BẠN GÁI TAI TIẾNG

Tịch Sư Tử dành thời gian đổi chiếc ghế mây ở ban công sang một chiếc ghế bành to có sức chứa hai người.
Đã vào những ngày oi bức nhất trong năm, mọi người đổi từ quần áo mùa xuân sang quần áo mát mẻ của mùa hè.
Tô Phùng Tần mặc một chiếc áo lót nhỏ màu đen, cùng chân váy ngắn ngồi trên chiếc ghế bành treo trên ban công, tay không ngừng phe phẩy.
Ánh nắng bị che phủ bằng dù che khiến thế giới thu nhỏ dưới tán ô mát mẻ dị thường.
Có vài sợi tóc thỉnh thoảng tung bay khi Tô Phùng Tần đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách, ngẫu nhiên sẽ thấy nàng vươn tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
Da thịt trắng nõn căng mộng, tỏa ra một đạo bạch quang dưới ánh dương quang, có thể tưởng tượng ra đây là một tấm tơ lụa mang lại cảm xúc đầy mềm mại.
Con mắt có xót, Tô Phùng Tần kẹp bookmark vào, khép sách lại, nhẹ nhàng quay đầu ngưng mắt nhìn ra sau chiếc ghế bành.
Phía sau cảnh cửa ban công rộng mở có thể tuỳ tiện nhìn thấy gian phòng khách bên trong.
Tịch Sư Tử đang cầm khăn, quỳ rạp xuống mặt đất, cẩn thận nghiêm túc lau sạch sàn nhà, mồ hôi trên trán thỉnh thoảng nhỏ xuống sàn nhà sạch sẽ không nhuốm bụi trần tạo nên những vụn nước vở tan li ti trong không khí, sau đó lại thuận theo khe hở nhỏ xíu dưới sàn nhà, tụ lại một chỗ, trở thành một giọt nước hoàn chỉnh.
''Sao mỗi lần dọn dẹp em đều lau như vậy? Sao không dùng máy hút bụi hay cây lau nhà?" Thấy Tịch Sư Tử quỳ trên mặt đất, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, nghiêm túc với cái đầu đầy mồ hôi, tâm hơi động một chút.
''Em quen rồi.'' Tịch Sư Tử cũng không ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh mịch có chút giảm đi, cố chấp lau lấy lau để vết bẩn màu đen trên sàn nhà.
"Sư Tử, em thế này thật giống hiền thê lương mẫu." Tô Phùng Tần nói lên cảm xúc, lười biếng tựa vào ghế bành, đầu ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lướt qua thái dương, vén vài lọn tóc lên.
"Cho nên, học tỷ động tâm muốn cưới em sao?'' Tịch Sư Tử dừng động tác lại, vẫn quỳ gối, thân thể thẳng tắp ngẩng đầu giống như cười mà không phải cười nhìn Tô Phùng Tần.
"Nếu chị chịu cưới, thì em chịu gả à?'' mặt Tô Phùng Tần hơi đỏ lên, ánh mắt theo bản năng né tránh chớp mắt một cái, nhưng lại rất nhanh quay lại nhìn Tịch Sư Tử.
Đôi mắt Tịch Sư Tử thâm thúy sâu thẳm, ánh nắng chiếu vào từ ban công vẩy lên mắt cô một tầng ánh sáng màu bạch kim nhàn nhạt, ngay cả đôi mắt màu đen cũng giống như bị nhiễm phải một vầng thuốc màu vàng sáng ngời, cực kỳ đẹp mắt.
Mỗi lần nhìn thấy Tịch Sư Tử, trái tim trong lồng ngực Tô Phùng Tần lại rung động cuồng loạn như thiếu nữ gặp phải mối tình đầu. Mỗi lần thâm tình đối mặt, cũng đều là Tô Phùng Tần thẹn thùng cúi đầu xuống trước.
Lúc này cũng không ngoại lệ, dưới ánh mắt nóng bỏng của Tịch Sư Tử Tô Phùng Tần khẽ cắn môi, cúi đầu, hai gò má trắng nõn giống như là được phết phấn hồng đỏ đỏ, tự nhiên lại mê người.
Cưới à?
''Em nghĩ kỹ rồi.'' Tịch Sư Tử đột nhiên mở miệng, giọng điệu trịnh trọng mà nghiêm túc.
"Em nghĩ kỹ cái gì." Tô Phùng Tần ngẩng đầu ngây cả người.
Tịch Sư Tử nói một câu không đầu không đuôi khiến nàng đầy thắc mắc.
"Chúng ta kết hôn đi." Tịch Sư Tử vẫn dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn Tô Phùng Tần, cô lúc này vẫn quỳ gối dưới mặt đất, người mặc áo của công nhân thợ hồ, áo lót màu đen hơi lộ ra dính đầy mồ hôi.
Tự nhiên nói ra một câu nói như vậy, với giọng điệu bình thản phảng phất như vẫn hay hỏi Tô Phùng Tần bữa tối muốn ăn cái gì .
"Kết hôn?''
Tô Phùng Tần triệt để ngây ngẩn cả người, nàng thấp giọng nói lại hai chữ, đáy lòng nổi lên một cơn sóng to.
Tận cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho dù vừa rồi đã cười nói chuyện cưới gả với Tịch Sư Tử nhưng nàng cũng chỉ đùa thôi, không hề để chuyện này trong lòng.
Lúc này nhìn thấy bộ dáng Tịch Sư Tử nghiêm túc mà lạnh nhạt, nàng thật có chút bối rối .
''Chị không nguyện ý à?'' Tịch Sư Tử hơi nhíu lông mày, nắm lấy khăn lau nhẹ tay tuỳ tiện vận dụng lực, mấy giọt nước từ khăn lau nhỏ giọt xuống.
Hiển nhiên Tịch Sư Tử cũng không phải thật bình tĩnh như vẻ bề ngoài của cô.
Học tỷ, chị ấy không nguyện ý à? Như vậy có phải quá đột ngột quá mạo phạm không?
Tịch Sư Tử cúi đầu xuống mím chặt môi, tấm lưng thẳng tắp có chút khom xuống, lỡ nói rồi làm sao thu lại đây?!
"Không có hoa?''
Giọng nói run rẩy mang theo ý cười nhu hòa truyền đến.
''Không có nhẫn?''
Nhãn tình Tịch Sư Tử sáng lên vội ngẩng đầu.
Tô Phùng Tần vẫn ngồi trên ghế bành, gương mặt tinh xảo mỹ lệ, sớm đã thấm đẫm ôn nhu lưu luyến.
Tuy Tô Phùng Tần nhìn Tịch Sư Tử, mặt có chút đỏ, đôi mắt mang theo một chút ngượng ngùng cùng hạnh phúc, nhưng ngoài miệng vẫn ghét bỏ quở trách Tịch Sư Tử không đủ lãng mạn.
''Em mới cầu hôn đó à? Ai lại cầu hôn như em? Cầm khăn lau bẩn thỉu cầu hôn phụ nữ. Đổi lại người khác, chắc chắn sẽ không đồng ý.''
"Vậy em đi mua hoa mua nhẫn, mặc quần áo đẹp, thì học tỷ sẽ đồng ý đúng không?'' Tịch Sư Tử ngẩng đầu, bộ dáng xem ra có chút ngây thơ khờ khờ, nhưng vẫn cố tỏ ra như học muội đang thỉnh giáo học tỷ.
Đôi chân ngọc xinh đẹp trắng ngần nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, Tô Phùng Tần đứng dậy.
Nàng chậm rãi đi đến bên người Tịch Sư Tử, từ trên cao nhìn xuống Tịch Sư Tử.
Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng điểm lên cái trán cực nóng, cảm giác thanh lương lại thoải mái dễ chịu khiến ai được chạm phải cũng phấn chấn tinh thần.
Mặt Tô Phùng Tần đang ngậm ý cười ôn nhu e lệ, vươn tay điểm lên trán Tịch Sư Tử.
''Chị đang nghèo rớt mồng tơi đấy, không còn là tiểu phú bà khi xưa nữa, em nguyện ý cưới chị sao?''
Công ty bị bán thốc bán tháo , tiền mặt trên tay cũng đại đa số được phân ra đền bù tổn thất cho nhân viên dưới cờ, mặc dù nói ra có vẻ hơi thảm, nhưng Tô Phùng Tần bây giờ thật sự là một người nghèo.
''Em nguyện ý.'' đầu lông mày của Tịch Sư Tử vẩy một cái, nhanh chóng trả lời.
''Em có tiền, em sẽ bao nuôi chị.'' Tịch Sư Tử lại thêm một câu, hệt như mình thật giàu nứt đố đổ vách.
"À.'' Tô Phùng Tần không lạnh không nhạt trả lời một câu, sau đó nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối của mình.
Một người quỳ, một người ngồi xổm.
Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử dùng hai tư thế bất nhã đối diện nhau.
''Cân nhắc thấy em là tiểu phú bà, vậy chị miễn cưỡng cưới em về cũng được.''
Tô Phùng Tần nói miễn cưỡng, hất chiếc cằm nhọn gầy trắng nõn, phảng phất như không tình nguyện cho lắm.
''Đồng ý rồi thì không được đổi ý.'' Tịch Sư Tử kiềm chế không nổi cười đắc ý, niềm hạnh phúc trong đôi mắt tĩnh mịch bỗng chốc tràn cả ra ngoài.
"Muốn ngoéo tay à?" Tô Phùng Tần thấp giọng cười nhẹ, duỗi ngón út ra trước mặt Tịch Sư Tử lắc lắc.
"Ngoéo tay? Đóng dấu vẫn tốt hơn.'' Tịch Sư Tử giảo hoạt nháy nháy mắt, thân thể khẽ động, nhanh chóng đẩy Tô Phùng Tần ngã xuống đất.
''Người em bẩn chết đi được.'' Tô Phùng Tần kinh hoảng nằm trên sàn nhà, vươn tay luống cuống đẩy Tịch Sư Tử đang đè trên người mình.
Tịch Sư Tử cũng mặc kệ sự ghét bỏ của Tô Phùng Tần, kiếm chế không nổi hưng phấn vui vẻ, đè người dưới thân, đặt xuống một nụ hôn nồng cháy.
Đóng dấu rồi thì không thể đổi ý.
Tuy nhiên mặc kệ Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần đang tự định chung thân, chiếc điện thoại trên ghế sa lon bắt đầu không ngừng náo loạn.
Tô Phùng Tần ghét bỏ dùng sức đẩy Tịch Sư Tử ra, bất đắc dĩ dính phải mồ hôi của cô lên người.
Tịch Sư Tử không chỉ không đứng dậy, ngược lại còn cúi đầu xuống, ý đồ xấu xa đem mồ hôi trên trán cọ lên ngực Tô Phùng Tần.
"Hỗn đản" Tô Phùng Tần bị chọc tức không hề nhẹ, vươn tay đập lên đầu vai Tịch Sư Tử hai lần.
Mình một thân mồ hôi còn nhất định phải cọ vào người khác để trây trét mồ hôi.
"Chút nữa cùng đi tắm.'' Tịch Sư Tử nhướng mày, trước khi Tô Phùng Tần kịp đánh cô tiếp, đã đứng bật dậy đi tới bên ghế sô pha nhận điện thoại.
Bà Tịch gọi tới, mẹ cô mang theo ý cười vui vẻ ở đầu dây bên kia nói trong nhà có chuyện vui, muốn Tịch Sư Tử ngày mai trở về một chuyến.
Tại Tịch gia.
Ông Tịch cầm báo chí, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn bà vợ mặt mũi tràn đầy nụ cười giả tạo đang nói chuyện với con gái, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn tuổi trẻ chân mang giày Tây đang ngồi trên ghế sa lon.
Trên mặt vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm, cùng nụ cười thân thiết.
"A Thành, con về nước khi nào?''
''Chú Tịch, mấy ngày trước cháu vừa về nước. Lần này đến, là muốn đến thăm lão sư, lúc trước nhờ lão sư dạy bảo, được ích lợi không nhỏ, một ngày là vi sư cả đời là mẹ, học trò có thành tích, đương nhiên muốn báo cáo với lão sư.''
Người đàn ông trẻ tuổi ấy có chút ngượng ngùng, thái độ lại thành khẩn nghiêm túc, nói xong nghiêng đầu mắt nhìn bà Tịch đang cười cười gọi điện thoại.
''Chú nghe bà ấy nói, con đã bị cắt cử về nước, ra nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về có quen không?'' Ông Tịch ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi.
''Quen, đương nhiên quen, dù sao cũng là tổ quốc sinh ta nuôi ta. Ngược lại là ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn không quen, lần này trở về nước, thì không muốn đi ra nước ngoài nữa."
Người đàn ông này mặc dù ngượng ngùng khiêm tốn, nhưng trông không khó coi, trong lúc nói chuyện luôn có một cỗ sức sống đầy tự tin, là một người trẻ tuổi khiêm tốn thích vươn lên.
''Ngày mai còn về đúng không? Sáng mai mẹ liền mua cho con đồ ăn con thích nhất, làm cho con một bàn tiệc lớn.''
Nói dứt lời, bà Tịch cười hì hì cúp điện thoại, sau đó đi đến ghế sô pha, ngồi xuống bên người ông Tịch.
"A Thành, ngày mai con gái cô sẽ về. Con còn nhớ nó không? Sư Tử đó, hồi đó hai đứa rất thân. Nó bây giờ là một hoạ sĩ, con cũng biết nó từ bé đã có dung mạo xinh đẹp, bây giờ lớn lên càng xinh đẹp hơn. Có rất nhiều người theo đuổi nó. Trưa mai con cũng tới dùng cơm đi, tiện thể gặp nó luôn, lâu như vậy không gặp, hảo hảo trò chuyện ôn chuyện cũ.''
Ý đồ Bà Tịch quá mức rõ ràng, đừng nói là ông Tịch, An Mẫn Thành cũng nghe ra được ý của bà.
Lão sư của anh muốn anh ra mắt cùng con gái bà.
Nghĩ đến đây An Mẫn Thành bắt đầu lục tìm ký ức về Tịch Sư Tử.
Trong trí nhớ của An Mẫn Thành, Tịch Sư Tử lúc nào cũng giống một con búp bê vô cùng xinh đẹp, là một tiểu cô nương đại nữ nhân.
An Mẫn Thành nhớ ra bản thân khi còn bé đặc biệt rất thích Tịch Sư Tử, thậm chí còn sùng bái cô, luôn yêu thích đi theo cô, trong nhà có món gì ăn ngon chơi vui, đều vơ vét toàn bộ mang qua cho Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử xưa nay không thích để ý đến anh, mặc dù khi đó mỗi ngày anh đều theo đuôi Tịch Sư Tử, nhưng Tịch Sư Tử cũng không chơi cùng anh, chỉ chăm chú vào nghiên cứu biển học mênh mông.
Đã nhiều năm như vậy chưa gặp, An Mẫn Thành thật muốn gặp lại Tịch Sư Tử.
Thế là An Mẫn Thành đáp ứng ngày mai gặp tới gặp Tịch Sư Tử.
Bà Tịch đắc ý nhẹ nhàng bất đắc dĩ đụng đụng ông Tịch đang làm mặt lạnh có chết cũng không liên quan đến mình, tay lặng lẽ ở trước mặt ông dựng lên tư thế thành công.
"Ngày mai cùng em về nhà đi.''
Tắm rửa xong, Tịch Sư Tử nằm trên ghế sa lon, nhẹ giọng hỏi Tô Phùng Tần đang tựa trong lòng mình.
"Được." Tô Phùng Tần hơi khép mi, tựa hồ có chút buồn ngủ, nàng dùng giọng trầm thấp lên tiếng đáp ứng.


Esley: Tên ông nội này nghe cứ như nhân viên khuân vác bến tàu, A thành A thành

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi