BẠN ĐỜI VÀ SÚNG

Đối với việc phát sinh điên cuồng nghĩ đến Trình Cố, chỉ có không ngừng huấn luyện, không ngừng tiếp nhận nhiệm vụ, làm cho cả người uể oải đến cực điểm mới có thể miễn cưỡng áp chế cỗ kích động kia. Tại tổ hành động đặc thù năm thứ nhất, Tạ Chinh dựa vào bản lĩnh thật của mình đến nỗi các đồng đội đều cảm thấy cậu “Quá mức” chăm chỉ nên đã đứng vững gót chân ở đội một, ban đầu do Trình Cố dẫn làm nhiệm vụ, sau đó có thể cùng Trình Cố sánh vai.

Lúc ở căn cứ đa số thời gian của Trình Cố giành cho huấn luyện, thời gian ở ký túc xá tuy rất ít nhưng cậu bắt đầu hối hận chuyện quyết định đổi phòng ngủ lúc trước.

Trình Cố xem ký túc xá là nhà riêng của mình, không kiêng dè còn có một người khác, quần áo và hành vi làm sao để mình thoải mái là được. Đi buồng tắm rửa ráy không mang theo quần áo, cởi hết quần áo chỉ còn chừa cái quần lót mới vọt vào, thường thường đi tắm lại quên lấy quần lót, sau khi làm ướt hết người mới hô to “Tạ Chinh lấy quần lót giùm tôi”. Tạ Chinh đành phải mở cửa đưa quần lót, nhiều lần cậu đụng phải thân hình vừa nóng lại vừa ẩm ướt của Trình Cố.

Trong phòng có máy điều hoà không khí, thu mùa mùa đông cũng không lạnh, sau khi Trình Cố tắm xong lại không thích lập tức mặc quần, mùa đông chỉ mặc quần áo mùa thu, mùa hè thì chỉ mặc áo lót, cứ như vậy mở hai cái chân đi tới đi lui. Tạ Chinh không chịu được, coi như sau khi cậu nhắm mắt không nhìn, nhưng khi nghe anh làm ra động tĩnh, phía dưới cũng cứng như thiết phải đi vào buồng tắm giải quyết, đi ra còn bị anh ta chê cười: “Nhanh như vậy? Tuổi còn trẻ, hay là thận hư đi?”

Tạ Chinh mặt lạnh như cũ: “Anh rất chậm?”

“Có biết nói chuyện hay không hả? Tôi phải gọi là ‘Dài’, không gọi là ‘Chậm’.” Trình Cố ngã chỏng vó lên trời nằm xuống giường, cười ha hả nói: ” Trình đội của cậu rất lợi hại, khắp mọi mặt.”

Trình Cố có lợi hại hay không, Tạ Chinh không biết, nhưng cậu nghe đồng đội nói lén, Trình Cố vẫn là trai tân.

“Các cậu đừng tin cái miệng của Trình đội, anh ấy chỉ thích đi khắp nơi trêu chọc mọi người mà thôi, kỳ thực tâm lý rất đơn thuần. Tôi nói cho các cậu biết, Trình đội có thể trêu chọc chúng ta, nhưng chúng ta không thể trêu chọc anh ta, đụng đến anh ta thì biết tay đội trưởng. Biết vì sao không? Bởi vì anh ta chưa trải qua chuyện yêu đương, bị chọc ghẹo vài câu liền đỏ mặt, cho nên đúng lúc thì nên biết dừng lại.”

Đội viên cũ của tổ hành động đặc thù đều nói “Trình Cố là vua nói phét” việc này những người đội viên ở tổ mấy năm đều biết, chỉ có đội viên mới là bị anh doạ dẫm, cho Trình Cố là lão lưu manh không có tim không có phổi.

“Trình đội tinh khiết lắm, chỉ có cái miệng làm người ta ghét một chút.”

Tạ Chinh nhớ tới những lần Trình Cố trêu chọc mình làm rất giống như thực. Sau khi trở về ký túc xá cậu cũng không biết ‘đến lúc thì đừng lại ‘ mà vẫn tiếp tục nói với Trình Cố, hỏi một câu: “Trình đội anh là trai tân à”, Trình Cố đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc, tiếp tục cố gắng xem thường: “Trình đội của cậu duyệt vô số người…”

Tạ Chinh ngăn chặn khóe môi, lần đầu biết được cảm giác nín cười.

Trình Cố không phản ứng như thế này mới là lạ.

Đương nhiên, Tạ Chinh cũng không lập trường gì cười nhạo đối phương, dù sao 16 tuổi cậu đã vào trường quân đội, tuổi mới hai mươi, ở phương diện tình dục tu luyện cũng chỉ là năm ngón tay thần công.

Trình Cố khoe khoang mình đã từng trải “Duyệt người” xong liền nằm trên giường, sau khi làm nhiệm vụ trở về rất buồn ngủ nên lập tức ngủ say.

Vào giữa mùa hè, Trình Cố rất thích ngủ trần truồng, toàn thân chỉ có một cái quần lót, ngay cả chăn cũng không đắp. Tạ Chinh đi ra ngoài luyện thêm 5 km trở về, liếc mắt liền thấy Trình Cố hai chân mở lớn, quần lót đối diện với mình, ngủ không có hình tượng chút nào.

Tạ Chinh thở dài, bụng dưới nhất thời dâng lên nhiệt khí. Trình Cố vóc người vô cùng tốt, cơ nhục cân xứng, da dẻ tốt hơn đại đa số quân nhân gấp mấy đẳng cấp. Anh đã từng đùa giỡn, nói trong cơ thể mình hoóc-môn nữ rất nhiều, cho nên da dẻ có thể liều một trận với các cô gái. “Các cậu là những tiểu tử thô lỗ có ước ao cũng không được.”

Các tiểu tử thô lỗ lại ồn ào: “Anh chỉ giỏi khoác lác, anh nhiều hoóc-môn nữ sao không thấy hai cái vú của anh lớn ra?”

Còn có người cười: “Đúng vậy, hoóc-môn nữ của anh nhiều, phía dưới cũng không thấy nhỏ nha!”

Lời này Trình Cố thích nghe, đắc ý ưỡn ưỡn phần thân dưới: “Làm sao, ước ao hả?”

Ánh mắt của Tạ Chinh nóng như lửa rơi vào giữa hai chân Trình Cố muốn đem nơi đó thiêu đốt.

Trình Cố nhỏ cũng không nhỏ, lúc quần lót bó lại hình dáng đặc biệt rất đẹp, một đống tròn tròn, Tạ Chinh đứng ở bên giường chỉ muốn ngồi xổm xuống hôn một cái.

Đứng khoảng chừng mười phút, Tạ Chinh cảm giác rõ ràng phía dưới của mình đã phồng đến không chịu được, không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống tung chăn đắp cho Trình Cố, sau đó đi buồng tắm phát tiết.

Mấy tháng gần đây dục vọng muốn giữ lấy Trình Cố đã càng ngày càng mãnh liệt, Tạ Chinh không biết lúc nào mình sẽ mất khống chế.

Cùng sinh trưởng với dục vọng chiếm hữu đồng thời còn có ý muốn khống chế, cậu càng ngày càng không thể nào tiếp thu được chuyện Trình Cố mỗi khi rỗi rảnh lại đi trêu ghẹo những người khác.

Biết rõ tính cách của Trình Cố là như vậy, thích làm ầm ĩ, gặp gỡ ai cũng có thể trêu ghẹo, từ cậu lính mới vào đến đội trưởng lớn tuổi ai cũng bị Trình Cố trêu đùa. Tạ Chinh cũng biết Trình Cố “trêu ghẹo” chỉ là chơi vui mà thôi, không phải có tình cảm gì, thích chọc ghẹo thì chọc ghẹo mà thôi.

Nhưng người đi trêu chọc vô tâm, kẻ bị trêu chọc khó nói vô ý.

Tạ Chinh nghĩ đến chính bản thân mình, nói với Trình Cố.

Cậu không biết còn có những người khác cũng giống cậu mơ ước Trình Cố.

Bởi vì cùng ở một đội, chỉ cần không đơn độc làm nhiệm vụ Tạ Chinh một tấc cũng không rời khỏi Trình Cố. Về chỗ này hai năm, khí chất cường giả cao ngạo trên người Tạ Chinh trong lúc làm nhiệm vụ đã phát ra triệt để, cậu không còn là chàng trai 19 tuổi vừa tới bị Trình Cố chọc cho mặt đỏ.

Cậu mang bộ mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh Trình Cố thường cho người khác một loại ảo giác —— cậu mới đội trưởng đội một. Còn Trình Cố là người hợp tác thích nghịch ngợm của cậu mà thôi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong tổ hành động đặc thù thường xuất hiện loại thanh âm này:

“Tạ Chinh! Đến xem Trình Cố kìa, anh ta chỉnh đội viên mới khóc luôn rồi!”

“Tạ Chinh! Đến tóm Trình Cố lại! Thứ đồ gì, lại tới trộm điểm tâm của ông.”

“Tạ Chinh! Má nó….Tạ Chinh mau tới, Trình Cố lại đi chọc giận lão Trương rồi!”

“Tạ Chinh, Trình Cố đâu?”

Trong lúc đường hoàng ra ngoài làm nhiệm vụ, Trình Cố phục Tạ Chinh quản.

Nói là “Phục”, không bằng nói “Tín nhiệm”, nhưng Tạ Chinh cũng vui vẻ chùi đít cho anh, giúp anh thu thập tàn cục không quan trọng, sau đó nhắc nhở anh vài câu, như là “Đừng quá hỗn”, “Có bộ dáng đội trưởng một chút”. Trình Cố mỗi lần đều đáp ứng được được, nhưng thích trêu chọc vẫn phải trêu chọc, ở căn cứ mỗi khi nhàn rỗi một ngày không trêu mèo chọc chó là không qua được.

Các đội viên cũ thì tỏ ra khoan dung: “Xử nam mà, đều như vậy. Trình đội chưa ăn thức ăn mặn, sau này nếm trải mùi vị đó mới có thể thu liễm.”

Trình Cố không hổ là đội sủng của tổ hành động đặc thù, chọc nhiều người như vậy cũng không ai ghi hận anh.

Tạ Chinh thì càng ngày càng khó chịu. Không ai ghi hận vậy ghi nhớ ước chừng là có. Người như Trình Cố khiến người không ghi nhớ cũng khó khăn.

Lại đến một năm bổ sung thêm lính mới, Trình Cố lần thứ hai được phái đi quản đội viên mới, tạm thời không theo đội một làm nhiệm vụ. Tạ Chinh ở nước ngoài đợi hơn nửa tháng, lúc trở về liền nghe nói Trình Cố “Không thành thật” đang bắt nạt nhóm lính mới xui xẻo này.

Có lẽ mới vừa ở trên lưỡi đao liếm huyết, thêm nữa tiểu biệt gặp lại, cố chấp trong xương Tạ Chinh rốt cuộc không thể khống chế được, sau khi giải cứu đội viên mới cùng Trình Cố trở về nhà, vừa đóng cửa liền đè Trình Cố vào tường, ánh mắt nguy hiểm như mãnh thú ngửi được mùi máu tanh.

Trình Cố ngược lại cũng không sợ. Nếu như người khác làm ra bộ dáng yếu thế đáng thương với anh, thì anh sẽ giả bộ làm còn đáng thương hơn nữa, nhưng nếu như đùa giỡn ngang ngạnh với anh thì anh đường đường là đội phó không thể thua nửa phần.

Hai người đang tức giận mà khoảng cách đối diện lại rất gần. Tạ Chinh tàn nhẫn cao ngạo, khóe mắt của Trình Cố lại điêu luyện thành thạo câu ra ý cười.

“Muốn làm gì?” Trình Cố giơ tay ôm lấy cổ Tạ Chinh.

“Muốn xoạc anh.” Tạ Chinh cắn răng nói.

Chương sau có H, bạn LEE ăn chay đã rất lâu rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi