BẠN ĐỜI PHÁO HÔI CỦA NGUYÊN SOÁI

Có lẽ là do nhiều năm luyện võ, nên Đoạn Hành Dạ có nhận thức rất rõ ràng về sự thay đổi của trạng thái bên ngoài. Dù hiện tại đã ở trong một thân thể khác nhưng sau một thời gian dung hòa, trạng thái quen thuộc đã từ từ trở lại.

Rừng vàng bạt ngàn rực rỡ như một bức tranh sơn dầu, không chỉ trên ngọn cây mà trên mặt đất còn phủ một lớp lá vàng rơi dày đặc. Ngay khi có người đi ngang qua, dưới chân sẽ phát ra âm thanh "sột soạt", nghe đặc biệt thú vị.

Tính ra cả nhân viên công tác, Đoạn Hành Dạ, một nhóm không sai biệt lắm gồm ba mươi người. Theo lý mà nói, nhiều người như vậy đi trên lá rụng cùng một lúc, tiếng bước chân sẽ ồn ào và không thể phân biệt được. Nhưng đối với một người lành nghề như Đoạn Hành Dạ, dù có nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra bóng dáng người bằng tiếng bước chân. Mặc dù tình trạng hiện tại của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn có thể xác định được vị trí bằng cách lắng nghe âm thanh.

Sau khi từ Mạnh Cẩm Hoài đến, tổng trưởng Đề Trạch tinh cũng im lặng. Không có gì xung quanh đây ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cùng tiếng bước chân, nó hơi quá yên tĩnh.

Đoạn Hành Dạ yên lặng ngắm cảnh xung quanh, nhưng đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt kia từ cách đó không xa truyền đến, rõ ràng có rất nhiều người đang đi tới. Đoạn Hành Dạ không khỏi dừng bước, chẳng lẽ hiện tại ở đây còn có những người khác sao?

Hôm nay là lần đầu tiên Đoạn Hành Dạ tham gia hoạt động kiểu này, cậu không ở đây có áp dụng biện pháp an ninh đặc biệt nào đó để cách ly những du khách khác như mình tưởng tượng hay không và những người tới có lẽ là nhân viên công tác.

Nhưng ngay khi Đoạn Hành Dạ đang bối rối, Mạnh Cẩm Hoài đang đứng bên cạnh cậu đột nhiên dừng lại.

... Chuẩn rồi, chắc chắn là có vấn đề.

Vào lúc này, một cơn gió thổi qua mặt đất và nâng tấm thảm vàng dày đã trải sẵn trên mặt đất lên. Nhìn từ xa, khoảng trống trong rừng như bỗng được bao bọc bởi những viên kim cương vàng rực rỡ, thơ mộng. Những khán giả đang theo dõi buổi truyền hình trực tiếp không khỏi nín thở, nhưng trong khung cảnh tuyệt đẹp, những nhân viên nhận thấy bước chân đột ngột dừng lại của Mạnh Cẩm Hoài cũng trở nên căng thẳng ngay lập tức.

“Cẩn thận!” Mạnh Cẩm Hoài từ đâu rút ra một khẩu súng lượng tử nhỏ màu trắng bạc chưa kịp nói xong, không chút do dự phóng thẳng về phía trước. Sau đó Đoạn Hành Dạ nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đen nặng nề ngã trên mặt đất ở cách đó không xa. Khẩu súng lượng tử ở thời đại này không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cùng một giây khi Mạnh Cẩm Hoài bắn ra, Đoạn Hành Dạ từ khóe mắt nhìn thấy tổng trưởng Đề Trạch tinh, người đang dõi theo họ, ngay lập tức bị dọa sợ ngồi bệt trên mặt đất...

Ngay sau phát bắn của Mạnh Cẩm Hoài, hàng chục người ăn mặc tương tự xuất hiện trong khu rừng xung quanh. Cả nhóm đã được đào tạo bài bản và dường như không bị ảnh hưởng bởi sự ngã xuống của người bạn đồng hành.

Mặc dù Mạnh Cẩm Hoài là một nguyên soái, nhưng theo luật của đế quốc, trong trạng thái không chiến tranh, anh không thể mang theo binh lính khi đến một tinh cầu không thuộc quyền quản lí của mình. Cho nên chuyến đi hôm nay, tất cả những người phụ trách an ninh đều là người trên tinh cầu này. Rõ ràng, những người này không hề chuyên nghiệp.

“Mang A Hành sang một bên!” Mạnh Cẩm Hoài một bên mắt cũng không chớp, một bên ra lệnh cho các nhân viên an ninh phía sau.

Mặc dù Mạnh Cẩm Hoài đã biết danh tính bí mật của nguyên chủ, nhưng nhờ công việc bí mật này, anh không biết rằng nguyên chủ cũng đã được đào tạo chuyên nghiệp, bao gồm hai hạng mục chiến đấu và súng ống...

Buổi truyền hình trực tiếp hôm nay khá đặc biệt, để đảm bảo vẻ đẹp của hình ảnh, truyền thông Tinh Võng đã không sử dụng máy quay tự động để phát sóng trực tiếp mà cử các nhϊếp ảnh gia đặc biệt đi khắp nơi chịu trách nhiệm sửa lỗi thiết bị mọi lúc. Lúc này, tình hình tại hiện trường rất nguy cấp, nhϊếp ảnh gia không phải mục tiêu chính của cuộc tấn công và đang được một số nhân viên công tác hộ tống ra phi cơ. Trong cơn hoảng loạn, một chiếc máy quay bay thu nhỏ đã được bỏ lại.

Đoạn Hành Dạ nhìn thấy máy quay vẫn đang đậu ở chỗ, nghe xong mệnh lệnh của Mạnh Cẩm Hoài liền tránh khéo léo tránh máy quay, không muốn gây chuyện, sau đó nhanh chóng lui về phía rừng cây có một nhân viên bảo vệ bên cạnh.

Đây là một nhóm sát thủ được đào tạo bài bản, số lượng đông đảo và xuống tay tàn nhẫn. Vì các đồng đội của mình quá tệ, đội của Mạnh Cẩm Hoài đã bị tụt lại phía sau ngay lập tức. Cùng lúc đó, vì nhân viên bỏ chạy mà không cắt tín hiệu nên đã xảy ra vụ tai nạn phát sóng trực tiếp lớn nhất trong lịch sử của truyền thông Tinh Võng - họ tiếp tục phát cảnh hỗn loạn trên Đề Trạch tinh!

Trái tim của vô số người trong tinh tế đang treo cao vì chương trình phát sóng trực tiếp, bởi vì máy quay phát sóng trực tiếp không hề di chuyển, họ chỉ nhìn thấy đồng đội cùi bắp đã ngã xuống bên cạnh Mạnh Cẩm Hoài... Đơn giản là "không thể chịu nổi" "một đòn"

Có gì sai sai với an ninh của Đề Trạch tinh?

Ngoài việc lo lắng cho sự an nguy của nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài, điều khiến người ta lo lắng hơn cả chính là tình hình an toàn hiện tại của Đoạn Hành Dạ. Vì trốn vào chỗ khuất của máy quay nên không ai biết được chuyện gì đang xảy ra với cậu. Này cùng không thể trách mọi người thấp thỏm, chính việc sức khỏe không tốt của giáo sư Đoạn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Nhìn thấy hình ảnh hỗn loạn này, mọi người tất nhiên sẽ lo lắng cho sự an toàn của cậu trước.

Không chỉ có khán giả, những tên sát thủ đó cũng đang tìm kiếm Đoạn Hành Dạ.

Nhìn thấy nhân sự của Mạnh Cẩm Hoài lần lượt sa sút và mơ hồ gặp bất lợi, những tên sát thủ bắt đầu quan sát xung quanh để tìm bóng dáng của Đoạn Hành Dạ. Không giống như số ít bạn bè xung quanh Mạnh Cẩm Hoài biết thân phận của Đoạn Hành Dạ, trong mắt người khác, họ vẫn là một cặp phu phu ân ái, người bạn đời của anh chính là điểm yếu của Mạnh Cẩm Hoài.

Đoạn Hành Dạ ngay lập tức nghĩ đến điều này sau khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của một số tên sát thủ.

——Tiếp tục ở chỗ này chờ chết hay tự mình giải quyết rắc rối? Câu trả lời là khá rõ ràng.

Đoạn Hành Dạ nói nhỏ với nhân viên bên cạnh, rõ ràng đã sợ hãi rồi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Đưa súng cho tôi."

“A?” Nhân viên kia hiển nhiên không hiểu Đoạn Hành Dạ muốn nói gì, sau khi nghe Duẫn Hoành nói xong, thậm chí còn quay đầu lại nháy mắt với đối phương.

... Đoạn Hành Dạ có chút không nói nên lời.

Trong thời đại chiến tranh hiện nay, cận chiến từ lâu đã bị bỏ qua. Động não một chút liền có thể đoán được rằng nhân việc công tác bên cạnh cậu có lẽ không có kinh nghiệm thực chiến gì cả - 80% trong số họ được chọn làm mặt tiền vì ngoại hình đẹp. Sau khi thầm mắng nhân viên bảo vệ của Đề Trạch tinh, lại nhìn đối phương động cũng không dám động, Đoạn Hành Dạ trực tiếp lấy khẩu súng lượng tử đang đeo trên thắt lưng của đối phương.

Lúc này, tên sát thủ đã nhìn thấy Đoạn Hành Dạ, sau khi để một nhóm người tiếp tục khống chế Mạnh Cẩm Hoài, hơn 20 người quay lại và nhắm khẩu súng lượng tử vào vị trí của cậu cùng một lúc.

Bởi vì khung cảnh quá hỗn loạn, liền thời điểm tránh né đấu súng, cuối cùng có người đụng phải chiếc máy quay nhỏ đang lơ lửng. Ngay sau đó... máy quay tình cờ nhắm vào vị trí của Đoạn Hành Dạ.

May quá! Giáo sư Đoạn vẫn ổn! Khán giả ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trước khi kịp vui mừng, từ máy quay mọi người đã nhìn thấy những tên sát thủ đang tập trung về hướng của Đoạn Hành Dạ. Tất nhiên, Mạnh Cẩm Hoài chú ý đến cảnh tượng cách đó không xa, không hiểu sao sau khi nhìn thấy cảnh này, tay cầm súng của anh bất giác run lên.

Mạnh Cẩm Hoài rõ ràng nên ghét người nam nhân muốn gϊếŧ mình. Nhưng vào lúc này, anh quay lại trong tiềm thức và nhắm súng của mình vào những tên sát thủ đang chạy về phía Đoạn Hành Dạ, có vẻ như anh định giải vây cho Đoạn Hành Dạ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Mạnh Cẩm Hoài cùng hàng nghìn người đang xem phát sóng trực tiếp đã chứng kiến cảnh tượng khó tin...

“Nấp sau gốc cây.” Sau khi nhìn thấy sát thủ đang chạy về phía mình, Đoạn Hành Dạ đột nhiên đứng dậy, sau đó đá vào người nhân viên bảo vệ vẫn còn đang sững sờ sau một thân cây lớn. Ngay sau đó, cậu nhắm súng về phía tên sát thủ phía trước, không chút do dự, cậu bấm cò ba lần liên tiếp vào đối thủ.

Ba phát này trúng đầu gối và tay cầm súng của đối phương, động tác lưu loát không trượt phát nào.

Mặc dù đã luyện tập võ từ khi còn nhỏ, nhưng Đoạn Hành Dạ thậm chí còn chưa gϊếŧ động vật. Mặc dù thời điểm này là ranh giới của sự sống và cái chết, trong vẫn tiềm thức cậu vẫn để lại một sinh mạng cho đối phương.

Phát hiện ra rằng những người bạn đồng hành của mình bị thương bởi Đoạn Hành Dạ, những tên sát thủ đã choáng váng trong giây lát vì quá sốc. Mãi cho đến khi thấy Đoạn Hành Dạ cầm súng, một bên nhắm nhanh, một bên chạy về hướng Mạnh Cẩm Hoài, những tên sát thủ còn lại mới cầm lại vũ khí như thể họ vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Bộ quần áo trắng hơi rộng khi chạy bị bay sang hai bên, nhìn từ xa giống như một bông tuyết đang rơi trên khu rừng cây lá vàng.

"F*ck..." Trước khi bị lòng bàn tay của Đoạn Hành Dạ đánh một chưởng, một tên sát thủ trừng lớn mắt không chút hình tượng cản thán.

Ai nói là ma ốm? Ai nói là điểm yếu? Ai nói là động cái là ngất xỉu? Đoạn Hành Dạ ngươi là cái đồ lừa đảo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi