BẠN CÙNG PHÒNG BẠN TRAI CÔ ẤY LÀ QUỶ VƯƠNG


Trận mưa đêm qua ở Lĩnh Nam rất lớn, không những mưa xối xả, gió cũng thổi điên cuồng, còn kèm theo tiếng sấm và tia chớp rạch ngang trời, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, không ít người đều làm ổ ở nhà, không dám ra ngoài.

Cho đến ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, ông lão bà lão ra ngoài tản bộ tán gẫu, mới phát hiện cây đa già mấy người ôm không xuể bị sét đánh đêm qua.

Thân cây thô ráp bị sét đánh thành hai nửa, xiêu xiêu vẹo vẹo đổ vào trong bồn hoa, cành lá vẫn xanh tươi, đẫm nước mưa, bốn phía tràn ngập mùi cháy khét lẹt.

Một số người già có nhiều kiến thức, có người mê tín, có người giỏi tám chuyện, trong lúc nhất thời tất cả đều xôn xao.

Có người nói rằng cây đa này thành tinh vừa độ lôi kiếp, có người nói rằng cây đa này thành tinh làm nhiều việc ác bị trời cao trừng phạt.

Có người đối với mê tín khịt mũi coi thường, giải thích rằng cây đa này quá cao, cho nên mới bị đánh trúng.

Cách nói của bọn họ quá nhiều, có người lớn tuổi chỉ vì cách nói bất đồng của đối phương, lại không phục, còn làm ầm lên, tôi và thiếu niên cười cười, cái gì cũng không nói, trực tiếp ra khỏi sân viện.

Tối hôm qua lúc Ngô Diệp từ biệt tôi, biểu đạt uyển chuyển ý tứ của phía trên.

"Thế gian vạn vật vốn chỉ có âm có dương, người ở nhân gian, thuộc dương giới, ma đi đường ma, sống ở âm giới, nếu không phải có một ngày như tết Thanh Minh, hai kẻ vốn mạnh ai nấy làm, không quấy nhiễu lẫn nhau.

""Ninh Ninh, nhìn về phía trước không phải là không có lý.


" Ngô Diệp vẫn thấp giọng nói.

"Hơn nữa, tôi nghe nói lần này cũng giống như cô, có quá nhiều quỷ hồn vô duyên vô cớ chịu tội nghiệt của kẻ khác hoặc là chịu liên lụy vì nghiệp chướng chung của nhân loại.

Cho nên phía trên đa ban hành mệnh lệnh mới, ra lệnh cho đội hành chính của Ma giới tra rõ nhân quả.

Tôi nghe nói, những người vô tội chịu liên lụy giống như cô, xác suất lớn sẽ không phải ở trong thành uổng mạng quá lâu, rất nhanh thì sẽ đầu thai, sau đó sinh ra trong một gia đình không tồi, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.

"Đây quả thực là giải pháp tốt nhất trong mọi kết cục.

Nhớ tới lúc bản thân làm quỷ đã trải qua nhiều sự kiện ly kì cổ quái, kiến thức nhận được cũng nhiều như vũ bão, cũng coi như lấp đầy cuộc đời mười tám năm ngắn ngủi, bình thường của tôi.

Tôi chợt thấy nhẹ nhõm.

"Kì thực đi đầu thai cũng tốt.

" Lúc đi đến gần đại học Lĩnh Nam, nội tâm của tôi đột nhiên thốt ra.

Thiếu niên nghe vậy, cười cười không lên tiếng, thật lâu sau, mới nhàn nhạt nói: "Vì sao thay đổi chủ ý?""Ngô Diệp nói kiếp sau tôi sẽ sống rất tốt, sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, không thiếu tiền, chỉ số thông minh cao, lớn lên cũng sẽ xinh đẹp hơn so với kiếp này, hơn nữa còn có thanh mai trúc mã, có một tình yêu thủy chung đến già, cái này đặt ở nơi nào, đều là nhân sinh thắng kịch bản, cho nên đầu thai chuyển thế cũng không kém hơn so với tưởng tượng là bao.


Hơn nữa, chấp niệm của tôi là Chu Độ Chu Ngọc phải chịu trừng phạt, Chu Ngọc đã chịu trừng phạt rồi, Chu Độ hiện tại cũng là nỏ mạnh hết đà, tiếp tục làm quỷ, dường như cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa tôi cũng không thích ở Quỷ giới cá lớn nuốt cá bé, trở thành quỷ tu còn không bằng lại đi làm người.

"Nói xong, tôi nghe thấy thiếu niên giống như cười tiếng, sau đó nhẹ giọng nói câu gì đó.

Trùng hợp, có chiếc xe lao vút qua chân cầu vượt, âm thanh này bị dòng xe cộ, tiếng còi cùng tiếng gió che lại, tôi quay đầu, muốn bảo thiếu niên nói lại lần nữa, ngực bỗng nhiên nóng lên.

Tôi vội vàng lấy ra tấm ngọc bài mà Ngô Diệp tặng cho tôi.

Ngọc bài màu ngọc bích này có kích cỡ bằng chiếc điện thoại, Ngô Diệp nói là trong sư môn của bọn họ có một vị sư huynh am hiểu nghiên cứu khoa học huyền học, đặc biệt nghiên cứu phát minh ra thứ có thể liên lạc lẫn nhau.

Có thể làm điện thoại, còn có thể làm giấy thông hành ở một vài nơi.

Tôi bấm vào dòng chữ lấp lánh trên đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên nhảy ra.

"Ninh Ninh, Chu Độ bị Quỷ Vực Tư bắt rồi, nghe nói hắn ta bị thương rất nặng, treo một hơi thở cuối cùng để chờ tới Minh giới xử án, cô lần này có thể yên tâm rồi!Tôi và sư huynh hiện giờ còn đang tổ chức cuộc học tổng kết ở Bắc Kinh, cô tranh thủ lúc này giải tỏa tâm trạng một chút, đợi chúng tôi quay về, có thể đưa cô đi địa phủ.

"Nói xong, màn hình phát sáng tối sầm lại, tảng đá trong lòng tôi cũng được gỡ bỏ, sau đó giống như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía thiếu niên.


"Tiếp theo cậu có dự định gì?"Sau khi suy nghĩ, tôi vẫn hỏi, "Trước đó ở nơi ẩn núp, tôi nghe thấy cậu hỏi ma tu, cậu hỏi hắn ta cậu là ai, nhưng không phải cậu lớn lên ở trấn Hoang Vụ à?"Thiếu niên bỗng nhiên cười một cái, "Em quả thật sinh ra ở trấn Hoang Vụ, chẳng qua trước đó, đã lang thang cả vạn năm.

"Trên cầu vượt người đến người đi, thiếu niên kể cho tôi nghe một câu chuyện hoang đường.

Ngày đó cậu tỉnh lại, có lẽ là một ngày mưa rất lớn, bốn phía là một đầm lầy khổng lồ, nếu giẫm nhẹ lên, chân nhất định sẽ dính đầy bùn đất.

Nhưng cậu ta không có chân, không những không có chân, ngay cả tứ chi và thân thể cũng không có, thứ mà cậu có, chỉ là một dải sương mù màu xám nhạt.

"Trong tiềm thức, em cảm thấy chính mình vốn không nên có bộ dạng như vậy, nhưng em không thể nhớ được điều gì, vì thế đi theo những đám mây trên bầu trời cao, phiêu đãng khắp nơi, bay rồi lại bay, rồi gặp được Kim Thiềm bà bà.

""Là lúc ở trấn Hoang Vụ, cái người mà cậu dẫn tôi đi gặp à?" Tôi hỏi.

Thiếu niên gật đầu.

"Bà ta muốn tới làm quen với em, nhưng khi em hỏi bà ta em là ai, bà ta lại chậm chạp không đáp, em tất nhiên muốn tìm mọi cách hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc có một lần, bà ấy bị em quấn lấy không còn kiên nhẫn, lúc chuẩn bị nói ra, trời đột nhiên tối sầm lại.

""Em ngược lại không cảm thấy chỗ nào kì lạ, nhưng khi mặt trời sáng lên, diện mạo của bà ấy đã thay đổi.

"Thiếu niên đột nhiên cười, "Gần như trong nháy mắt, tóc bà ấy chuyển sang màu trắng, diện mạo nháy mắt già nua, linh lực trên người cũng gần như khô kiệt, sau khi mơ hồ đoán được có liên quan tới em, em liền không hỏi nữa.

""Lúc đó em vẫn là một dải sương mù màu xám, trằn trọc gần vạn năm, muốn hóa hình, lại hóa không được, cả ngày nhìn mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây, hoa nở hoa tàn, ngày tháng tẻ nhạt, vì thế Kim Thiềm bà bà bói cho em một quẻ, bảo em đi tìm một yêu quái.

""Lúc đó yêu quái kia vừa mới kết thân, chiếm một ngọn núi, ý tứ của Kim Thiềm bà bà là muốn em đầu thai trong bụng yêu quái kia, để không còn hình dạng sương xám, em cảm thấy rất thú vị, liền đi.


Chẳng qua yêu quái đó không được may mắn.

Lúc ấy nội bộ Yêu tộc nổi loạn, cổng thành bốc cháy, ảnh hưởng đến cá trong ao, ngọn núi của yêu quái bị chiếm, yêu đan bị mổ, em cũng là thai chết trong bụng, chẳng qua vẫn có được ý thức của bản thân, nhẹ nhàng tránh đi, chui ra từ trong bụng yêu quái.

Em vẫn dùng hình dạng sương xám, đảo mắt lại qua trăm năm.

Kì thật chuỗi ngày đó cũng rất bình thường, Kim Thiềm bà bà làm xong trinh nữ giấy, duỗi người, ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng, đột nhiên xoay người, đánh thức em đang ngủ ở sơn động.

Bà ấy nói bà ấy lại bói cho em một quẻ, bảo em đi tới trấn Hoang Vụ nơi giao giới giữa quỷ giới và yêu giới, tìm một nữ quỷ, nữ quỷ đó sẽ là mẹ của em.

Em tìm được nữ quỷ đó, bà ấy quả thật thành công sinh hạ ra em.

Có điều vận may của bà ấy cũng không tốt lắm, sinh em ra chưa bao lâu, liền bị ác linh khác cắn nuốt, Kim Thiềm bà bà lo lắng em không có linh lực gì sẽ gặp phải nguy hiểm, vì thế chuyển nhà đến trấn Hoang Vụ.

Tuy rằng Kim Thiềm bà bà có lòng dạy em một vài thuật pháp, em lại không có thiên phú gì, một chút cũng không học được, linh lực cũng vô cùng yếu ớt, thậm chí cũng chỉ có thể duy trì hình dạng của đứa trẻ.

"Sao trước đó cậu đột nhiên lại trưởng thành?"Nhịn rất lâu, tôi rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề mà mình muốn hỏi bao lâu nay, thiếu niên nghe vậy, đôi mắt đen nhánh trong veo buông xuống, sau đó mở miệng, ngữ khí rất nhạt.

"Trong câu chuyện cổ tích của Andersen, có một câu chuyện giống như vậy, gọi là《 nàng tiên cá 》.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi