BẠN GÁI ÔN NHU


Chị gái ôn nhu có tướng mạo có thân hình rất được người trẻ tuổi xem trọng, tiệm cà phê sách khai trương đến nay, không ít người trẻ tuổi đều ngoài sáng trong tối bày tỏ có cảm tình với Hà Dư, thời điểm khoa trương nhất đã từng trong một tuần có hai người tới thổ lộ, đám học sinh luôn là sức sống tràn đầy tinh thần hết sức phấn chấn lại kiên trì đến cùng, Hà Dư vì thế mà khổ não không thôi.

Mở cửa tiệm kiếm tiền, đắc tội khách hàng thì không tốt, chỉ có thể tương đối quanh co xử lí hoà bình, có vài người da mặt mỏng, bị từ chối cũng sẽ không tiếp tục nữa, mà có những người thì lại càng cản càng hăng, đủ các loại thủ đoạn theo đuổi nhiều vô số kể.

Theo đuổi là một kỹ thuật sống khảo nghiệm EQ, Hà Dư khiêm tốn, so với nhiệt liệt điên cuồng lên giọng tặng quà và tỏ tình, nàng càng thích phương thức an tĩnh.

Thứ bảy tuần trước có một nam sinh ôm một bó Tulip màu tím thật to tới cửa tiệm, lúc ấy Diệp Tầm không có ở đây, Hà Dư nói cho đối phương biết mình đã có đối tượng, nhưng mà hắn không tin, cho rằng đây là mượn cớ qua loa lấy lệ, sau đó lại tới hai lần nữa, trùng hợp, hai lần Diệp Tầm đều ở đây.

Diệp Tầm ngoài mặt không có bất kỳ phản ứng gì, thế nhưng ánh mắt lại ám trầm trong nháy mắt, quanh thân bao phủ áp suất thấp, rõ ràng vô cùng ăn dấm để ý, nhưng cái người này lại không nói không làm gì cả.

Hà Dư có chút bất đắc dĩ, nam sinh kia vẫn kiên trì không ngừng, nàng lần nữa uyển chuyển từ chối, nhưng không hữu hiệu, lúc đó khách hàng ở trong tiệm đều nhìn.

Diệp Tầm dùng phương thức giải quyết vấn đề tương đối đơn giản trực tiếp, vòng qua nam sinh, đến quầy bar gọi món, không cho nam sinh một chút cơ hội tiếp lời với Hà Dư, cuối cùng nam sinh thất bại mà rời đi.


Buổi tối đóng cửa, Diệp Tầm đem nàng chặn trong phòng nghỉ, ôm hôn một phen mới chịu đi, trên đường trở về tiểu khu, người này không nói một lời, Hà Dư cho rằng cô tức giận, nhưng lại không giống.

Tóm lại rất không được tự nhiên.

Trước mắt đối với cô ăn bậy phi dấm, Hà Dư tận lực vuốt lông thuận theo, bằng không lại muốn rầu rĩ cả đêm.

Nàng đem túi đựng bánh kem mở ra, cảm giác có hơi buồn cười, không nhịn được khẽ giương khóe miệng lên.

Diệp Tầm liếc thấy, nét mặt khẽ nhúc nhích, cầm Tiramisu lên yên lặng thưởng thức, lại uống mấy hớp đồ uống, nhỏ giọng nói: "Tạm được.

"
Hà Dư cười cười, tự bận việc của chính mình.

9 giờ, hai người đi tiệm đồ ăn Nhật mới mở, lúc về nhà đã gần 10 giờ rưỡi.

Hà Dư ôm lấy cô hôn một hồi, rồi sau đó buông ra: "Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai qua ăn cơm.

"
Diệp Tầm ôm lấy vòng eo của nàng: "Đã biết.

"
Nhưng sức lực trên tay lại không hề nới lỏng, không để cho nàng rời đi.


Hà Dư không thúc giục không vội, tùy cô ôm, Diệp Tầm cúi đầu hôn lên gò má nàng, lúc này mới thả nàng trở về.

Nửa đêm, mưa nhỏ tí tách rơi, Hà Dư một đêm ngủ ngon, hôm sau quang đãng, bầu trời trong xang.

Hôm nay Diệp Tầm không có tiết học, thời gian không gấp, cho nên 8 giờ nàng mới dậy làm bữa sáng, mới vừa làm xong, đang muốn gọi điện thoại kêu người, chuông cửa liền vang lên.

Nàng cởi tạp dề đi mở cửa, đầu tiên là một bó hoa hồng xanh đập vào mi mắt, nàng sững sờ, còn chưa đưa tay đón lấy đối phương liền vào cửa, một tay để hoa một tay dắt nàng đi vào trong nhà.

Bởi vì ở nhà một mình, Hà Dư chỉ mặc một chiếc áo rộng thùng thình, vừa vặn thuận tiện cho đối phương hoạt động.

"Chào buổi sáng.

" Diệp Tầm hôn cằm, môi nàng.

Hà Dư không kìm được hít vào một hơi, chầm chậm, mới đứt quãng nói: "Chào buổi sáng! ! Dậy! ! Dậy! ! lúc nào?"

"Chưa bao lâu.

" Diệp Tầm đem nàng đè lên trên tường, lần mò sờ eo nàng.

Hà Dư giơ tay bám lấy hai vai cô, thoáng nhón chân, thân mình bất giác tiến lại gần cô.

! !
Sáng sớm thích hợp phóng túng.

Những giọt nước ngưng đọng trên cửa sổ thủy tinh, chảy xuống, lưu lại từng đường vết tích.

! !


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi