BẠN ĐỜI PHÁO HÔI CỦA NGUYÊN SOÁI

Đoạn Hành Dạ không tự chủ được mà mở chiếc hộp rồi lấy huy chương ra. Không rõ được đúc từ nguyên liệu gì chỉ là nó khá nhỏ và khi đặt vào lòng bàn tay có cảm giác hơi mát lạnh.

m thanh của Mạnh Cẩm Hoài không lớn lắm, vị phụ trách đứng đối diện cũng chỉ nghe một câu mơ hồ “Cậu nhớ à?”. Nhưng người xem trực tiếp thì khác, vì camera xung quanh cả hai có chức năng thu âm thanh tốt nên từng câu từng chữ mà Mạnh Cẩm Hoài nói bọn họ đều nghe được.

Chỉ cần để ý một chút thì ai cũng đều biết đến câu chuyện gặp nhau từ nhiều năm về trước giữa Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ, sau đó thì vị nguyên soái trẻ tuổi đó không thể nào quên cậu. Thế nên câu chuyện bỗng chuyển sang thành “tình yêu sét đánh”, thậm chí có người chăm chú xem đến mức quên cả việc đang làm.

Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ phản ứng của Đoạn Hành Dạ nhưng người lo lắng hơn ai hết chỉ có mình cậu thôi.

Mặt sau của huy chương có cái chốt nhỏ hơi lộ ra, Đoạn Hành Dạ liếc nhìn và lật chiếc huy chương lên. Vốn dĩ đây chỉ là một hành động bình thường nhưng ngay sau đó, toàn bộ dân cư trên khắp tinh cầu đều nín thở quan sát....Đoạn Hành Dạ đột nhiên mở to mắt, tay cầm huy chương khẽ run.

Trong thời khắc quan trọng đó, Đoạn Hành Dạ phải quản lý biểu tình trên gương mặt, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.

“Em ổn không?” Mạnh Cẩm Hoài nhẹ giọng hỏi.

Nhờ vào câu hỏi của người đàn ông bên cạnh mà tâm trí của cậu đã trở về. Đoạn Hành Dạ tay siết chặt huy chương, hít một hơi thật sâu và nói: “Em không sao...cảm ơn anh.”.

Đoạn Hành Dạ có thể nghe thấy trong lời nói và cả hơi thở của hắn không hề ổn định. Lần đầu tiên Mạnh Cẩm Hoài nhìn vào đối phương thật lâu, không cười mà chỉ gật đầu một cách khác thường.

Bầu không khí này rất không đúng! Cực kỳ không đúng!

Cảm giác run rẩy vừa rồi của Đoạn Hành Dạ vô cùng rõ ràng nhưng bất cứ ai vừa thấy chuyện vừa xảy ra cũng không thể làm ngơ. Mọi người đều đã quen với cách mà Mạnh Cẩm Hoài cùng Đoạn Hành Dạ thân thiết với nhau nên sự việc lúc nãy tuyệt đối có điều kỳ lạ.

Bất quá, sự kiện này không được phát sóng trực tiếp toàn bộ. Vụ tấn công lúc phát sóng trực tiếp trước đó được xem là tai nạn có quy mô lớn trên Tinh Võng, sau khi sự việc xảy ra, Dinh nguyên soái cùng với Đế quốc đã liên lạc với người phụ trách lúc đó. Truyền thông vừa xảy ra sự cố nên đương nhiên không hề ngốc, sau khi phát hiện trạng thái của cả hai khác thường liền đánh lạc hướng, dừng phát sóng trực tiếp.

Mặc dù lượt xem của khán giả rất quan trọng nhưng cũng không thể sánh được với chất lượng của chương trình...

Người xem chương trình trực tiếp rõ ràng nhìn thấy đồng hồ đếm ngược ở góc màn hình còn hơn mười phút mới kết thúc nhưng đột nhiên toàn bộ hình ảnh đều bị cắt mất.

Vậy chuyện của Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ là gì? Càng không biết, con người ta càng tò mò, muốn tìm hiểu, ngay khi tín hiệu phát sóng trực tiếp của Tinh Võng bị cắt vì lí do “trục trặc” thì khu vực thảo luận trong nháy mắt đã bùng nổ.

...............

Lúc này tại Đề Trạch Tinh Thượng, người phụ trách cũng cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa nguyên soái và vị bạn đời của ngài.

Trong khi mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn thì Mạnh Cẩm Hoài không nói không rằng, đi về phía tòa nhà trong khi Đoạn Hành Dạ vốn đang đứng cạnh hắn dừng lại một chút, sau đó từ từ nắm chặt huy chương trong tay rồi dần thả lỏng.

Hình dạng kỳ quái của chiếc huy chương hằn lên lòng bàn tay xinh đẹp của Đoạn Hành Dạ. Cậu nhìn xuống và thấy có một ký tự được khắc bằng chữ Hán ở phía sau chiếc huy chương.

Nhìn kĩ hơn thì ký tự đó là chữ “Hành”.

Nhưng điều quan trọng ở đây là nó không phải do người khác khắc mà là nét chữ của chính cậu.

Vào thời điểm nhìn thấy nó, một cảm giác lạnh sống lưng đột ngột xuất hiện lan từ lòng bàn tay cậu. Kiếp trước, Đoạn Hành Dạ xuất thân trong một gia đình có truyền thống về võ thuật, thư pháp là được học từ tiểu học đến những năm trung học. Sau hai mươi năm, nét viết của Đoạn Hành Dạ vô cùng cứng cáp, mạnh mẽ.

Mặc dù tên “Hành” không phải hiếm lạ nhưng chắc chắn rằng nó không hề phổ biến. Nếu trí nhớ chính xác thì từ khi xuyên đến thế giới này, cậu chưa từng khắc tên mình ở bất kỳ nơi nào cả.

Vậy thì tại sao bút tích của cậu lại xuất hiện trên huy chương mà chủ nhân của nó lại trao cho Mạnh Cẩm Hoài vào hơn mười năm trước?

Cậu vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

=====

Tịch Dương: Kể từ chương này team mình sẽ làm tiếp bộ này nha! Khi nào có thời gian rảnh team sẽ thay lại các chương trước cho khớp xưng hô!!! Hy vọng mn sẽ ủng hộ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi