BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Ngày hôm sau.

Trần Dương chuẩn bị hôm nay đến sở cảnh sát điều tra thân phận của Huyết Phách, nhưng vì nguyên nhân thể chất của Huyết Phách nên không thể vào nơi có chính khí quá mạnh. Vì vậy Trần Dương bảo An Niên ở lại khách sạn để cô trông coi Huyết Phách.

“Anh đến sở cảnh sát, nếu thuận lợi thì chiều nay có thể quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Trần Dương vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò An Niên.

“Vâng.” An Niên ngoan ngoãn đáp: “Nhưng anh phải về nhanh một chút đấy.”

Trần Dương cười gật đầu.

“Chỉ một lúc như vậy mà đã không nỡ rồi? Con gái quá bám người sẽ bị người ta ghét bỏ đấy.” Huyết Phách bất thình lình xen vào một câu.

“Tôi còn lâu mới bám người nhé, tôi chỉ muốn bảo vệ anh Trần Dương. Nếu lúc tôi không ở bên cạnh anh Trần Dương gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Tôi đã hứa với người nhà anh Trần Dương, cũng hứa với các đồng nghiệp ở Cửu Bộ nhất định phải bảo vệ anh Trần Dương thật tốt.” An Niên thành thật đáp.

“Ồ, hóa ra quan hệ giữa hai người là như vậy.” Huyết Phách nhìn Trần Dương một cách sâu xa: “Tốt lắm.”

“…” Quan hệ gì? Tốt lắm cái gì? Trần Dương cảm thấy có một cảm giác buồn bực vô hình, hình như từ lúc bắt đầu bước vào Cửu Bộ anh thường xuyên cảm thấy buồn bực như vậy. Trần Dương đi đến bên cạnh bàn trà nhỏ, lấy chân dung Huyết Phách mà anh vẽ hôm qua ra, đang định cuộn vào rồi bỏ vào trong túi thì bức vẽ trên tay bỗng nhiên bị người ta lấy đi.

“Tôi xem nào.” Huyết Phách rút lấy bức tranh ở trong tay Trần Dương, mở ra, sau đó nhìn gương mặt người đàn ông xa lạ trên bức tranh nói: “Hóa ra tôi trông như thế này.”

“Bản thân anh trông thế nào mà anh cũng không biết sao?” An Niên kinh ngạc nói, mấy năm nay còn có người không biết dáng vẻ của mình như thế nào.

“Tôi bị mất trí nhớ, không nhớ ra dáng vẻ của mình. Mà căn cứ theo nguyên lý vật lý về tạo hình hình ảnh, linh hồn không có thực thể không thể được ánh sáng chiếu xạ, vì vậy tôi cũng không thể soi gương.” Huyết Phách trả bức vẽ lại cho Trần Dương, Trần Dương nhận lấy rồi cất lại.

“Anh đã mất trí nhớ rồi mà còn hiểu được vật lý à?” An Niên có chút hâm mộ.

“Sao nào, vật lý của cô không tốt à?”

“Đúng vậy đúng vậy. Vật lý siêu khó, nhưng so với Hóa học và Toán thì vẫn dễ hơn một chút.”

“Vậy cô cảm thấy môn gì không khó?” Huyết Phách tò mò hỏi.

“Môn Ngữ văn tạm được, môn Ngữ văn là môn học duy nhất tôi dựa vào bản thân để thi đạt tiêu chuẩn môn học đó. Tôi thi được 61 điểm, còn nhiều hơn 1 điểm đó.” Vẻ mặt An Niên tràn đầy kiêu ngạo.

“Ưu tú.” Huyết Phách châm chọc.

“Cũng tạm thôi.” An Niên được khen ngượng ngùng cười.

“…” Huyết Phách nhìn An Niên thật nghiêm túc, sau khi xác nhận An Niên thực sự nghe không hiểu sự trào phúng trong lời nói của anh ta, không kìm được lại nói với Trần Dương: “Trong trắng như cô ta đúng là thế gian hiếm có, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.”

“Tôi trắng à? Tôi trở nên trắng trẻo rồi?” An Niên kinh ngạc vui mừng nhìn Trần Dương muốn xác thực.

“Ừ.” Trần Dương yêu chiều nói: “Có lẽ gần đây mua kem chống nắng bắt đầu có hiệu quả, em đi thoa thêm một chút đi.”

“Ừ ừ.” An Niên vui vẻ chạy vào phòng.

An Niên đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông. Trần Dương nhìn Huyết Phách chằm chằm, giọng nói lạnh nhạt: “Hoàn cảnh lớn lên của An Niên đặc biệt, vì vậy tính cách của cô ấy cũng khác với người thường, cũng khiếm khuyết rất nhiều thứ. Tôi biết anh không có ác ý, An Niên cũng không nghe ra anh đang châm chọc cô ấy. Nhưng mà, tôi không thích người khác nói chuyện với cô ấy như vậy.”

Huyết Phách ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ lòm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào lẳng lặng nhìn Trần Dương chằm chằm, Trần Dương không cam tâm yếu thế nghênh đón.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Bỗng nhiên, Huyết Phách nở một nụ cười, sau đó rời tầm mắt ra trước.

“Em bôi xong rồi.” An Niên không hề cảm nhận được trận tỉ thí vừa xảy ra trong phòng khách, bôi kem chống nắng xong lập tức chạy ra.

Trần Dương cười với An Niên, lại dặn dò thêm một câu rồi mang theo bức tranh rời khỏi phòng.

Trần Dương mượn một chiếc xe của khách sạn, lái xe đến sở cảnh sát thành phố Lam Tuyền. Đương nhiên, chiếc xe này vẫn là gợi ý của Âu Thành, Âu Thành dặn dò giám đốc khách sạn Trần Dương ở, bảo bọn họ tận lực thỏa mãn tất cả mọi nhu cầu của Trần Dương. Sự giúp đỡ này còn mạnh hơn cả Cửu Bộ.

Khi đến sở cảnh sát, một người thanh niên mặc áo phông rằn ri đã đợi sẵn ngoài cổng sở cảnh sát.

Trần Dương xuống xe, vẫy vẫy tay với người kia: “Vương Hạc.”

“Trần Dương.” Vương Hạc vừa nhìn thấy Trần Dương đã kích động nhào thẳng đến. Một anh chàng cao lớn thô kệch nhảy bổ lên người Trần Dương, Trần Dương nghiêng người né tránh, suýt chút nữa khiến anh ấy đâm vào xe.

“Móa, Cadillac, đụng hỏng thì tôi không đền nổi đâu.” Vương Hạc vội vàng dừng lại, nghĩ lại mà sợ nhìn qua chiếc xe trước mặt.

“Không cần cậu đền.” Trần Dương bật cười.

“Cậu mới rời khỏi đội cảnh sát vài ngày mà đã lái xe Cadillac rồi?” Vương Hạc thở dài: “Lúc làm cảnh sát chúng tôi đã nói rồi, cậu có tài nguyên tốt như vậy làm cảnh sát làm gì, trực tiếp theo nghề kinh doanh tốt biết bao. Sao hả? Bây giờ tìm được em gái rồi, hoàn thành nguyện vọng rồi, cuối cùng cũng theo nghề buôn bán rồi hả?”

Những người quen với Trần Dương đều biết ban đầu Trần Dương chọn làm cảnh sát hơn năm mươi phần trăm nguyên nhân là vì em gái Trần Ngư lúc còn nhỏ bị kẻ lừa gạt bắt đi mất, mà Vương Hạc là bạn học cùng trường cảnh sát đương nhiên cũng biết chuyện này.

“Tôi không theo nghề kinh doanh.” Chỉ một câu này, Trần Dương không giải thích nhiều.

“Thôi đi, dù sao cuộc sống của cậu vẫn tốt hơn tôi là được rồi. Nhưng hôm nay tìm tôi giúp đỡ thì phải mời tôi ăn trưa đấy nhé.” Vương Hạc vỗ vỗ bả vai Trần Dương cười nói.

“Không thành vấn đề.” Trần Dương trả lời.

“Vào đi, tôi đích thân điều tra giúp cậu.” Vương Hạc vừa nói vừa đưa Trần Dương vào trong sở cảnh sát. Đi vào phòng làm việc, mở hệ thống lên, Vương Hạc đem bức tranh phác họa thủ công do Trần Dương vẽ ra tiến hành quét mã trước rồi chuyển qua máy tính, rồi dùng hệ thống kiểm tra thông tin của nhân viên công an, tiến hành so sánh đối chiếu trên toàn quốc.

“Phải đợi một lúc mới có kết quả kiểm tra, uống gì, tôi rót cho cậu.” Vương Hạc nói với Trần Dương. Sau khi máy tính tiến hành so sánh, hai người không cần làm gì khác, chỉ cần ngồi đợi là được.

“Nước lọc là được rồi.”

“Cuộc sống của cậu đúng là càng ngày càng dưỡng sinh, đâu có giống tôi ngày nào cũng phải dựa vào cà phê chống đỡ.” Vương Hạc vừa cảm thán vừa đứng dậy ra khỏi phòng làm việc. Nhưng anh ấy còn chưa ra khỏi phòng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

“Đội trưởng Vương.” Người bước vào là một nữ cảnh sát tóc ngắn.

“Tiểu Lâm, chuyện gì vậy?” Tiểu Lâm là thành viên của đội Vương Hạc.

“Không phải anh có bạn đến chơi sao? Tôi đưa ít đồ uống đến cho hai người.” Tiểu Lâm vừa nói vừa bưng khay đồ uống đi vào, đi qua Vương Hạc đang đứng gần cô ấy, trực tiếp bưng cà phê đến trước mặt Trần Dương: “Chào anh, đây là cà phê vừa mới xay, mời anh dùng.”

“Cậu ấy không thích cà phê.” Trần Dương còn chưa kịp nói gì, Vương Hạc đã lên tiếng trước, hơn nữa còn cực kỳ không khách sáo trực tiếp bưng tách cà phê còn lại trong khay của Tiểu Lâm lên: “Trần Dương không thích uống cà phê, nhưng tôi rất thích, cảm ơn nhé.”

“Không cần khách sáo.” Tiểu Lâm trợn mắt nhìn Vương Hạc, cắn răng nghiến lợi trả lời.

“Cà phê rất thơm, cảm ơn cô.” Trần Dương bưng tách cà phê lên nếm thử một ngụm, cười cảm ơn nữ cảnh sát.

“Không… không có gì.” Tiểu Lâm đang tức giận trong nháy mắt trở nên thẹn thùng đỏ mặt, cầm cái khay tung tăng rời đi.

“Móa, khác biệt đãi ngộ có cần rõ ràng như vậy không?” Vẻ mặt Vương Hạc phiền muộn, nữ cảnh sát trong cục cảnh sát này thường ngày ai nấy đều nam tính hơn cả đàn ông. Trai đẹp vừa tới, tính tình lập tức thay đổi.

“Tra được rồi.”  Trần Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy tính bỗng nhiên lên tiếng.

Vương Hạc quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên màn hình máy tính đã tìm ra được một bức ảnh tương tự với bức tranh của Trần Dương đến tám mươi, chín mươi phần trăm. Vương Hạc gõ bàn phím một chút, thông tin của người này nhanh chóng hiện ra.

Nghiêm Triết, nam, 28 tuổi, người sáng lập Thời Đại Quốc Thụy.

“Anh ta là người sáng lập Thời Đại Quốc Thụy?” Vương Hạc kinh hãi.

“Cậu biết anh ta à?”

“Cũng không phải, chẳng qua Thời Đại Quốc Thụy là doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Lam Tuyền, vì vậy ít nhiều tôi cũng biết một chút.” Vương Hạc giải thích.

“Có thể điều tra hồ sơ của anh ta không?” Trần Dương hỏi.

“Trần Dương, bây giờ cậu không còn là cảnh sát, hồ sơ này không thể tùy tiện điều tra, cậu hiểu mà.” Vương Hạc khó xử.

“Vậy… có thể cho tôi một số thông tin cơ bản không? Ví dụ như người nhà, bạn bè, có bạn hay không gì đó?” Trần Dương cũng không miễn cưỡng, chỉ cần tìm được bạn gái của Nghiêm Triết thì mọi việc sẽ đơn giản.

“Việc này thì được, lát nữa tôi sẽ sửa một phần tài liệu cho cậu, có điều… cậu tìm anh ta làm gì? Người này cũng đã mất tích hơn hai năm rồi.” Vương Hạc khó hiểu.

“Giải thích ra khá là phức tạp, tôi sẽ nói với cậu sau.”

“Được rồi, tôi sẽ đi in cho cậu ngay.” Trần Dương không nói, Vương Hạc cũng không kiểm tra. Nói rồi xoay màn hình máy tình lại, xóa đi một số thông tin Trần Dương không thể xem, cuối cùng là in ra. Máy in lập tức hoạt động.

“Cảm ơn.” Trần Dương nói.

“Khách sáo với tôi làm gì, nếu như thật sự muốn cảm ơn tôi thì cho tôi mượn cái xe ngoài cửa vài ngày.” Vương Hạc nửa đùa nửa thật nói.

“Đội trưởng Vương, có tình huống.” Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, một anh chàng da ngăm đen giơ một cái túi vật chứng đựng búp bê đi vào.

“Búp bê đoạt mệnh?” Vẻ mặt Vương Hạc lập tức thay đổi: “Có số thứ tự không?”

“Có, con này là số sáu.” Anh chàng kia đáp.

“Đưa tôi xem một chút.”

Anh chàng kia vội vàng cầm vật chứng đi đến. Vào khoảnh khắc vật chứng lướt qua Trần Dương ngồi ở giữa hai người họ, anh cảm thấy bùa hộ mệnh trên cổ tay trái bỗng nhiên nóng lên một chút.

Ánh mắt Trần Dương khẽ biến, đưa tay giành lấy búp bê vào tay mình. Đây là một con búp bê bằng nhung bình thường nhưng rất đáng yêu, mô phỏng hình dáng của cá mập hoạt hình.

“Trần Dương?” Vương Hạc nhìn Trần Dương đầy khó hiểu, sao lại cướp vật chứng của anh ấy giữa chừng làm gì?

“Xin lỗi.” Trần Dương cảm thấy bùa hộ mệnh đã không còn phản ứng, biết oán khí đã được thanh trừ nên trả búp bê lại cho Vương Hạc.

Vương Hạc nhận lấy búp bê nhìn một chút, quả nhiên nhìn thấy một số sáu chữ Latinh trên bụng búp bê. Sắc mặt anh ấy lập tức trở nên vô cùng khó coi, nói với anh chàng da đen kia: “Phát hiện búp bê ở đâu?”

“Cửa nhà người bị hại.”

“Cửa nhà? Đi điều tra, điều tra tất cả mọi camera giám sát xung quanh ra, xem xem rốt cuộc là ai đã để vật này ở đó.” Vương Hạc thở hổn hển, gào lên.

“Vâng.” Anh chàng kia xoay người chạy ra ngoài làm việc.

“Vụ án rất khó giải quyết?” Thấy mặt mày Vương Hạc ủ dột, Trần Dương không nhịn được hỏi.

“Đâu chỉ khó giải quyết, thực sự là… Nói thế nào nhỉ… phải nói là quỷ dị mới đúng, con mẹ nó đúng là quỷ dị.” Vương Hạc mắng.

“Quỷ dị?” Trần Dương nghĩ đến oán khí nhè nhẹ trên búp bê vừa rồi, tò mò hỏi: “Quỷ dị thế nào?”

“Được rồi, nói cho cậu nghe thử, để cậu tham khảo giúp tôi một chút.” Vương Hạc đưa búp bê trong tay cho Trần Dương.

“Khoảng một năm trước, trong lúc lái xe, một người đàn ông có cơ thể cường tráng bỗng nhiên qua đời, mà trước khi chết ô tô của anh ta đã cán qua một con búp bê như thế này, trên con búp bê có một số 1.”

“Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, vì kết quả giám định của nhân viên pháp y nói rằng người này chết vì bỗng nhiên lên cơn bệnh tim. Nhưng một tháng sau đó, lại có một người đàn ông bỗng nhiên nửa đêm nổi điên nổi khùng, nhảy xuống biển tự sát. Lúc anh ta tự sát trong tay cũng ôm một con búp bê như vậy, trên đó viết số 2.”

“Sau đó những chuyện càng mơ hồ hơn liên tục xảy ra. Ví dụ như một người đàn ông vừa kiểm tra sức khỏe xong, cơ thể vô cùng khỏe mạnh bỗng nhiên phát hiện ra bị ung thư ác tính, lại còn là thời kỳ cuối.”

“Một người ra biển câu cá cơ thể bỗng nhiên tự cháy, cho dù nhảy xuống biển cũng không thể dập tắt ngọn lửa trên cơ thể. Cuối cùng, cơ thể bị bỏng đến chín mươi phần trăm, đã chết.”

“Còn có một người trong lúc ăn cơm với bạn bỗng nhiên ngất xỉu, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói là bị bại liệt, hơn nữa những bắp thịt trên cơ thể xuất hiện khô héo nhanh chóng, giống như một người đã bại liệt nhiều năm vậy. Mà trên cơ thể của tất cả những người này đều có một con búp bê như vậy, hơn nữa số thứ tự còn liên tiếp nhau.”

“Để lại kí hiệu phạm tội ở hiện trường là chuyện mà tội phạm giết người liên hoàn hay làm nhất, cho nên tôi vô cùng nghi ngờ đây là một vụ án giết người liên hoàn có kế hoạch từ trước.”

“Có chứng cứ không?” Trần Dương hỏi.

“Không có, nhưng trực giác của tôi nói với tôi ở đây nhất định có vấn đề. Chỉ là không biết người này làm sao mà làm được, lại còn có thể khiến người ta nhảy xuống biển tự thiêu.” Vương Hạc buồn bực.

“Cũng không biết là có tà thuật gì không.”

Trần Dương nhìn Vương Hạc, không lên tiếng.

“Cậu phân tích giúp tôi thử xem, đây có thể là một vụ án giết người liên hoàn không?” Vương Hạc bảo Trần Dương giúp mình phân tích.

“Có.” Trần Dương gật đầu.

“Đúng không? Tôi đã nói là có thể mà, trực giác của tôi không sai. Vậy cậu tiếp tục phân tích giúp tôi xem dùng cách gì mới có thể làm ra như vậy?”

“Có lẽ… cũng chỉ có tà thuật.” Trần Dương trả lời.

“Nói cách khác là cậu cũng không biết chứ gì.” Vương Hạc có hơi thất vọng: “Được rồi, hôm nay cậu được lợi, tôi phải đi phá án, bữa cơm này ghi nợ cho cậu trước.”

Vương Hạc đi đến máy in  lấy tài liệu đã được in ra đưa cho Trần Dương: “Cầm lấy tài liệu này, hôm khác liên lạc.”

“Cảm ơn.”

Khách sạn.

An Niên và Huyết Phách ngồi cùng nhau trên ghế sofa, một người chiếm lấy ti vi xem trận đấu bóng, một người ôm điện thoại xem phim thần tượng, một ma một mèo lại sống chung với thiên địch hài hòa một cách bất ngờ.

“Oa, a…, ồ…”

Điều không hài hòa duy nhất chính là An Niên luôn kêu lên đầy kinh ngạc.

Vào lúc tiếng kêu của An Niên càng lúc càng to, Huyết Phách đang ngồi một bên thực sự không nghe nổi nữa. Anh ta quay lại nhìn An Niên: “Cô có thể ngồi xa một chút được không?”

“Không được, tôi phải trông chừng anh.” An Niên cự tuyệt, có điều gương mặt lại đỏ ửng lên, trông có chút kỳ lạ.

Đỏ mặt cái gì? Trong lòng Huyết Phách có chút nghi ngờ, sau đó lóe lên một ý nghĩ, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay An Niên: “Cô đang xem gì vậy?”

“Không… không xem gì cả.” An Niên lo lắng giấu điện thoại ra đằng sau.

An Niên càng như vậy Huyết Phách càng tò mò, không lẽ con nhóc này lén giấu Trần Dương xem phim người lớn?

“Trần Dương, anh về rồi à?” Huyết Phách bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa gọi một câu.

“Anh Trần Dương?” Tính cảnh giác của An Niên buông lỏng trong phút chốc, Huyết Phách nhân cơ hội này ấn lên điện thoại của An Niên, ngay sau đó màn hình ti vi vừa rồi còn đang chiếu hình ảnh của trận đấu bóng trong nháy mắt bị hai gương mặt của một nam một nữ thay thế. Tiếng hoan hô của khán giả cũng biến thành cuộc đối thoại của nam nữ chính.

“Anh, đồ khốn khiếp buông tôi ra.”

“Anh không buông, em là cô gái của anh.” Nói xong, người đàn ông kia đè cô gái lên tường, điên cuồng cưỡng hôn.

“Ôi, ôi trời.” An Niên lập tức lấy tay che mắt, nhưng ngón tay lại không kìm được để lộ ra khe hở.

Huyết Phách thấy hình ảnh này, chợt không hứng thú lắm. Còn tưởng là phim người lớn hóa ra là phim ngôn tình máu chó.

“Xem thì cũng xem rồi, không lẽ che mắt lại xem thì hay hơn?” Huyết Phách cạn lời.

“Còn… còn lâu.” Không thể rụt rè trước mặt Huyết Phách, An Niên buông hai tay đang bịt mắt ra, nhưng mặt lại càng ngày đỏ.

“Hôn nhau mà thôi, cũng đâu phải cởi hết, có cần đỏ mặt thành thế này không?” Huyết Phách khinh bỉ.

“Chẳng lẽ cô và Trần Dương chưa từng hôn nhau?”

“…” An Niên nhìn Huyết Phách, đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt chỉ thiếu nước trực tiếp nói rằng anh đoán đúng rồi.

“Ồ, hôn thật rồi à?” Lần này đến lượt Huyết Phách kinh ngạc. An Niên này mặc dù linh lực rất mạnh nhưng tâm trí thì như một đứa trẻ, tính cách nghiêm trang như Trần Dương mà cũng xuống tay được.

“Vậy… hai người đến bước nào rồi?”

“Ngủ chung chưa?”

Hai mắt An Niên càng mở to hơn.

“Cởi hết rồi?”

An Niên nghĩ đến cảnh vô tình nhìn thấy Trần Dương cởi trần, ngay cả cổ cũng đỏ lên.

“Không nhìn ra nha… Hóa ra Trần Dương lại là một người… chủ động như vậy?” Huyết Phách vốn định nói là cầm thú, nhưng lại sợ nếu mắng anh Trần Dương yêu quý trong lòng An Niên lại dẫn đến mâu thuẫn không cần thiết, miễn cưỡng đổi thành chủ động.

“Thực ra… đều… đều do tôi chủ động. Là, lúc anh Trần Dương tắm, tôi chạy vào trong… sau đó… thì.” An Niên nhỏ giọng nói.

“!!” Hóa ra người anh ta nhìn lầm không phải Trần Dương mà là An Niên. Quả thực không ngờ cô nhóc này lại mãnh liệt như vậy: “Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.”

Trong lúc hai người nói chuyện, cảnh cưỡng hôn cũng đã kết thúc. Nam chính bỏ lại nhân vật nữ chính rồi tức giận rời đi, còn nữ chính vừa bị cưỡng hôn thì ôm mặt ngồi xuống đất bi thương khóc thút thít.

“Tại sao chị gái này lại khóc, lúc nãy cãi nhau có khóc đâu?” Không có hình ảnh kịch liệt, An Niên cũng không xấu hổ nữa, còn to gan trao đổi tình tiết phim với Huyết Phách.

Huyết Phách vô cùng nhàm chán, vì vậy như có như không mà trò chuyện với An Niên: “Vì người đàn ông đó cưỡng hôn cô ta.”

“Nhưng hai người họ trước đó đã từng hôn rồi.” An Niên đã xem từ tập đầu tiên đến giờ, tình tiết trong phim cô đều biết hết.

“Bởi vì không được tôn trọng.”

“…” An Niên vẫn không hiểu lắm.

“Nói thế này nhé, nếu như cô không muốn hôn Trần Dương, nhưng Trần Dương lại không thèm để ý suy nghĩ của cô mà hôn cô, cô có không vui không?” Huyết Phách ra ví dụ.

“Không vui thì không có, chỉ là có chút kinh ngạc.” An Niên nghĩ đến nụ hôn đầu của mình, còn không phải là vô tình bị anh Trần Dương vô tình cưỡng hôn sao?

“…” Đang khoe tình cảm đấy à?

“Nhưng nam chính này cũng không tốt, lúc nào cũng hiểu lầm chị gái, tin lời của kẻ xấu.” An Niên thở phì phò.

“Chị gái này cũng không tốt, suốt ngày chỉ biết khóc, cũng không biết đánh lại. Nếu là tôi, tôi sẽ đánh gãy chân của tất cả bọn họ.” Nếu như dùng vũ lực tổn thương người khác linh lực sẽ bị phong bế, nhưng tôi có thể âm thầm ghét bọn họ, ha ha… An Niên thầm nghĩ.

“…” Huyết Phách lặng lẽ lùi sang bên cạnh, để bản thân cách xa An Niên một chút. Con nhóc này đúng là có hơi ngu ngốc nhưng giá trị võ thuật rất cao.

Trước khi tìm được người mình muốn tìm, không nên để xảy ra xung đột. Có điều, khó trách con nhóc này đơn thuần như vậy mà còn có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ. Xem ra những người bắt nạt cô ta đều đã bị đánh gãy chân.

“Tôi về rồi.” Vì Vương Hạc tạm thời có vụ án nên Trần Dương về khách sạn trước thời hạn.

“Anh Trần Dương, anh về rồi.” An Niên vui vẻ từ sofa nhảy xuống.

“Ừ, anh về rồi.” Trần Dương đi vào phòng khách cười với An Niên, lại nhìn sang Huyết Phách đang ở một bên. Sau đó anh phát hiện ánh mắt của Huyết Phách nhìn mình có gì đó không đúng.

Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi