BẠN CÙNG PHÒNG BẠN TRAI CÔ ẤY LÀ QUỶ VƯƠNG


Không biết mọi người từng nghe nói về cảm giác cận kề cái chết chưa, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lại rơi vào tình huống như vậy.

Thật ra, nếu lúc đó có lựa chọn tốt hơn, tôi muốn tay không bắt lấy mũi tên dài ngưng kết bằng máu của Miêu bà.

Nhưng, một là tôi chưa từng luyện qua, hai là không có pháp lực, chỉ có thể cắn răng xông lên.

Thật ra lúc đó, tôi vẫn ôm một tia hi vọng vào tăng nhân, nói không chừng, hắn lại đột nhiên xuất hiện cứu tôi, nhưng giây phút mũi tên xuyên qua cơ thể, tôi đã từ bỏ hi vọng, bởi vì quả thực quá đau, đau đến mức sống không bằng chết.

Cái đó rõ ràng là mũi tên, nhưng hòa vào trong cơ thể lại giống như một đống thuốc nổ, khoảnh khắc đó, tôi cảm giác mình giống như một món gà xé tay, hoặc là gà quay Bắc kinh sắp bị thái thịt, mà sức mạnh vô hình kia chính là đôi tay trên thớt, đem tôi xé đi xé lại, cắt hỗn độn, sau đó ăn nuốt vào bụng.

Nhưng tôi không có chết.


Lúc kim quang ấm áp chiếu về phía tôi, tôi liền biết mình đã đặt cược đúng.

Tăng nhân quả nhiên sống lại rồi, tựa như Phượng hoàng niết bàn trùng sinh, hắn từ trong ánh lửa hừng hực bước ra, không còn là bộ dạng của tăng nhân, diện mạo tư thái càng giống như vị thần thanh lãnh được miêu tả trong tiểu thuyết, phim truyền hình.

Mặc dù cuộc đời tôi trước năm mười tám tuổi đều chìm trong biển lớn học tập, nhưng với tư cách là một nữ sinh đã sống ở trường từ năm cấp ba, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bất kì buổi tiệc trà đêm nào của phòng kí túc xá.

Thanh thiếu niên luôn tràn đầy năng lượng, vừa tắt đèn liền đi ngủ thường là điều không thể.

Phần lớn thời điểm, chúng tôi nằm trong ổ chăn, trò chuyện mười hai mươi phút.

Mà đề tài thường rất đa dạng, từ học tập đến âm nhạc, từ vườn trường tám đến những bức tường tỏ tình ẩn danh- tường châm biếm, từ giới giải trí minh tinh đến điện ảnh trong ngoài nước, cơ bản cái gì cũng đều nói.

Tôi từ trước đến nay đều e dè, lúc này thường đóng vai trò người nghe, giống như tôi, cũng có một số nữ sinh trong kí túc xá chỉ nghe không phát biểu.

Nhưng có một ngày, lúc nói đến một nam minh tinh nổi tiếng trong phim cổ trang, ngoài ý muốn, ngoại trừ tôi, toàn bộ nữ sinh trong kí túc xá đều tham gia vào.

Dùng lời của các cô ấy mà nói, nam minh tinh đó lớn lên chính là kinh vi thiên nhân (*), thậm chí chính là thiên nhân hạ phàm, đến để cứu vớt ngành cổ trang giới giải trí.

(*) cảm thấy kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần mới có thể như vậy (dung mạo, tài năng)Buổi tối hôm đó, các cô ấy càng nói càng kích động, người này so với người kia khen ngợi còn kinh hơn, nói đến cuối, ngay cả tôi cũng không nhịn được tò mò.


Sau đó, một tuần có một tiết tin học, tôi lặng lẽ tìm kiếm tên anh ta trên Baidu, phát hiện mặt mày anh ta lớn lên quả thực rất đẹp, khí chất cũng rất tốt, quả thực rất phù hợp với trang phục cổ trang.

Nhưng có lẽ do nguyên nhân là con người, nam minh tinh đó so với tăng nhân ở trước mặt, xác thực phải gọi một tiếng sư phụ.

Lần đầu tiên gặp tăng nhân, hắn chỉ có tướng mạo trung bình, mặt mày bình thường tới mức không thể bình thường hơn, hiện tại nghĩ lại, tăng nhân lúc đó chẳng qua chỉ là một cái xác mà Phượng hoàng tùy ý đặt điều.

Mà hôm nay, nam tử trẻ tuổi thanh lãnh ngạo nghễ này, mới là bộ dạng chân chính của Phượng hoàng.

Tôi từ trên đất bò dậy.

Kim quang vừa nãy đột nhiên xuất hiện, sau khi đem tôi bao vây, đau đớn chậm rãi biến mất, không chỉ như vậy, ngay cả vết thương lưu lại lúc Miêu bà tra tấn tôi, cũng từng chút từng chút khép lại, lúc này đứng lên, trạng thái không chỉ giống như bình thường, thân thể còn cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

Tôi vừa mừng vừa sợ, muốn cảm ơn tăng nhân, tiếng mắng của Miêu bà nháy mắt lướt qua tôi xông ra ngoài.

"Ngươi vậy mà lợi dụng ta, hại ta ra nông nỗi như này, súc sinh, ta nguyền rủa ngươi sống không bằng chết!"Nói thật ra, tôi sớm đã miễn dịch với lời mắng chửi của Miêu bà, cả quãng đường này cho dù là tôi hay tăng nhân, bà ta đã chửi không biết bao nhiêu lần.


Hiện tại tôi cho rằng tăng nhân vẫn sẽ không để ý bà ta giống như lúc trước, một tia hàn quang sắc bén độ nhiên vụt qua trước mắt tôi.

Ngay sau đó, bịch một tiếng, đầu lâu của Miêu bà từ trên khung xương khô gầy rớt xuống, theo độ dốc, lăn không đến vài bước, đột nhiên va phải một hòn đá.

Hòn đá bén nhọn, đầu lâu lăn từ phía trên liền trở nên không vững, cái lưỡi dài đột nhiên cứ như vậy bị cắt nát.

Miêu bà hoàn toàn ngậm miệng, tăng nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trước sau thanh lãnh đến cực điểm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi