói năng không chút tôn ti:
“Trời cũng đã khuya rồi, trẫm muốn đi nghỉ.

Thái hậu cũng tự về tẩm cung của mình đi, mau chóng nghỉ ngơi sớm, ha.”
Hành Lâm không cho Doãn Mễ Yên có cơ hội đáp lời, đã đi một mạch vào bên trong.

Đi qua một cánh cửa, rồi vài tấm màn mỏng, cũng đến được long sàng.
Trên long sàng vàng chói và lộng lẫy, Tô Uyển Vân khép nép ngồi sang một góc, chỉ mặc có cái yếm đỏ và một chiếc váy mỏng tang, đến mức chỉ cần nhìn kỹ một chút, cũng thấy cả da thịt trắng ngần bên trong.
Nhìn thấy Tư Dạ Hành Lâm đi đến, ả vội chồm người về phía trước, hai bàn tay mềm mại cứ như muốn dính chặt lấy hắn không rời.

Ả đẩy vai hắn ngồi xuống, vuốt ve một lượt từ vai xuống tay, còn uốn éo cơ thể, cố tình để hai vật căng mọng trước ngực áp vào lưng Tư Dạ Hành Vũ.
“Hoàng thượng, đây là lần đầu tiên người triệu tẩm thần thiếp… thật sự là khiến thần thiếp vui không kể xiết…”
Tư Dạ Hành Lâm quay đầu lại nhìn Tô Uyển Vân, dù hôm nay ả cố tình trang điểm cho bản thân mình đẹp nhất có thể, nhưng trong tròng mắt hắn không có lấy chút si mê, chỉ có hận thù.
Hắn không nói không rằng, lặng lẽ đè nữ nhân trước mặt xuống giường.

Tô Uyển Vân hạnh phúc vô bờ, nhắm mắt hưởng thụ, không chút phản kháng.

Trong phút giây ả nghĩ mình đã vớ lấy mộng đẹp, đột nhiên lại cảm nhận được nỗi đau kinh hồn từ cổ họng, đau đến mức thở cũng không ra hơi.
Ả hoảng hồn mở mắt ra, thấy Tư Dạ Hành Lâm đang lửa hận sôi sùng, cùng lúc dùng hai bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ ả.


Mắt hắn trừng to, gân máu mồn một, vừa nghiến răng vừa mắng nhiếc:
“Tiện nhân! Sao ngươi có thể nói mình hạnh phúc sau khi giết Tịnh Ngọc của ta?”
“Ặc… ặc…”
Tô Uyển Vân thở còn không nổi, huống chi là đáp lời.

Hai tay ả quơ quào kêu cứu, nhưng đến một lúc sau, khi ả sắp tắt thở thì Tư Dạ Hành Lâm mới chịu buông tay ra.
Tô Uyển Vân vội ngồi dậy, thở lấy thở để, nhưng chưa được bình yên một giây một khắc, đối phương lại tiếp tục bấu chặt hai vai ả, ép nói cho bằng được:
“Nói mau, rốt cuộc là ngươi đã làm gì Tịnh Ngọc? Nàng ấy chưa chết, có đúng không?”
“Kim Tịnh Ngọc… ả ta… ả ta tự rơi xuống vách đèo, thần thiếp không biết, thần thiếp cũng không làm gì hết!”
“Bốp!”
Một tiếng tát vang trời, Tư Dạ Hành Lâm như dùng hết sức bình sinh đánh vào mặt Tô Uyển Vân, đến mức năm ngón tay đỏ chót còn hằn sâu trên mặt.

Tô Uyển Vân run rẩy đưa tay ôm mặt, nhưng đau đến mức không dám chạm trực tiếp vào.

Hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống ròng ròng, môi ả lấp bấp muốn cầu xin, nhưng đến cơ hội này Hành Lâm cũng không cho phép:
“Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm không cần biết ngươi phải dùng cách nào, nhưng trong thời gian sớm nhất phải tìm Tịnh Ngọc bình an khỏe mạnh về đây cho trẫm.

Còn nếu không…”
“Thần thiếp… hic...!thần thiếp rõ rồi…”

--------------
Canh ba, ở Vương phủ của Tư Dạ Hành Vũ.

Hắn cho người đặt một bộ bàn ghế ngay hành lang trước khuê phòng Kim Tịnh Ngọc, cũng cho nhà bếp chuẩn bị thật nhiều món mà Tịnh Ngọc thích ăn.
Hành Vũ ngồi một bên, chừa chiếc ghế đối diện cho Tịnh Ngọc, còn không ngừng gắp thức ăn cho vào chén của nàng.
Thức ăn đã đầy vun, nhưng người ăn thì chẳng thấy.

Hành Vũ nói cười một mình cũng lâu lắm, rồi lại bất chợt rơi nước mắt, rơi một cách vô định, như thể trái tim đã chịu đủ áp lực rồi, không thể gán gượng thêm nữa.
Hắn vội đưa tay gạt nước mắt, rồi lại nhìn về phía đối diện trống trơn, tự nói tự cười:
“Tiểu Ngọc, nàng còn không mau ăn đi, còn dám trêu ghẹo bổn vương cười ra cả nước mắt, haha…”
Trong lúc Tư Dạ Hành Vũ đang vui vẻ với hạnh phúc giả tưởng của mình, Hoàng Ngọc Túc đột nhiên cầm đèn lồng đi tới.

Hai mắt nàng sưng phù, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc:
“Vương gia… sao bây giờ người còn ở đây? Người nên nghỉ ngơi đi mới phải…”
“Nghỉ ngơi sao? Để bổn vương hỏi xem Tiểu Ngọc có muốn nghỉ ngơi chưa, hay lại tiếp tục ở đây dùng bữa với ta?”
Hành Vũ nói trong vô thức, sau đó lại hỏi vào khoảng không vô định.

Hoàng Ngọc Túc nhìn thấy liền không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố hùa theo:
“Thiếp vừa nghe tỷ tỷ nói là muốn nghỉ ngơi.

Tỷ tỷ cũng vừa vào phòng rồi, vương gia người cũng nên về phòng của mình thôi…”
Hành Vũ gật gật, vội buông đũa xuống rồi đứng lên đi vào phòng Tịnh Ngọc.

Hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, nhưng không khóa chốt, nhưng cái cách mà ngày trước Kim Tịnh Ngọc hay làm.
Đoạn, hắn lặng lẽ nằm xuống giường, chừa một chỗ phía trong cho Tịnh Ngọc.


Tay hắn mân mê từng vật một trên giường, từ gối, chăn rồi cả tấm trải giường nữa.
Chỉ nhẹ nhàng và tĩnh lặng như vậy, nhưng không hiểu sao nước mắt lại liên tục tuôn rơi.

Hắn lại khóc rồi, nhưng lần này chẳng khác gì một đứa trẻ mới lên ba, dù có cố gạt nước mắt thêm bao nhiêu lần nữa, thì cũng không thể làm vơi đi cho được.

Hắn cười khổ, tự dặn lòng mình phải nhanh chóng ngừng khóc đi, vì nếu để Tiểu Ngọc cũng hắn nhìn thấy, thì sẽ không hay chút nào.
Ở bên ngoài, Hoàng Ngọc Túc cứ mãi dõi mắt vào trong khuê phòng, sự yên lặng bên trong khiến nàng không khỏi lo lắng.

Mãi cho đến khi Trường Khang chạy đến tìm Ngọc Túc, thì tâm trí nàng mới giảm được chút ít lo âu.
“Trắc vương phi, nô tài đã chuẩn bị đầy đủ những gì người dặn dò, gồm năm mươi ba bộ đồ cúng người khuất và vàng mã…”
“Sao lại là năm mươi ba bộ? Trên dưới Kim thị chỉ có năm mươi hai người bị tru di thôi mà?”
Trường Khang ấp a ấp úng, tự bản thân mình tạo cho mình áp lực, lời nói cũng nhỏ nhẹ vô cùng:
“Là… là nô tài tự tính thêm Vương phi vào!”
“Nói năng bậy bạ! Tỷ tỷ vẫn chưa chết!”
Hoàng Ngọc Túc như mất kiểm soát, lần đầu tiên sau từ sau khi xung đột với Hy Vận, nàng ăn nói lớn tiếng như vậy, cũng không biết là người bên trong khuê phòng có nghe thấy hay không.

Nàng quay đầu nhìn vào khuê phòng của Tịnh Ngọc, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Gọi thêm vài người nữa, cùng ta đi đốt đồ cúng và tiền vàng.

Sáng ngày mai thì lập tức đưa về đây vài vị họa sư giỏi.”
“Để làm gì vậy ạ?”
“Ta sẽ nhờ bọn họ phác họa chân dung tỷ tỷ, rồi dán khắp nơi từ kinh thành ra đến ngoại thành một trăm dặm, có lẽ sẽ có thể nhanh chóng tìm thấy tỷ ấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi