BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Số lượng đồ cổ mà Lý Trường Đức để lại rất nhiều, có một số thứ ngay cả Nghê Phi cũng nói trên đó có nhiều linh khí, ít nhất cũng có hơn một nghìn năm lịch sử, nhưng có giá trị lịch sử hay không thì cô ấy không dám xác định. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Trần Dương quyết định trực tiếp quyên tặng cho viện bảo tàng thủ đô, để những người chuyên nghiệp tiến hành đánh giá.

Mạng lưới quan hệ của Trần Dương đều ở thủ đô, vì vậy tìm người cũng rất dễ dàng. Nhờ có một người bạn học, anh nhanh chóng liên lạc được với phó viện trưởng của viện bảo tàng thủ đô, hiện tại đang đảm nhiệm giáo sư khoa lịch sử của đại học Thủ Đô, ông Phương.

Ông Phương vừa nghe nói có người muốn quyên tặng một số lượng lớn văn vật, lại còn là vớt từ dưới biển lên, ban đầu có chút không tin. Nhưng sau khi nhìn ảnh mà Trần Dương gửi đến thì kích động đến mức làm vỡ cốc trà tử sa bảo bối của mình.

Không đoái hoài đến việc đau lòng, ông ấy lập tức mua vé, đưa theo một nhóm bạn cũ đã về nghỉ hưu bay thẳng đến thành phố Lam Tuyền. Trước khi đến Trần Dương đã nói rất nhiều lần, tỏ ý ngày mai mình sẽ về thủ đô, có thể mang đồ về. Nhưng ông Phương thì không chịu, người dùng bao tải để đựng văn vật có thể là người yêu quý bảo vệ văn vật sao?

“!!!” Trần Dương lại một lần nữa đội nồi.

Trần Dương gọi điện vào lúc chín giờ sáng, ông Phương lên máy bay lúc mười giờ đến đây, mười hai giờ xuống máy bay, cơm cũng không buồn ăn, đi thẳng đến khách sạn của Trần Dương, ôm khư khư lấy bao đồ cổ không đi đâu nữa.

Nghe nói chủ nhân quyên tặng văn vật còn có một yêu cầu là xây miếu Thành Hoàng, ông Phương khoát tay nói viện bảo tàng của bọn họ sẽ xây cái miếu Thành Hoàng này, vì vậy Trần Dương cũng bớt được việc.



Cũng vì vậy, chính quyền địa phương của thành phố Lam Tuyền vừa nghe nói viện bảo tàng muốn xây miếu Thành Hoàng ở chỗ bọn họ, lập tức vô cùng coi trọng, trong lúc viện bảo tàng bỏ vốn xây dựng miếu Thành Hoàng bọn họ cực kỳ phối hợp. Chẳng những bảo đảm chất lượng để hoàn thành công trình miếu Thành Hoàng mà còn cổ động người dân phát động phong trào thờ phụng Thành Hoàng.

Đến mức cuối năm khi bình chọn Thành Hoàng giữa các địa phủ ở các địa phương, miếu Thành Hoàng ở thành phố Lam Tuyền vốn không được coi trọng cũng vì vậy mà bộc lộ tài năng, đoạt được hạng nhất của năm đó, đồng thời liên tiếp đảm nhiệm ba giới.

Sau khi giao văn vật cho viện bảo tàng, Trần Dương và An Niên mua vé máy bay ngày hôm sau trở về thủ đô. Đi cùng còn có Nghê Phi và Huyết Phách.

Dọc đường đi, Nghê Phi vẫn luôn căng thẳng. Cô ấy không sợ Cửu Bộ xử lý mình thế nào, dù sao lúc cô ấy làm ra những chuyện đó cũng đã nghĩ đến hậu quả, cùng lắm là chết mà thôi.

Nhưng Nghiêm Triết thì không như vậy, Nghiêm Triết là linh hồn mà cô ấy dùng cấm thuật để tạo ra, vốn không nên tồn tại trên thế gian này. Hơn nữa bản chất của Huyết Phách là ác quỷ, mặc dù Cửu Bộ không thể quét sạch ác quỷ trong thiên hạ, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua một ác quỷ đang bày ra ngay trước mắt.

“Nghiêm Triết.” Nghê Phi bất an nhìn Huyết Phách đang ngồi bên cạnh mình. Lúc này bọn họ đã xuống máy bay, xe của bọn họ đang chạy trên vành đai số 3 của thủ đô, không bao lâu nữa là có thể đến Cửu Bộ.

“Sao vậy?” Huyết Phách nhìn sang.

“Cho dù lát nữa xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Nghê Phi nói.

“Hình như người bị xét xử là em mới đúng.” Huyết Phách nhướng mày.

“Vậy… anh ở bên cạnh em.” Dù sao chỉ cần ở bên cạnh nhau là được.



“Linh hồn đã bị em quấn chặt rồi, anh cũng chạy không thoát.” Huyết Phách cười nói.



Nhìn thấy nụ cười của Huyết Phách, không hiểu sao Nghê Phi lại yên tâm trở lại. Đúng vậy, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì hai người cũng không chia xa, như vậy thì có gì mà phải sợ.

“Hai người cũng đừng lo lắng quá, em sẽ xin tha thứ giúp hai người.” An Niên đang ngồi ở cạnh ghế lái lên tiếng. Thực ra trước khi trở về thủ đô, An Niên cũng đã gọi điện cho Bộ trưởng An nói giúp Nghê Phi và Huyết Phách không ít rồi.

“Xin tha thứ thì không cần đâu, cô xem thế này có được không?” Huyết Phách mơ hồ lên tiếng: “Nếu như bố cô muốn giết chúng tôi, cô đừng ra tay là được.” Chỉ cần An Niên không ra tay, Huyết Phách cảm thấy mình vẫn có thể dẫn theo Nghê Phi bỏ chạy.

“Không giết hai người đâu.” Không đợi An Niên trả lời, Trần Dương đã lên tiếng: “Nếu muốn giết hai người thì không cần đặc biệt đưa về Cửu Bộ.”

“Vậy Nghiêm Triết thì sao, Cửu Bộ sẽ xử lý Nghiêm Triết như thế nào?” Nghê Phi hỏi.

Huyết Phách nhìn Nghê Phi, thầm nghĩ: Quả nhiên người phụ nữ này là đang lo lắng cho mình.

“Chuyện này phải dựa vào cô.” Trần Dương nói.

“Tôi?” Nghê Phi có chút sửng sốt.

“Cửu Bộ không thể bỏ mặc Huyết Phách không quản, nhưng nếu nhà họ Mạnh có thể nuôi dưỡng ma vương, thì cô nuôi Huyết Phách cũng không phải là không thể.” Trần Dương nhắc nhở: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, trạng thái của Huyết Phách phải ổn định. Cho nên… có giữ được Huyết Phách hay không thì phải xem chính bản thân cô rồi.”

“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt Nghê Phi nghiêm túc nói.

Trong lúc nói chuyện, xe đã rời khỏi vành đai số 3. Lại đi thêm mười mấy phút nữa, bọn họ đã đi đến Cửu Bộ.

Lúc bọn họ đi vào sân, trưởng khoa Lưu cũng đã chờ sẵn ở cửa tòa nhà làm việc. Thấy bọn họ đi đến lập tức nói: “Trần Dương, cậu mau cùng An Niên quay về nghỉ ngơi đi, Nghê Phi và Huyết Phách đi theo tôi.”

Bọn họ nhìn nhau một chút, cuối cùng Trần Dương đưa An Niên quay về phòng làm việc tầng ba, Nghê Phi thì đi theo trưởng khoa Lưu.

“Chị Nghê Phi và Huyết Phách thực sự không sao à?” Trong phòng làm việc, An Niên không yên tâm hỏi.

“Chắc là không sao.” Trần Dương vừa trả lời vừa dùng máy lọc nước nóng lạnh tráng qua ly nước rồi rót cho An Niên một ly nước ấm.

“Cảm ơn anh Trần Dương.” An Niên nhận lấy cái ly rồi uống một ngụm nhỏ.

“Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi viết báo cáo, sau đó chúng ta sẽ về nhà.” Trần Dương nói.

“Vâng.” An Niên vui vẻ gật đầu, từ khi có anh Trần Dương cô không cần phải viết báo cáo nữa.

An Niên đặt ly nước xuống, sau đó nằm lên ghế sofa ngủ. Nhưng nằm một lúc lâu rồi mà không tài nào ngủ được, trong đầu toàn là âm thanh gõ bàn phím của Trần Dương. Không ngủ được, An Niên dứt khoát không ngủ nữa. Cô ôm chăn nghiêng người, lặng lẽ nhìn Trần Dương đang ngồi phía sau bàn làm việc nghiêm túc viết báo cáo.

Nhận ra được tầm mắt của An Niên, Trần Dương dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn sang cười hỏi: “Sao lại không ngủ, đói rồi à?”

“Không phải.” An Niên lắc đầu.

“Nếu như thấy chán thì em chơi game một lúc đi, anh sắp làm xong rồi.” Trần Dương nói.

Cô cảm thấy chán sao? Hình như cũng không phải. An Niên suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên biến thành mèo mun, nhảy từ trên sofa xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Dương, sau đó chạy thẳng vào trong lòng anh.

“Bên đó lạnh, em muốn ngủ ở đây.” Mèo mun ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh đáp.

Sắp đến mùa hè rồi, một con mèo cả người toàn là lông như em sao có thể lạnh? Đây là tật xấu dính người lại tái phát.

“Ngủ đi.” Cho dù biết cô đang mượn cớ nhưng Trần Dương vẫn không thể nào từ chối yêu cầu của An Niên, càng không thể xem nhẹ cảm giác rung động trong nội tâm.

Có được sự cho phép của Trần Dương, An Niên vui vẻ nằm xuống, tứ chi cuộn lại, không bao lâu sau thì ngủ mất. Mà Trần Dương vốn đang vội vàng viết báo cáo bỗng nhiên không gấp gáp nữa. Anh cúi đầu nhìn chăm chú mèo mun trong lòng rất lâu, dựa theo cái bụng phập phồng vì hô hấp của mèo mun mà bất tri bất giác điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Trưởng khoa Lưu đưa Nghê Phi và Huyết Phách đi thẳng đến phòng làm việc của Bộ trưởng.

Mới bước vào cửa, Huyết Phách đã cảm thấy một sự áp lực mạnh mẽ bao phủ lấy toàn thân anh ta, anh ta theo bản năng muốn phản kháng, nhưng sau khi nhìn Nghê Phi ở bên cạnh, lại gắng gượng nhịn xuống. Sự rung động của sát khí xung quanh cơ thể lại bị anh ta cưỡng chế ổn định lại.

Nghê Phi nhận ra sát khí của Huyết Phách đang rung động, theo bản năng quay lại xem. Huyết Phách làm như không có chuyện gì nhìn lại, khiến Nghê Phi không nhận ra dù chỉ một chút khác thường.

Không nhận ra dị thường, Nghê Phi cho là mình suy nghĩ nhiều. Lúc này mới tiếp tục quay lại đánh giá Bộ trưởng Cửu Bộ, người đàn ông sắp quyết định vận mệnh của cô ấy.

“Bộ trưởng, tôi đưa người đến rồi.” Trưởng khoa Lưu đóng cửa lại, nói với Bộ trưởng An.

“Nghê Phi?” Bộ trưởng An đang xem tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Nghê Phi.

“Vâng.” Nghê Phi có chút căng thẳng đáp.

Bộ trưởng An lại lật tờ tài liệu trong tay, sau đó mới nghiêm túc chất vấn: “Nghê Phi, cô là thiên sư nhưng lại lợi dụng cấm thuật để chế tạo Huyết Phách, tội danh này cô có nhận không?”

“Tôi nhận.” Nghê Phi gật đầu thừa nhận.

“Cô có hối hận không?”

“Không.”

“…” Bộ trưởng An cau mày, trong nháy mắt bầu không khí trở nên đông cứng.

“Nghê Phi!” Huyết Phách lo lắng nhìn về phía Nghê Phi.

“Tôi không hối hận, cho dù có một vạn lần làm lại tôi cũng sẽ cứu Nghiêm Triết.” Nghê Phi hoàn toàn không nhìn lại Huyết Phách, một lần nữa lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy còn chuyện cố ý thả ma vương.” Bộ trưởng An lại hỏi.

“Tôi cũng nhận.”

“Cô có hối hận không?”

“Không.”

“…” Bộ trưởng An đặt tài liệu xuống hỏi tiếp: “Việc giết Mạnh Tinh Vũ.”

“Mạnh Tinh Vũ là do tôi giết.” Huyết Phách cướp lời.

“Cậu là do Nghê Phi dùng cấm thuật đánh thức, cho dù cậu làm việc gì, cuối cùng cũng sẽ báo ứng lên đầu Nghê Phi. Vì vậy cậu giết hay cô ấy giết cũng không có gì khác biệt.” Bộ trưởng An nhìn Huyết Phách, áp lực một lần nữa tăng lên. Huyết Phách khó chịu nhíu mày, nhưng từ đầu đến cuối đều không có hành động phản kháng.

“Tôi nhận, tôi cũng không hối hận, vốn dĩ tôi làm những chuyện này là để giết anh ta.” Nghê Phi dứt khoát thừa nhận, hơn nữa lần này cũng không cần Bộ trưởng An hỏi lại, cô ấy nói luôn là không hối hận.

“Cô nhận tội cũng thoải mái thật đấy, nhưng lại không hề cảm thấy bản thân sai.” Bộ trưởng An gõ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh nặng nề thể hiện sự không vui của ông ấy.

“Chuyện tôi làm tôi nhận, nhưng tất cả những việc này đều là do nhà họ Mạnh gieo gió gặt bão.” Nghê Phi từ chối nhận sai.

“Vậy những người khác của nhà họ Mạnh thì sao? Ngày cô thả ma vương ra là ngày tụ họp của gia tộc họ Mạnh, chẳng lẽ những người thuộc chi thứ của nhà họ Mạnh cũng đáng phải chịu như vậy sao?” Bộ trưởng An chất vấn.

“Ngày đó nếu như không phải An Niên khống chế được ma vương, đợi sau khi ma vương nuốt chửng nhà họ Mạnh thì sẽ đến lượt thành phố Lam Tuyền. Cô có biết sẽ có bao nhiêu người chết không?”

Sắc mặt của Nghê Phi bỗng trắng bệch, lúc đó cô ấy chỉ muốn giết Mạnh Tinh Vũ. Trong kế hoạch ban đầu của cô ấy, sau khi ma vương ra ngoài nhất định sẽ chiếm đoạt người mang khí rồng là Mạnh Tinh Vũ.

Sau đó người đứng đầu nhà họ Mạnh vì muốn giữ lại cơ nghiệp nhà họ Mạnh, nhất định sẽ nghĩ cách khống chế ma vương một lần nữa, như vậy sẽ không tạo ra tổn thương quá lớn. Nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ được rằng, người đứng đầu nhà họ Mạnh lại để mặc cho ma vương làm loạn, để cho nó chiếm đoạt rồi tiến hóa.

Đúng như lời Bộ trưởng An nói, nếu như ngày đó không có An Niên, sau khi ma vương hoàn thành tiến hóa, Nghiêm Triết sẽ chết, cô ấy sẽ chết, tất cả mọi người có mặt lúc đó có thể đều sẽ chết.

“Tôi…”

“Cửu Bộ mấy người thân là cơ quan giám sát thiên sư, tại sao những thiên sư như nhà họ Mạnh, các người không đến xử lý mà lại trách ngược những người bị hại như chúng tôi?” Huyết Phách thấy Nghê Phi bị hỏi không nói nên lời, lập tức vội vàng tiến lên phản bác. Cách làm của Nghê Phi là quá khích, nhưng chẳng lẽ Cửu Bộ không có trách nhiệm.

“Im miệng!” Bộ trưởng An vung tay, một tấm bùa từ trong ống tay áo bay ra hóa thành ánh lửa đâm phập vào ngực Huyết Phách. Huyết Phách vốn đã bị áp lực từ Bộ trưởng An ngăn chặn, nhất thời không né kịp bị đánh bay ra ngoài, sát khí quanh thân bay ra như máu.

“Ồ, cậu đang muốn tuyên chiến với tôi sao?” Thấy sương máu tràn ngập, Bộ trưởng An chống bàn đứng dậy, áp lực xung quanh càng nặng hơn, dường như một giây tiếp theo sẽ tiêu diệt Huyết Phách.

“Nghiêm Triết.” Nghê Phi thấy Huyết Phách bị thương, vội vàng chạy đến vận dụng linh lực của bản thân giúp Huyết Phách chữa trị.

“Anh không sao.” Huyết Phách vừa an ủi Nghê Phi vừa nhìn chằm chằm Bộ trưởng An đầy cảnh giác. Sau đó anh ta phát hiện ánh mắt của Bộ trưởng An dần dần rời khỏi anh ta, chuyển đến Nghê Phi.

Một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tận sâu trong linh hồn Huyết Phách, anh ta quên mất, anh ta là Huyết Phách ứng với linh lực của Nghê Phi mà sinh ra. Cho dù anh ta bị thương nặng đến đâu, Nghê Phi cũng có thể trị khỏi. Muốn giết anh ta, cách tốt nhất chính là giết chết Nghê Phi trước.

Chẳng lẽ…

Anh ta có chút hốt hoảng từ dưới đất đứng dậy, né tránh sự chữa trị của Nghê Phi, cố nén nhịn đau đớn, thu lại sát khí đang tiết ra ngoài. Ánh mắt nhìn Bộ trưởng An không còn nhuệ khí như ban đầu nữa.

“Bộ trưởng An, thật xin lỗi.” Huyết Phách cúi đầu xin lỗi Bộ trưởng An.

“Nghiêm Triết?” Nghê Phi kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu tại sao Huyết Phách bỗng nhiên lại xin lỗi.

Bộ trưởng An lẳng lặng nhìn Huyết Phách trong chốc lát, dường như cũng hài lòng với câu xin lỗi này của Huyết Phách, vì vậy ông ấy thu lại linh lực, một lần nữa ngồi xuống. Ông ấy lại cầm tài liệu lên, hỏi lại Nghê Phi: “Tôi hỏi lại một lần nữa, đã biết sai chưa?”

Nghê Phi nhìn Huyết Phách, Huyết Phách gật đầu với cô ấy. Cuối cùng, Nghê Phi cắn răng xoay người thỏa hiệp với bộ trưởng An: “Tôi biết lỗi rồi.”

Cuối cùng cũng nhận lỗi rồi, trưởng khoa Lưu ở một bên thở dài ra một hơi.

Bộ trưởng An lại nhìn chằm chằm một người một ma này hồi lâu, sau đó lại cầm cây bút máy trên bàn lên, kí tên lên tập tài liệu mà ông ấy vẫn luôn cầm từ nãy đến giờ. Bộ trưởng An vừa kí tên xong, trưởng khoa Lưu đứng ở một bên lập tức bước đến, cầm lấy tài liệu mà Bộ trưởng An vừa mới kí xong.

“Được rồi, hai người đi theo tôi.” Trưởng khoa Lưu nhìn một người một ma vẫn đang thấp thỏm lo lắng nói.

“Cái gì?” Nghê Phi và Huyết Phách có chút chưa kịp hoàn hồn.

“Đi vào làm thủ tục nhận chức, còn nửa giờ nữa tôi sẽ tan làm, nhanh lên một chút.” Trưởng khoa Lưu đứng ở cửa thúc giục.

Thủ… thủ tục nhậm chức?

Nghê Phi theo bản năng quay lại nhìn Bộ trưởng An, chỉ thấy Bộ trưởng An lại cầm một văn kiện khác lên cúi đầu xem, dáng vẻ dường như đang rất bận rộn. Nghê Phi và Huyết Phách rời khỏi phòng làm việc của Bộ trưởng trong trạng thái mơ mơ màng màng, đi đến phòng nhân sự ở một chỗ khác. Kí tên của mình một cách máy móc lên một đống văn kiện mà trưởng khoa Lưu nói.

“Biết sai?” Nghê Phi luôn cảm thấy sự việc trở nên mơ hồ bắt đầu từ khi cô ấy nhận sai.

“Bộ trưởng An tranh thủ lấy cho hai người một cơ hội ở lại Cửu Bộ lập công chuộc tội, nhưng Cửu Bộ cũng không thể nhận thiên sư đến chết cũng không hối cải. Cho nên vừa rồi mới luôn miệng hỏi cô có hối hận không, có biết sai không? Cô thì hay rồi, cứng đầu cứng cổ đến chết cũng không nhận lỗi.” Trưởng khoa Lưu giải thích.

“Hóa ra là như vậy. Vậy… sao ông không nhắc nhở một chút chứ?” Nghê Phi ảo não hỏi.

“Nếu như tôi gợi ý thì còn coi là thực sự nhận sai sao?” Trưởng khoa Lưu hỏi: “Hơn nữa, trong tình cảnh vừa rồi, người có một chút chút EQ là biết nên trả lời như thế nào.”

“….” Được rồi, EQ của cô ấy không cao.

“Được rồi.” Trưởng khoa Lưu nhìn qua một chút rồi cất văn kiện đi: “Cô làm xong thủ tục rồi, cái này đưa cho Huyết Phách.” Trưởng khoa Lưu lại lấy ra một văn kiện, văn kiện này có hơi đặc biệt, trên đó dường như còn mang theo một thuật pháp huyền diệu.

“Đây là gì vậy?” Nghê Phi bước đến nhìn.

“Một bản khế ước linh hồn. Bản chất của Huyết Phách là ma, có cô ở đây, Huyết Phách bị cô ràng buộc, Cửu Bộ có thể nhắm một mắt mở một mắt với cậu ta. Nhưng tuổi thọ của con người có hạn, một khi linh hồn của cô nhập Địa Phủ, vậy thì Huyết Phách không thể ở lại nhân gian được nữa. Bản khế ước linh hồn này, chính là vì Huyết Phách bùng nổ mà tồn tại.” Trưởng khoa Lưu nói: “Có ký hay không là tùy cậu, nhưng mà…”

“Tôi ký.” Không đợi trưởng khoa Lưu nói xong, Huyết Phách đã nhấc tay lên ấn vào khế ước, một thuật pháp huyền diệu liên kết linh hồn anh ta và bản khế ước lại với nhau.

“Nghiêm Triết…” Nghê Phi muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa.

“Có thể ở bên cạnh em cả đời vẫn tốt hơn là bây giờ chết luôn.” Huyết Phách thoải mái cười. Vừa rồi lúc ở trong phòng làm việc của Bộ trưởng, anh ta phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của Bộ trưởng An, càng chưa nói đến ở đây còn có một An Niên. Hoặc là bây giờ chết, hoặc là ở bên cạnh Nghê Phi trăm năm sau đó mới chết. Cho dù thế nào, vế sau vẫn có lợi hơn.

“Nhưng mà… sau này…” Một khi cô ấy chết, Nghiêm Triết sẽ hồn phi phách tán. Chỉ cần nghĩ đến đây, cô ấy gần như muốn sụp đổ.

“Này, đừng có mà diễn cặp uyên ương mệnh khổ, trên người cô có tiền không? Một nghìn.” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên lên tiếng.

“Tôi… tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, trả bằng điện thoại có được không?” Nghê Phi lau nước mắt rồi nói.

“Được, nào, chuyển cho tôi.” Trưởng khoa Lưu thuần thục mở QR code thu tiền ra.

Nghê Phi theo lời chuyển tiền, trưởng khoa Lưu nhận được tiền rồi, gật đầu đáp: “Ở chỗ tôi cung cấp dịch vụ tư vấn nghiệp vụ, mỗi lần tư vấn là một nghìn.”

Nghĩa là sao?

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của một người một ma, trưởng khoa Lưu bắt đầu sự phục vụ của mình: “Tôi đã từng đọc sách cổ, cổ đại có thiên sư đã từng nghịch chuyển Huyết Phách. Mặc dù phương pháp đã thất truyền, nhưng chẳng phải hai người còn có mấy chục năm để đi tìm sao?”

“…” Hai người sững sờ trong chốc lát, ánh mắt lần lượt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng. Sau đó Nghê Phi khó nén kích động ôm lấy trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, cảm ơn ông, ông đúng là một người tốt.”

“Tôi nói cho cô biết, cho dù dùng mỹ nhân kế tôi cũng không giảm giá đâu.” Trưởng khoa Lưu hùng hồn đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi