BẠN GÁI GIẤU TÊN CỦA TÔI


Lê Nhất nhìn mặt Kiều Mộ Dương, khoé môi lộ ý cười, khó phân biệt được hàm ý trong màn đêm.

Giọng điệu cậu hỏi câu này cũng bình thường như khi hỏi "Cậu tan học về thế nào."
Thấy Kỷ Tư Viễn vỗ bả vai cô một cái, nghe một câu "Cậu sẽ nhìn thấy tớ ở Thanh Hoa" mà não có thể bổ ra "lén định chung thân", chẳng cậu cũng có tâm lý fan CP?
Nhớ lại nghỉ hè năm ngoái, cậu chẳng qua nhìn thấy cô và Kỷ Tư Viễn ở chung với nhau hai lần đã có thể nói với Kiều Tụng Văn cô đang yêu sớm.
"Tớ thích quỷ." Trong lòng Lê Nhất tức giận, lạnh nhạt nói.
Kiều Mộ Dương chống tay lên thân cây, cúi đầu nhìn cô: "Không thích thì không thích, khó chịu cái gì?"
"Tớ khó chịu?" Lê Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, sự tức giận vội vàng lướt qua gương mặt.
Thiếu niên dưới bóng cây, gương mặt ẩn trong chỗ tối hiện lên nụ cười nhạt giảo hoạt.
Lê Nhất tưởng nhầm Kiều Mộ Dương lại đang châm biếm mình bèn bước đến gần cậu.

Lúc cách cậu chỉ có mười cm thì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu: "Nếu cậu không ra nước ngoài, nói không chừng tớ cũng sẽ nói "gặp ở Thanh Hoa" với cậu.

Mọi người đều là quan hệ bạn học tốt, có gì mà lén định chung thân?"
Cho đến tận bây giờ, đây là câu nói nghiêm túc nhất mà Lê Nhất từng nói với Kiều Mộ Dương.
Sau khi Kiều Mộ Dương nhìn cô mấy giây, ánh mắt loé lên rồi quay đầu kéo quai balo, nhẹ nhàng "à" một tiếng, "Chỉ đùa chút thôi, nghiêm túc thì không thú vị."
Lê Nhất trả lời cậu tiếng "ha", "Tớ thích nghiêm túc."
Gió đêm hơi lạnh, tiếng lá xào xạc bị tiếng người ồn ào bao phủ, không hiểu sao trong không khí phảng phất tiếng ồn mùa hè.
Gương mặt cô gái động lòng người lại nghiêm túc.

Kiều Mộ Dương lại nhìn về phía Lê Nhất lần nữa, khoé mắt lộ ra chút khinh thường, "Lê Nhất, hồi đó là cậu khuyên tớ ra nước ngoài."
Cho nên chúng ta ngay cả kiểu "lén định chung thân" này cũng không có cơ hội đùa.
"Ra nước ngoài du học rất tốt, là cơ hội mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước." Lê Nhất không nghe được lời độc thoại nội tâm của cậu, đương nhiên không hiểu sao cậu có thể đột nhiên nghĩ đến cái này, lại nói đùa, "Cậu không thi đại học rất tốt, bằng không thì tớ còn phải tranh slot cử đi học với cậu."
Tiếng thở dài tràn ngập ý cười bất đắc dĩ của thiếu niên tan ra trong màn đêm yên lặng cuối đông này.
Hai đàn em nhìn thấy Kiều Mộ Dương cúi đầu thì thầm đúng lúc xuất hiện bên cạnh, xem chừng như là đang đợi cơ hội tiến lên đưa thư tình hoặc quà.
"Đi đây." Lê Nhất bắt chước dáng vẻ trước đó của cậu, thức thời nhấc chân rời đi.
Kiều Mộ Dương nhìn bóng lưng Lê Nhất bị chìm ngập trong biển học sinh tràn ra khỏi cổng trường, xoay người nói với hai đàn em đang chuẩn bị đưa quà qua: "Học tập cho tốt, không có gì quan trọng hơn việc học."
Nói xong cậu sải bước đi về phía trước, để bản thân mình cũng chìm ngập trong đám đông và màn đêm.
-
Offer của Kiều Mộ Dương đến sớm hơn so với mong đợi.
Đương sự rất bình tĩnh, sau khi nhận được email thuận tay gửi cho Kiều Tụng Văn, thái độ qua loa giống như nhận được tin nhắn chúc mừng nhóm trong Tết Âm lịch.
Buổi tối mấy ngày sau, Kiều Tụng Văn tình cờ nhìn thấy email Kiều Mộ Dương gửi đến.

Lúc này mới biết được cậu đã trúng tuyển, trong lúc vui sướng và phiền muộn liền báo cho Lê Mạn biết kết quả.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, Lê Mạn thuận miệng nhắc một câu với Lê Nhất.


Lê Nhất vinh hạnh là người thứ ba biết được tin này ngoài đương sự ra.
Lúc đó Lê Nhất đang đi giày, khom lưng xỏ chân vào trong đôi giày thể thao.

Lê Mạn ngáp một cái nói: "Mấy hôm trước Tiểu Kiều nhận được offer, thật đúng là ba trúng hai, Imperial College và Lancaster.

Ai bảo thẳng bé không chuẩn bị tốt hồ sơ, nếu không với thực lực của nó, Oxford chắc cũng không thành vấn đề."
Lòng bàn chân như mất sức lực, mềm nhũn, Lê Nhất chống lên tủ giày, nuốt sự khô khốc trong cổ họng, cười nói: "Thật hâm mộ cậu ấy, có thể tốt nghiệp trước."
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất không phóng khoáng, khó chịu cái gì, chẳng lẽ còn hy vọng cậu không được trúng tuyển sao?
Lê Mạn: "Con cũng sắp rồi, đi Bắc Kinh thi vòng hai chỉ cần phát huy ổn định, chuyện cử đi học là trong tầm tay."
Ra ngoài, lúc này Lê Nhất mới phản ứng lại Lê Mạn nói chính là "mấy hôm trước." Trạng thái mấy hôm nay của cái người này không hề có vẻ nào biết được chuyện này vào mấy ngày trước cả.
Kiều Mộ Dương ở trường nên làm gì thì làm cái đó, nên làm bài thi thì một câu cũng không bỏ sót, mỗi một cuộc thi phải tham gia đều dùng hết toàn lực.
Cậu rõ ràng có thể buông bỏ sợi dây này, hà tất gì.
Lê Nhất nghĩ không thông.
Lúc cùng nhau ăn cơm trưa, nhân lúc Cao Phi và Phí Nhã oán giận kỳ thi gần đây càng lúc càng dày đặc, Lê Nhất gặm chân gà, giọng điệu vô cùng tuỳ ý hỏi Kiều Mộ Dương: "Bây giờ đã xác định rồi, cậu không cần phải căng thẳng giống như bọn tớ đâu."
"Tớ không căng thẳng." Kiều Mộ Dương buông thìa, rút tờ khăn giấy đưa đến bên miệng Lê Nhất, "Thời gian tớ đến Minh Thành, mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng."
"Học sinh xuất sắc kiêu ngạo ha." Cao Phi cười nói.
Lê Nhất nghe, đây giống như câu nói đột ngột nghiêm túc hơn.

Cô vẫn nhớ cậu đã từng nói với những người lớn trên bàn ăn ngày hôm đó tại sao cậu muốn chuyển đến Minh Thành.

Cậu nói cậu muốn vui vẻ trải qua một năm cuối cùng trước khi trưởng thành.
Lê Nhất không nhìn thẳng thiếu niên, cô giơ tay nhận lấy khăn giấy, cong môi: "Vậy là tốt rồi."
Phí Nhã nghe ra chút gì đó, nhìn Kiều Mộ Dương: "Tiểu Kiều, offer của cậu đến rồi hả?"
"Ừm." Kiều Mộ Dương chính thức thừa nhận chuyện này.
Thiệu Tinh Tuyền kích động không thôi: "Lúc nào thế? Hôm nay? Trường nào trường nào vậy?"
Kiều Mộ Dương điềm tĩnh nói: "Biết mấy hôm nay, chắc là sẽ đi Imperial College."
"Đệt, còn có lựa chọn khác nữa hả? Rốt cuộc cậu trúng mấy trường thế! Đỉnh đấy." Cao Phi chỉ thiếu điều cầm loa la lên.
"Hai trường."
Kỳ Tri Nhiên thở dài, ưu thương nói: "Vậy có phải cậu sắp rời trường rồi không?"
"Tớ vẫn đang ở trong trường."
Lê Nhất buông chân gà trong tay xuống, nâng mắt nhìn qua.

Kiều Mộ Dương thoải mái tựa vào ghế, một tay chống lên trên bàn cơm, ngón tay gảy gảy cái thìa trước mặt.

Dáng vẻ không đủ nghiêm túc nhưng câu nói này nói ra lại có lực.
"Không phải chứ Tiểu Kiều, cậu cũng đã được chọn rồi, còn học mấy cái này làm gì.


Đi chơi đi, đi ra ngoài đi, thế giới bên ngoài tuyệt lắm." Cao Phi giựt dây nói.
Kiều Mộ Dương bị lời nói khoa trương của cậu ta chọc cười, nói: "Thế giới lúc nào đi xem chẳng được, không sợ không có cơ hội.

Tớ ở lại gánh vác chút áp lực cho cô tiên, từ hôm nay trở đi, các cậu ai cần giảng đề cứ đến tìm tớ."
Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền lập tức giơ tay.
"Rất thú vị đấy." Kỳ Tri Nhiên đấm một cái lên vai Kiều Mộ Dương, "Đã nói là phải giữ lời, vất vả lắm tớ mới quen được người bạn như cậu."
"Cậu đã luyến tiếc tớ như vậy, vậy sau này tan học tớ bổ túc tiếng Anh cho cậu.

Dù sao bố tớ lúc nào cũng về nhà rất muộn, mỗi tối tớ đến nhà cậu trước, cậu thấy có được không?"
"Cái đó đương nhiên quá được rồi." Kỳ Tri Nhiên lại nhìn về phía Lê Nhất, "Lê Nhất, sau này Tiểu Kiều đi với bọn mình, cậu cũng đừng đến Nhất Trung Thành phố tìm cô nhỏ cậu nữa, tớ và Tiểu Kiều đưa cậu đến dưới tầng nhà cậu."
Sau khi Kỳ Tri Nhiên lăn lộn với biệt đội ăn kem, Lê Nhất mới phát hiện ra, nhà họ Kỳ ở trong tiểu khu sát bên nhà họ Lê.

Nên khoảng thời gian gần đây, Lê Nhất thỉnh thoảng không kịp đến Nhất Trung Thành phố tìm Lê Mạn để về nhà cùng, thì sẽ kết bạn về cùng với Kỳ Tri Nhiên.
"Được." Lê Nhất đồng ý.
Chân gà bị cô gặm đến sạch sẽ, cô dùng răng tách xương và thịt ra như cái máy, trở thành người ăn nghiêm túc nhất trong những người ở đây.
Cô như thế, chỉ là vì giữ cảm xúc của mình không bị buồn vì xa cách trước.
Lúc mọi người rời bàn, Kiều Mộ Dương cúi đầu nhìn xương trong đĩa của Lê Nhất, hình dạng hoàn mỹ đáng sợ.
Bắt đầu từ hôm đấy, mỗi tối tan học, Kiều Mộ Dương và Kỳ Tri Nhiên đều chen chúc ngồi ghế sau xe bus, giống như hai sứ giả bảo vệ hoa ngồi quay quanh Lê Nhất ở hàng trước.
Sau một tuần, Lê Nhất yêu cầu cô muốn ngồi ở phía sau.

Từ nay về sau, bóng lưng thiếu niên mỗi tối đều rơi vào trong mắt cô.
Cô nghĩ, mặc dù hành động này là Kiều Mộ Dương làm vì Kỳ Tri Nhiên, chẳng hề vì cô, nhưng vì nó mà cô có thêm bốn mươi phút ở cùng với cậu mỗi ngày.
Cô vẫn cảm kích cậu.
-
Hôm Lê Nhất giành được tư cách cử đi học, Thanh Xuyên trời xanh quang đãng.
Cô đứng trước bàn làm việc của Thẩm Minh Húc, trong lòng rực rỡ như ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Cô chẳng phải tuyển thủ thiên phú không cần tốn nhiều sức như Kiều Mộ Dương, tất cả mọi thứ cô có đều là mỗi ngày mỗi ngày cô cố gắng tích luỹ được.
Thẩm Minh Húc nói đùa hỏi cô: "Chắc em sẽ không như Kiều Mộ Dương ở lại trong trường chứ?"
Lê Nhất cười cười không nói, nói thật cô cũng không biết.
Sau khi ra khỏi văn phòng, súng màu chúc mừng bắn ra âm thanh lọt vào tai làm Lê Nhất bị giật mình, bèn đá một cước vào Cao Phi ở trong những mảnh nhỏ sặc sỡ.
Cao Phi thật sự nhập vai, bổ nhào qua muốn ôm lấy Lê Nhất thanh mảnh để chúc mừng, nhưng bị Kiều Mộ Dương ở đằng sau kéo lấy cổ áo đồng phục bóng chày của cậu ta lại khiến cậu ta mới không đến mức hí hửng.
Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền hoan hô nhảy nhót.

Phí Nhã ôm lấy Lê Nhất, nói: "Cũng không nhìn xem đây là học sinh cử đi của trường nào, cả nước một năm có mười mấy người như vậy, ngay cả Nhất Trung Thành phố năm nay cũng không có."

Sau khi qua vòng sơ thẩm tư liệu, phỏng vấn thi viết và thi nói tiếng Anh.

Vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa, Lê Nhất giống như bị lột một lớp da.

Bây giờ mộng đẹp thành sự thật, kết quả xứng với nỗ lực của cô, cô vui vẻ hơn là kích động.
"Chúc mừng." Lời chúc của Kiều Mộ Dương vẫn mộc mạc lại keo kiệt như cũ.
"Cảm ơn." Lời khách sáo với cậu của Lê Nhất cũng chưa bao giờ giảm đi.
"Cô tiên, vậy cậu giống Tiểu Kiều, ở lại trường với bọn tớ sao?" Thiệu Tinh Tuyền hỏi câu trong lòng mọi người.
"Nói sau đi."
Nhưng trong lòng cô nghĩ —— "Tớ muốn."
-
Ai cũng không ngờ, để chúc mừng cho hai đứa trẻ trúng tuyển và cử đi học cuối cùng lại là nhà bác trai của Kiều Mộ Dương.
Sau khi dự tiệc, Lê Mạn và Lê Nhất mới biết được, dưới sự giật dây của Lê Lãng, bác gái của Kiều Mộ Dương đã đầu tư vào một hạng mục sản phẩm tài chính nào đó của công ty ông, hơn nữa đã thu được lợi gấp ba.
Lê Mạn và Lê Nhất liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi nói cho đối phương biết, gần đây sự quan tâm của hai người với Lê Lãng quá ít, chuyện này hai người họ hoàn toàn không biết gì cả.
Hai chữ thu lợi là trọng điểm.
Bác gái của Kiều Mộ Dương cười đến mức không khép được miệng, trái lại đáp câu nói "Chẳng lẽ nhà họ Kiều không thích tiền sao" kia của Lê Lãng.
Kiều Tụng Văn cũng không biết rõ chuyện này, vừa mới hỏi một hồi mới biết được, Lê Lãng chỉ giới thiệu cách chơi sản phẩm tài chính một chút, đầu tư là do bác gái nhà họ Kiều tự mình quyết định.
Vừa nói ra chuyện này, Lê Nhất và Lê Mạn thu được một tin tức quan trọng —— Lê Lãng xem như phát tài lần thứ hai.
Bác gái nhà họ Kiều kiếm gấp ba, ông ấy chắc chắn càng nhiều hơn.
Lê Lãng vẫn cứ giữ kín như bưng.
Cuối cùng, đến lúc cùng nâng ly, Lê Lãng long trọng tuyên bố trước mặt người lớn ông ấy sẽ mua nhà cho hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình.
Biểu cảm của Lê Nhất và Lê Mạn có hơi khác với dự đoán của mọi người.

Hai người lúng túng nâng ly ngồi trước bàn ăn, cả hai đều không tin sự tiến triển của chuyện này lại thần tốc, lại thuận lợi đến vậy.
Mà trước mặt người nhà họ Kiều, Lê Mạn không thể tiến hành vặn hỏi và nghi ngờ như đổ đậu với Lê Lãng được.
Rơi vào cảm giác hạnh phúc hư ảo trong thời gian ngắn, Lê Nhất nghĩ, nếu như hết thảy đều ổn định như vậy, tương lai tươi sáng, gia đình cô càng ngày càng tốt, nội tâm cô đầy đủ mà kiên định, tổ hợp điều kiện hoàn mỹ, mỗi một mục đủ để hỗ trợ cô trở thành một nhà thám hiểm mối tình đầu.

Nhưng mà tại sao, thiếu niên cô thích sắp phải đến đất nước xa xôi như vậy.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng hoàn mỹ.
Mày còn chưa kịp nắm bắt tấm lòng của cậu ấy, cậu ấy đã đến nơi mà mày không với tới được.
Hôm đó Kiều Mộ Dương nói, 100 ngày thật ra rất dài, đủ làm rất nhiều rất nhiều chuyện.

Lê Nhất lại cảm thấy, đối với chuyện cô muốn làm, cái thời gian lâu này không đủ.
Ngày Kiều Mộ Dương rời nước là giữa tháng bảy, nghe nói là mẹ cậu sắp xếp một chuyến du lịch tốt nghiệp cho cậu nên cậu mới đi sớm.
Chỉ có 100 ngày.
Chuyện đếm ngược, gấp gáp như thi đại học vậy, bắt đầu rồi.
Giữa bữa tiệc, bác trai của Kiều Mộ Dương nói ra một câu, Kiều Mộ Dương sắp trưởng thành, đã là người lớn rồi, nhất định phải uống rượu vang cùng với ông ấy.
Kiều Mộ Dương nói ông ấy một đứa nhỏ uống không thú vị, vì thế bác gái của Kiều Mộ Dương lại rót một ly nhỏ cho Lê Nhất.
Sau khi hai đứa nhỏ hâm mộ lẫn nhau trước mặt người lớn rồi uống cạn rượu trong ly.
Rượu làm người can đảm, trong cơn choáng váng Lê Nhất mời Kiều Mộ Dương cùng nhau đi xem phim vào buổi tối.
"Được." Thiếu niên vô cùng quyết đoán đồng ý.
-

Bộ phim duy nhất thích hợp cho bọn họ xem gần đây được chiếu vào 11 giờ 15 phút tối, là chủ đề tình tình yêu trong sáng của Nhật Bản.
Cồn vẫn còn chưa tiêu tan, khi trong rạp chiếu phim bắt đầu bật ánh đèn mờ tối, Lê Nhất gần như muốn nhắm mắt lại.

Ánh mắt sáng ngời của thiếu niên bên cạnh nhìn vào màn ảnh lớn, dáng vẻ nghiêm túc khiến cô không nỡ phụ lòng lần "hẹn hò" đầu tiên này.
Lê Nhất, mày là người mời, sao mày có thể ngủ chứ?
Cô tẩy não nhắc nhở bản thân, gắng gượng chống đỡ đầu và mí mắt.
Bộ phim nói về tình yêu chờ đợi, góc nhìn nữ chính, sát đề đến mức khiến da đầu Lê Nhất tê dại.

Lại nhìn Kiều Mộ Dương, cái người này đang chăm chú, mức độ nhập tâm khiến người ta không thể tưởng tượng.
Nửa đêm, phòng chiếu không vượt qua mười người, cho dù thấp giọng thảo luận nội dung bộ phim hay là nói chuyện phiếm cũng sẽ không quấy rầy đến người khác.
Lúc bộ phim đang chiếu đến cảnh trống nào đó, Lê Nhất mượn men say nói với Kiều Mộ Dương: "Lần trước cậu nói, cậu sẽ chỉ tiếp xúc cơ thể thân mật với bạn gái của cậu, nhưng mà dường như tớ phá vỡ nguyên tắc này của cậu rồi."
"Đúng." Thiếu niên thấp giọng, chỉ trả lời đúng một chữ này.
Lê Nhất lại hỏi: "Vậy làm sao?"
"Có thể làm sao." Giọng Kiều Mộ Dương trầm thấp, từ tốn êm ái khiến người ta không nghe ra được hàm ý cụ thể.
Lê Nhất: ".........."
Đây rõ ràng là dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Sau một khoảng trống dài đằng đẵng rồi một lời bộc bạch trữ tình thu hút người ta buồn ngủ, rốt cuộc mí mắt Lê Nhất không chống đỡ được nữa.

Cô thoải mái nghĩ, nếu cậu đã say mê bộ phim này, không có lòng dạ nào để nói chuyện vậy cô dưỡng tinh thần trước, sau khi bộ phim chiếu xong lại nói chuyện với cậu nữa.
Nhắm mắt là một giấc mơ, môi trường khô nóng, không gian mờ tối, ánh sáng di động...
Cùng với thiếu niên vô cùng nóng.
Hết thảy bên tai đều quay về sự yên tĩnh, mơ hồ tái hiện hình ảnh trước kia, biến thành bộ phim câm.
Là thiếu niên lưu luyến hát trên cuộc thi, tư thế oai hùng hiên ngang trên sân bóng, cam tâm làm chỗ dựa trên xe bus...
Muôn vàn hư ảo, dịu dàng, Lê Nhất chưa bao giờ đắm chìm trong giấc mơ yên lòng như này.
Có lẽ là ông Trời lại nuông chiều cô thêm lần nữa.

Bỗng nhiên, gương mặt thiếu niên sát lại gần trong ngọn đèn mờ tối, cánh môi mềm mại khẽ chạm lên khoé môi nóng hổi của cô.
Chuồn chuồn lướt nước, nhưng xúc cảm lại chân thật đến mức khiến cô run sợ trong mơ.
Trong cơn mê, cô đột nhiên mở mắt ra, như phá giải câu đố, ngơ ngác nhìn thiếu niên bên cạnh mình.
Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cô ngủ, không hề phân tâm mà xem phim.
"Kiều Mộ Dương..." Cô không tin gọi tên cậu một tiếng.
"Hửm?"
"Tớ ngủ quên sao?" Cô hỏi.
"Chắc vậy."
Cô không lên tiếng.
Cậu chuyên chú như thế, làm sao mà thật được.
"Tớ buồn ngủ, một mình cậu xem nhé." Cô nói.
"Được."
Cô gái bên cạnh lại nặng nề ngủ một lần nữa.
Ngón tay Kiều Mộ Dương sờ sờ trán mình, ẩm ướt, trên đó mà mồ hôi mịn ban nãy bởi vì căng thẳng mà đột nhiên tuôn ra.
Chạm xuống chút nữa, cánh môi vẫn còn dư vị ngọt thanh của rượu vang, cùng với hơi thở nóng hổi của cô gái.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi