BẠN CÓ BIẾT CÂU CHUYỆN NGỌT NGÀO VỀ NUÔI DƯỠNG KHÔNG?

15

Với dáng người cao thẳng, đường quai hàm ba chiều rõ ràng, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Đó là Tạ Hành.

Những người trong phòng KTV vì sự xuất hiện của anh mà không dám lên tiếng, không gian trở nên ngột ngạt.

Cả người anh lạnh lùng, có loại cảm giác người lạ không nên tới gần, vẻ mặt lạnh lùng, khi ánh mắt chạm vào bóng dáng của tôi, toàn thân lạnh lẽo đều biến mất, trong mi mắt ẩn chứa ôn nhu: "Ninh Ninh."

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?

Tạ Hành trầm giọng nói: "Nghe nói em ở chỗ này, anh tới đón em."

Chuyện này là hợp lý! Bây giờ khuôn mặt của ai đau hơn?

Không biết ai đó đã bắt đầu hỏi, "Đây là ai vậy?"

Tôi liếc nhìn Lâm Tịch và thấy rằng cô ta vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình, vì vậy tôi đã giải thích một cách thân mật với mọi người: "Anh ấy là Tạ thiếu gia mà mọi người vừa đề cập, võ sĩ rất mạnh mẽ đó, Lâm Tịch nên biết anh ấy mà, phải không?"

Lúc này Lâm Tịch mới có linh cảm không tốt: "Cậu nói cái gì?"

Tôi chỉ vào Lâm Tịch, hỏi Tạ Hành, "Anh có biết cô ấy không?"

Tạ Hành nhướng mi, nhẹ liếc nàng một cái, sau đó thản nhiên nói: "Anh không biết."

"Ồ, anh không biết cô ấy. Nhưng cô ấy nói rằng nhà cô ấy đã đính hôn với nhà họ Tạ?"

Tạ Hành khẽ nhíu mày, từ trên xuống dưới nhìn Lâm Tịch, lạnh giọng nói: “Tạ gia từ đầu đến cuối chỉ gả cho Đinh gia, mà cửa Tạ gia cũng không phải bất kỳ nhà cũng có thể leo lên, vị hôn thê của tôi chỉ có Đinh Ninh."

“Đinh Ninh là vị hôn thê của Tạ Thiếu gia?” Tất cả mọi người đều không thể tin được mình nghe được.

Các cuộc thảo luận dần nổ ra.

"Chờ đã, Đinh? Đinh nào?"

Bạn cùng phòng của tôi đột nhiên kêu lên, không thể tin được hỏi tôi: "Ninh Ninh, nhà mày kinh doanh bất động sản phải không?"

Tôi buông một tiếng "hừm" hờ hững.

Bạn cùng phòng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Trời ạ, thật là người nhà họ Đinh! Vậy mày thật sự là con gái nhà họ Đinh sao?"

Tôi mỉm cười và gật đầu.

Bạn cùng phòng vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng tỉnh táo lại: "Quá hèn mọn, l tiểu thư nhà giàu ở ngay bên cạnh tôi! Tuy tao biết mày họ Đinh, nhưng tao chưa từng nghĩ tới tập đoàn Đinh gia! Ninh Ninh tao muốn làm chó li3m của mày! Mày quá kém rồi đấy! Nếu tao là mày, nhất định phải dán số tài khoản lên trán cho mọi người biết!"

Tôi cười cắt ngang, “Mày nói bậy bạ gì vậy!”

Lâm Tịch vẫn không chịu tin tưởng, muốn giãy giụa lần cuối: “Đinh Ninh, tôi biết cậu ghen tị với tôi, nhưng cho dù cậu có ghen tị cỡ nào, cậu cũng không thể cứ tìm một người đàn ông đến để giả vờ! Đây không phải là người lần trước xin WeChat ở quán bar sao? Làm sao có thể là Tạ thiếu gia!"

Người tuỳ tùng kia ở một bên cũng kích động nhảy dựng lên: "Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ người đàn ông này, người ở quán bar lần trước! Đinh Ninh ghen tị đến mức giả làm đại tiểu thư nhà họ Đinh sao? Tưởng rằng cô ta cũng có thể có quan hệ với tập đoàn Đinh bởi vì họ là Đinh? Làm sao cô ta có thể là Đinh tiểu thư? Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô cả! Làm thế nào để chứng minh rằng những gì cô nói là sự thật?"

Tạ Hành ngữ khí trào phúng: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, lạnh lùng nói hai chữ: "Lại đây."

Một phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên đeo bảng quản lý trên ngực đang lau mồ hôi vội vàng chạy tới đây, theo sau là một nhóm nhân viên.

Đẩy cửa phòng ra, người đàn ông trung niên nhìn qua những người khác rồi dẫn nhân viên đến chỗ tôi và Tạ Hành.

Cung kính nói: "Không biết Tạ thiếu gia và Đinh tiểu thư tới quán của chúng tôi, là sơ xuất của chúng tôi, không kịp thời chào hỏi hai vị."

Tạ Hành "ừm" một tiếng, tôi vẫy tay và nói không sao đâu, tôi không định làm mọi người hoảng hốt như vậy.

Nhưng người đàn ông trung niên thậm chí còn không dám lau mồ hôi mà cúi người xin lỗi: “Là lỗi của chúng tôi vì đã không chiêu đãi tốt các vị. Để thể hiện thành ý, bill của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí. Trong tương lai, một số người bị đưa vào danh sách đen, họ sẽ không bao giờ có thể vào cửa hàng của chúng tôi.*”

*câu này mình không chắc là như vậy.

Lời nói của người quản lý khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc không nói nên lời, người nịnh bợ nhỏ kia thì thầm: "Hoá ra tất cả lời Lâm Tịch nói đều là giả à, vậy đâu mới là sự thật? Sự thật là gì vậy?"

Lâm Tịch sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt tràn đầy không thể tin được, nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt: "Đinh Ninh, tôi biết cô không có ý tốt! Cô không phải là muốn đối phó tôi sao? Tôi không nên mời cô Đến dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi thật ngu ngốc! Để tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô, cô có tiền thì sao! Dựa vào sắc đẹp của cô muốn làm gì thì làm! Bây giờ thì hay rồi mọi người lấy cô làm trung tâm, cô thật hạnh phúc!"

Tôi nhìn biểu cảm của cô hề này, đây là trò đùa ố dề nhất mà tôi từng chứng kiến.

"Xin lỗi, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chưa từng gặp người nào ng/u như cô luôn, tôi cảm thấy tốn thời gian để đối phó cô có chút xui xẻo. Yên tâm đi, cô chẳng là cái gì đối với tôi hết."

Lâm Tịch muốn phản bác, tôi đi tới vươn ngón trỏ nhẹ nhàng bịt miệng cô ta: “Suỵt, ngậm cái miệng nhỏ lại, cô cứ làm tiểu công chúa của cô đi, đừng đụng tới tôi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi nghe nói nhà cô kinh doanh trang sức? Trùng hợp quá, nhà bạn trai là trùm lĩnh vực trang sức, cô phải cẩn thận không bán được hàng đâu đó."

Tạ Hành ở bên một nhận lấy chiếc túi của tôi từ tay bạn thân tôi, với giọng điệu chiều chuộng không giấu giếm: “Ninh Ninh, về thôi.”

Tôi quay lại và nói, "Ừm."

Khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi hộp, những tiếng la ó vang lên sau lưng: "Đinh Ninh thực sự là bạch phú mỹ. Những gì cô ấy nói là sự thật đó!"

"Cái kia Tạ Hành thật là đẹp trai nhaa! Không hổ là Tạ thiếu gia, nhìn khí chất liền biết hắn không tầm thường."

"Lâm Tịch đúng là trò đùa lớn nhất mà tôi từng thấy. Cô ta thậm chí còn giả làm vị hôn thê của Tạ thiếu. Nhưng mà, cô ta thậm chí còn không biết Tạ thiếu trông như thế nào. Quê quá chời!"

Tôi khoác tay Tạ Hành và vui vẻ bước ra khỏi phòng KTV, cảm giác này thật tuyệt cmn vời.

16

Sau khi rời khỏi quán bar, Tạ Hành và tôi đi trên đường mà không nói lời nào.

Gió thổi vào mặt, mang theo hơi lạnh.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tạ Hành cười nói: "Anh tới trợ công cho em."

Tôi không nhịn được cười nói: "Trùng hợp vậy à?"

Tạ Hành coi như đương nhiên, không chút do dự nói: "Không phải ngẫu nhiên, anh tới là bởi vì em cần anh."

"Em nghe Lâm Tịch nói, anh gần đây có một trận thi rất quan trọng."

"Ừm."

"Anh có nắm chắc không?"

Tạ Hành thấp giọng nói: "Anh cũng không chắc lắm."

Tôi dừng lại và hỏi anh ta, "Anh sẽ đánh cược với em chứ?"

“Đánh cược cái gì?” Tạ Hành ngữ khí nhàn nhạt, lười biếng lại bất cẩn.

"Đặt cược xem anh có thể thắng trận đấu này hay không."

"Anh thắng thì sao?"

"Nếu anh thắng, em sẽ làm bạn gái anh."

Tạ Hành dừng lại, hơi quay người lại, cụp mắt nhìn tôi, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc: “Đinh Tiểu Ninh, em nói lời phải giữ lấy lời đấy, anh rất nghiêm túc.”

Tôi hai mắt sáng ngời: "Em nói luôn giữ lời, anh muốn ngoéo tay không?"

Tạ Hành ánh mắt trở nên có chút âm trầm, thanh âm trầm thấp: "Anh muốn."

Cẩn thận và thận trọng móc ngón tay của tôi: "Đừng quên những gì em mới nói đó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi