BẠN CÙNG PHÒNG CÓ ÂM MƯU GÂY RỐI TÔI

Lần đầu tiên Lâu Trạm nhìn thấy Bạch Nhiễm là vào buổi trưa, ngay khi khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên của Đại học Bắc Xuyên vừa mới kết thúc.

Bạch Nhiễm cao khoảng chừng trên mét 8, đầu đeo một chiếc băng đô bảo vệ màu đỏ, trên người là bộ quần áo bóng rổ màu xám rộng rãi, bắp chân và cánh tay lộ ra ngoài lớp quần áo trông rất khỏe khoắn, nhìn qua là biết kiểu người hay vận động thường niên. Một thân đầu đinh khá gai góc, tai phải đính một đôi khuyên tai màu đỏ, gương mặt mang nét thiếu niên lại vừa pha chút ngỗ ngược. Nếu mà để miêu tả thì quả thật sẽ có chút phi thực tế, nhưng khuôn mặt của đối phương thực sự đẹp thu hút lòng người, làm cho người khác cảm thấy không thể tìm được ra một chút khuyết điểm nào.

Bạch Nhiễm quả thật là kiểu người mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã không thể rời mắt khỏi được. Bởi vì đối phương quá cuốn hút, Lâu Trạm kiềm lòng không nổi mà nhìn thêm vài lần nữa. Ngay khi vừa định nhìn đi nơi khác thì ánh mắt của hai người lại vô tình giao nhau giữa khoảng không.

Cách đó vài bước, Bạch Nhiễm nhướng mày, rõ ràng cũng chú ý đến sự đặc biệt của Lâu Trạm. Cậu rất tự nhiên bước đến, cởi mở hỏi Lâu Trạm cần giúp gì không, bởi vì trong tay Lâu Trạm đang kéo một vali hành lý lớn.

Cái nắng nóng gay gắt khiến cho Lâu Trạm đổ chút mồ hôi, làn da trắng dường như trở nên trong suốt dưới ánh nắng mặt trời cùng với nét đẹp tinh tế như dung mạo trời cho kia thì quả thật chẳng khác nào một quý tộc ma cà rồng châu Âu vô tình bị tiếp xúc với ánh nắng, càng tăng thêm cảm giác bệnh tật, gầy yếu khó tả.

Lâu Trạm mới đi một chút mà đã thu hút không ít ánh nhìn.

Bạch Nhiễm chú ý đến Lâu Trạm vì dường như đối phương có thể yếu ớt ngã xuống bên vệ đường bất cứ lúc nào.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhiễm gặp một người yếu đuối đến vậy.

Lâu Trạm vì sức khỏe kém nên không nhập học cùng ngày với các tân sinh viên khác, cũng như không thể tham gia huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên. Đây là ngày đầu tiên hắn đến trường Bắc Xuyên này nên vẫn còn lạ lẫm với mọi thứ nơi đây. Thậm chí có thể nói cả khi ở trong nước nhưng vẫn rơi vào tình trạng lạ lẫm. Bởi vì bị suy nhược cơ thể từ nhỏ nên từ lúc còn chưa học xong tiểu học Lâu Trạm đã ra nước ngoài chữa bệnh. Đây là lần đầu tiên Lâu Trạm đặt chân trở về lại.

“Không cần vậy đâu, cảm ơn cậu.” Lâu Trạm mỉm cười từ chối ý tốt của Bạch Nhiễm. Hắn cảm thấy mình không phải là một kẻ yếu đuối đến mức cần sự giúp đỡ của người khác.

Giọng của Lâu Trạm rất hay, thanh thanh như chiếc lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống nơi đầu trái tim đang dao động. Dùng những từ ngữ đang thịnh hành ngày nay để miêu tả thì có thể hình dung ra một loại giọng gây mê người đến tê dại. Chỉ là ngữ điệu trong câu nói của Lâu Trạm để lộ ra một sự kỳ quái khó tả, giống như một người bạn nước ngoài vẫn chưa thạo tiếng Trung, làm Bạch Nhiễm kiềm lòng không nổi mà lại càng để ý đến người này hơn.

Lâu Trạm tưởng rằng Bạch Nhiễm sẽ cứ như vậy rời đi, nhưng thật không ngờ đối phương lại đưa tay ra nắm lấy tay cầm vali hành lý của hắn, nói: “Đại nam nhân thì đừng có lôi lôi kéo kéo làm gì, ký túc xá của cậu ở đâu, để tôi đưa cậu đi”.

Thái độ rất cương quyết, Lâu Trạm từ nhỏ đến lớn đều để người khác thuận theo ý mình, Bạch Nhiễm này là kiểu người lần đầu tiên hắn gặp mà lại khiến hắn có chút không biết chống đỡ thế nào.

Lâu Trạm mím môi, khẽ lắc đầu. Lâu Trạm vừa đến nhập học nên vẫn chưa biết ký túc xá ở đâu, cái này thì chỉ có thể tùy theo sự sắp xếp của giáo viên hướng dẫn. Không phải là Bạch Nhiễm chưa từng gặp qua trường hợp học sinh đến trường nhập học sau một thời gian dài trì hoãn vì một số lý do đặc biệt, nhưng Lâu Trạm mang theo số hành lý lớn như vậy mà lại không có ai giúp, thì chắc chắn chỉ có thể là kiểu tân sinh viên nhập học muộn vì lý do đặc biệt.

“Hay là cậu để hành lý ở chỗ tôi đi, rồi tôi đưa cậu đến phòng hành chính báo danh. Nếu không cậu sẽ phải mang đống đồ này chạy tới chạy lui thì cũng khá phiền phức”. Đằng nào thì ký túc xá của Bạch Nhiễm cũng cách đó khá gần.

Lâu Trạm do dự vài giây rồi mới chậm rãi gật đầu, coi như đã đồng ý. Giờ trời đang nắng gắt như vậy, hắn thì vất vả lắm mới đến được đây, thân thể lại còn không khỏe…

Ký túc xá của Bạch Nhiễm chỉ cách đó vài trăm mét, chỉ mấy phút là đến.

Môi trường ký túc xá của Đại học Bắc Xuyên có lẽ là tốt nhất so với các trường lân cận: có phòng đôi, phòng tắm độc lập và ban công, bao nhiêu người khát khao vào được Đại học Bắc Xuyên cũng chỉ vì môi trường ký túc xá, nhưng chưa từng nghĩ vào được trường lại khó đến như vậy, không những cần điểm thi mà còn phải trải qua kỳ thi nội bộ của trường, điểm chuẩn của các kỳ thi ở trường cũng rất cao.

Tất nhiên không phải tất cả các phòng ở ký túc xá đều là phòng đôi, còn có những phòng tiêu chuẩn dành cho 4 người. Môi trường phòng 4 người ở đây cũng tốt hơn rất nhiều so với những trường đại học khác.

Về điều kiện ở phòng đôi, ngoài chuyên ngành đặc biệt, sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt cũng có thể xin ở phòng đôi. Những người khác đều phải sống trong phòng dành cho 4 người theo quy định.

Vì Bạch Nhiễm học chuyên ngành đặc biệt nên mới được ở phòng đôi. Nhưng mà hiện tại căn phòng đôi này cũng chẳng khác nào phòng một người. Bạn cùng phòng cũng học cùng chuyên ngành với Bạch Nhiễm. Lúc năm hai vừa bắt đầu chưa được mấy tuần thì cậu ta đã chạy đến trường xin thôi học, lý do là cảm thấy không thể để tuổi trẻ tuyệt vời của bản thân bị lãng phí nơi trường học được, cậu ta muốn đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài và làm những điều mình thích.

Có thể nói lý do này cũng khá tùy hứng. Phải mất khoảng 2 ngày cậu ta mới hoàn thành các giấy tờ thủ tục và xách hành lý rời đi, rồi cứ như vậy Bạch Nhiễm đã sống một mình trong vài tuần đó.

Cậu nghe giáo viên hướng dẫn nói là trường sẽ sắp xếp cho học sinh mới đến ở cùng, chứ không thể nào để cậu sướng như vậy được, ba năm tới vẫn một mình một phòng, đó là điều không thể.

“Giáo viên hướng dẫn của cậu là ai? Nói không chừng tôi cũng biết ông ta đấy!”. 

Bạch Nhiễm đã ở Đại học Bắc Xuyên một năm rồi nên cũng nói chuyện qua với nhiều người và có mối quan hệ khá rộng rãi. Về cơ bản thì Bạch Nhiễm biết hầu hết các giáo viên chuyên ngành và mấy giáo viên đó cũng biết cậu. Này cũng có thể do cậu là phó hội trưởng hội học sinh chăng?!!

“Lưu Quảng.” Lâu Trạm nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này khá phổ thông.

Trùng hợp đến vậy sao?!! Bạch Nhiễm có chút bất ngờ.

Bởi vì giáo viên dạy Bạch Nhiễm và thầy Lưu là bạn học đại học, có mối quan hệ khá tốt.

Lúc trước Bạch Nhiễm cũng nghe giáo viên hướng dẫn của cậu nói qua là sẽ có một sinh viên mới của lớp thầy Lưu đến ở cùng cậu, nhưng người này vẫn chưa đến nhập học, chắc là phải đợi đến sau đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên.

“Tôi có thể hỏi một câu được không, cậu tên là gì vậy?.”Bạch Nhiễm mơ hồ nhớ ra tên bạn sinh viên mới này, hình như tên là Lâu….gì đó…Suy cho cùng thì cái họ này cũng chẳng có gì lạ, mà sao cậu lại nhớ đến vậy!.

“Tôi tên là Lâu Trạm”.

Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế ư!!

“Được rồi, vậy cậu trải đệm đi, giường của cậu ở cạnh giường của tôi kia kìa”.

Lâu Trạm nghi hoặc nhìn cậu, cư nhiên lại không hiểu ý Bạch Nhiễm muốn nói.

“Trước đấy thầy Lưu có bảo tôi là sẽ có một tân sinh viên chuyên ngành Tài chính chuyển đến ở cùng tôi, còn bảo hình như thân thể không tốt lắm, không phải là cậu đó chứ?!” Tên họ trùng khớp cộng thêm cái dáng vẻ yếu như sên thế này thì không thể nhầm vào đâu được.

“Giờ cậu cứ trải đệm trước đi, rồi lát nữa tôi sẽ cùng cậu đi gặp giáo viên hướng dẫn để báo danh, với đến văn phòng sinh viên lấy thẻ nữa, rồi chúng ta sẽ đi một vòng xung quanh để cậu thăm trường và bắt đầu quen dần với cuộc sống đại học.” 

Thân là hội trưởng hội học sinh việc tiếp đãi tân sinh viên là điều hiển nhiên, Bạch Nhiễm rất rõ ràng trình tự.

Hơn nữa, với tư cách là học trưởng cũng như là bạn cùng phòng tương lai. Bạch Nhiễm đương nhiên phải có nghĩa vụ đưa Lâu Trạm đi làm quen với ngôi trường Đại học Bắc Xuyên này rồi.

Giải quyết xong xuôi mọi việc, Lâu Trạm trở về ký túc xá nằm nghỉ, mê man ngủ đến gần tối. Đi cả ngày, Lâu Trạm mệt lử cả người, mặc dù đã ở nước ngoài để điều dưỡng cơ thể, nhưng so với sức khỏe của người bình thường Lâu Trạm vẫn rất yếu.

Vừa mới tỉnh lại, việc đầu tiên mà Lâu Trạm làm là đi tắm, nếu không phải do lần này đã quá mệt thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân vừa ra ngoài mà chưa tắm rửa gì đã lên giường.

Trong lúc Lâu Trạm đang tắm, Bạch Nhiễm đang chuyên chú nằm trên ghế chơi game, thì tự dưng lại có tiếng điện thoại reo lên, nhưng không phải là của Bạch Nhiễm.

“Lâu Trạm, cậu có điện thoại này.”Nhưng câu trả lời mà Bạch Nhiễm nhận lại chỉ là tiếng nước chảy, Bạch Nhiễm đoán là Lâu Trạm không nghe thấy gì.

Ở bên ngoài này điện thoại đã tự động ngắt máy.

Sau đó điện thoại lại reo…

Bạch Nhiễm tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải.

Cho đến khi chuông điện thoại reo lên đến lần thứ tư, cậu quyết định nhấc máy.

“Tiểu Trạm…”

Giọng nói ở đầu dây bên kia là một giọng nữ.

Bạch Nhiễm khó xử đáp: “Thật xin lỗi, bây giờ Lâu Trạm đang tắm nên không tiện nghe điện thoại, lát nữa cậu ấy sẽ gọi lại sau được không ạ?!!”

“Cháu là bạn cùng phòng của Tiểu Trạm? Dì là mẹ của nó.” Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe rất giống giọng của Lâu Trạm, vô cùng nhẹ nhàng.

“Dạ, cháu chào dì ạ, cháu là Bạch Nhiễm, bạn cùng phòng của Lâu Trạm”. Đối mặt với bậc trưởng bối không khỏi khiến Bạch Nhiễm ngồi thẳng người dậy.

“Ừ, chào cháu, Bạch Nhiễm. Là như thế này, Tiểu Trạm nhà dì sau này phải làm phiền đến cháu nhiều rồi. Tính tình nó có chút lầm lì, lại không thích nói chuyện với người khác, nhưng được cái cũng không phải là tâm địa xấu xa gì, dù sao thì cháu cũng đừng so đo gì với nó nhé”. Mẹ của Lâu Trạm nhỏ giọng kể một số tật xấu nhỏ của Lâu Trạm, vì sợ nhỡ đâu sau này thằng con nhà mình với Bạch Nhiễm xảy ra xích mích.

“Dạ vâng… dì…”Nói chuyện thêm được vài phút nữa thì Bạch Nhiễm cúp máy.

Hơn 10 phút sau, cửa phòng tắm mở ra lần nữa thì cũng vừa lúc Bạch Nhiễm đánh xong được thêm một ván game nữa. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cậu quay đầu lại nói với Lâu Trạm đúng vừa đúng lúc ra khỏi phòng tắm: “Mẹ của cậu vừa gọi tới. Vì cậu không nghe thấy tôi gọi, mà dì lại gọi liên tục mấy cuộc, tôi sợ có việc gì gấp nên đã bắt máy luôn giùm cậu rồi, với lại tôi còn nói với dì là bao giờ cậu tắm xong sẽ gọi lại”.

Lúc nói mấy lời này, Bạch Nhiễm không nhịn nổi mà nhìn từ đầu đến chân thân thể chỉ được quấn quanh một chiếc khăn tắm của Lâu Trạm.

Làn da rất trắng, gần như toàn bộ da thịt trên cơ thể đều rất trắng nhưng là một màu trắng xanh xao, cũng không có dấu vết của việc luyện tập thể thao, nhìn qua trông có vẻ khá yếu ớt. Bạch Nhiễm nhớ đã từng nghe thầy Lưu nói là cơ thể Lâu Trạm này hình như có một số vấn đề gì đó. Chẳng trách… cơ thể không tốt, không thể vận động nhiều được thì dĩ nhiên sẽ không để lại vết tích luyện tập gì rồi.

“Ừ.”Lâu Trạm nói bằng giọng mũi, ý bảo hắn biết rồi. Lâu Trạm không đi xem điện thoại ngay, mà lại lấy ra một bộ đồ ngủ, tháo khăn tắm quấn quanh eo xuống, dùng nó để lau đi mấy giọt nước còn đọng trên người rồi cứ tự nhiên thay quần áo mà không để ý rằng ở đằng sau còn có một ánh mắt vẫn đang chằm chằm nhìn hắn.

Bạch Nhiễm vô thức nhìn sang chỗ khác, đều là con trai với nhau, sao lại có cảm giác kỳ quái vậy được!?! Tuy mông Lâu Trạm hơi vểnh, nhưng phần eo trông mềm mại thật. Tự dưng ý thức được suy nghĩ của mình, Bạch Nhiễm suýt chút nữa đã cho bản thân một cú đấm. Đối phương cũng là con trai đó, cậu đang nghĩ cái gì vậy…!?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi