BẠN GÁI TAI TIẾNG

Editor: Esley
Trên đường đi Tịch Sư Tử vô cùng lo lắng, nghĩ không ra rằng rõ ràng cô bất quá chỉ rời nhà có mấy ngày, không bật điện thoại bất quá vài ngày thôi, không ngờ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Cô không ngừng gọi điện thoại nhưng không ai thèm nghe máy, điện thoại di động ba mẹ không mở, điện thoại chị dâu  thì càng không cần phải nói. Bất quá điện thoại anh cô thì lại gọi được, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng tra hỏi, đã nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy mệt mỏi mà chẳng hề kiên nhẫn của anh cô: "Sư Tử, bây giờ anh không rảnh giải thích với cả nhà chuyện đó, để cho anh được yên tĩnh mấy ngày được không." Tiếng nói vừa dứt, đã nghe tiếng cúp máy tút tút, mà Tịch Sư Tử thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói gì, khi gọi lại một lần nữa, thì  điện thoại anh trai đã tắt máy.
    Tịch Sư Tử mặc dù còn chưa về nhà, nhưng cô đã có thể tưởng tượng được bây giờ trong nhà đã loạn thành dạng nào, anh cô rõ là đang chạy trốn, vị chị dâu hiền lành nhu nhược của cô đoán chừng cũng chỉ có thể trốn ở trong phòng khóc sướt mướt, mà hai ông bà già ở nhà lại cực kỳ yêu thương chị dâu, bây giờ đoán chừng hai ông bà đã lật ngược nguyên cái nhà lên rồi, lại thêm Hứa Thanh Khê chê chuyện lớn còn chưa đủ náo nhiệt, không ngừng  gọi điện thoại tới bát quái, Tịch Sư Tử cảm thấy đầu mình như muốn nổ banh, trên đường còn suýt nữa vượt đèn đỏ.
    Đối với chuyện Tịch Sư Lam công khai giới tính, Tịch Sư Tử vẫn còn giữ thái độ hoài nghi , chỉ với việc anh trai cô khi nhìn thấy đàn ông thì ghét bỏ, thấy phụ nữ thì chảy cả nước miếng, rõ ràng là một gã trai thẳng hơn cả bê tông cốt thép. Hơn nữa, cô đã ở cùng anh trai hơn hai mươi năm qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh cô có bất kỳ triệu chứng "cong" nào. Anh cô vừa mới kết hôn được hai năm, rõ ràng là rất rất thẳng, sao có thể nói cong thì liền cong cơ chứ, bất quá cô càng không tin mẹ cô sẽ bịa đặt chuyện anh cô công khai giới tính.
    Thật vất vả vội vã trở về nhà, chìa khoá vừa tra vào ổ thì cửa đã bật ra, cô liền bị tiếng hét hùng hậu đầy tức giận của cha cô ở trong phòng suýt nữa bức lui: "thằng nghịch tử, mày còn dám về à." Tiếng nói còn chưa dứt, đã thấy một cái bình sứ với hoa văn xinh đẹp bay tới, may mắn Tịch Sư Tử động tác nhanh nhẹn dùng tay đón lấy, để tránh ngộ thương, vội vàng mở miệng: "Cha mẹ, là con, Sư Tử đây." Tịch Sư Tử dở khóc dở cười cẩn thận từng li từng tí đặt bình hoa xuống tủ giày gần đó, khóe mắt quét khắp gian phòng một vòng. Xem ra  dù đã qua rất nhiều năm, nhưng cha mẹ với tính tình khủng long bạo chúa này của cô một chút cũng chẳng thay đổi, gian phòng lộng lẫy, giờ phút này tràn đầy những đồ vật bị đập phá , đặc biệt là những món anh cô từng tặng cho hai người trong dĩ vạng, đều bị đập nát khắp nơi, ngay cả kiếm chỗ đặt chân cũng khó khăn.
    "Sư Tử a, con về rồi. Thằng anh không biết xấu hổ kia của con, chẳng học được gì từ con a." Đàm Vịnh Vịnh vừa thấy đứa con gái với tính tình bình tĩnh nhất nhà đã về , lập tức tựa như người không xương , khóc sướt mướt  nhích lại, trèo lên người Tịch Sư Tử không ngừng lau nước mắt. Tịch Tố Công đứng một bên, khi nhìn thấy Tịch Sư Tử cũng thở phào, nắm lấy ống tay áo Tịch Sư Tử  kéo vào phòng cáo trạng: "Sư Tử a, sớm biết đã không cho anh của con đi quản lý công ty, nên cho con đi, nghịch tử kiasuốt ngày không ở nhà, nói là cố gắng làm việc. Bây giờ suy nghĩ một chút đều là lừa gạt chúng ta, nói không chừng từ lúc đó đã ở cùng hồ ly tinh kia rồi."
    Hồ ly tinh, nam tiểu tam của anh cô  cũng có thể gọi là hồ ly tinh sao?! À chắc là đối với thế hệ trước thì trong mắt họ vô luận là nam hay là nữ đều sẽ là hồ ly tinh, Tịch Sư Tử ngây ra một lúc, mới phản ứng được.
    Mẹ của Tịch Sư Tử, Đàm Vịnh Vịnh xuất thân từ thư hương thế gia, thuở nhỏ học viết thư pháp còn sớm hơn học đếm số một số, nếu thư pháp của nhà bà nhận hạng hai thì không ai dám nhận hạng nhất, cha bà ở hiệp hội nghệ thuật thư pháp vẫn còn treo danh hào Phó hội trưởng. Bất quá mọi người cũng đừng tưởng rằng những người học thư pháp đều sẽ là người ôn tồn lễ độ có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoại trừ việc Đàm Vịnh Vịnh có tuổi tác phụ hợp để làm mẹ ra, thì nhìn sao cũng không giống một người mẹ, bà mặc một thân váy dài thêu hoa thuần lương, bao chặt lên da thịt trắng nõn, tư thái chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm, đừng nói nhìn và giống vừa mới đám cưới, cho dù có nói bà chỉ mới làm mẹ, cũng sẽ có người tin tưởng. Điều khiến người ta cảm thấy nhức đầu hơn chính là  tính cách thiên kim tiểu thư yếu ớt của Đàm Vịnh Vịnh, trong nhà ai mà chẳng phải sủng ái bà. Tịch Sư Tử và Tịch Sư Lam từ nhỏ đã không ít lần bị tính cách nhí nha nhí nhảnh, không có nửa phần giống mẹ này của bà khi dễ qua.
    Mà lúc này, Đàm Vịnh Vịnh với một bộ mặt bi thống, chóp mũi hồng hồng trốn ở trong lòng Tịch Sư Tử, len lén dùng ống tay áo của cô lau nước mũi."Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mọi người. . . Làm sao biết ca "công khai" chứ , do chính anh ấy nói cho mọi người biết sao." Tịch Sư Tử bất đắc dĩ chật vật kéo kéo bà mẹ đang đu trên người cô như vượn, chân thì đá văng mấy cái hộp giấy rỗng không tạp nhạp trên ghế sô pha, sau đó ngồi xuống.
    "Do chính chị dâu con phát hiện , anh của con ở bên ngoài cùng con hồ ly tinh kia làm ẩu, sau đó cha cùng mẹ con hỏi nó, cái thằng nghịch tử ấy lại còn nói chờ nó giải quyết xong công chuyện của công ty, mới chịu giải thích chúng ta. Mọi người đến công ty tìm nó, thế mà nó dám cùng con hồ ly tinh đi công tác mất rồi, điện thoại cũng không nhận, thật sự là lớn mật, thế mà làm ra chuyện như vậy." Khuôn mặt được Tịch Tố Công bảo dưỡng vô cùng tốt, ẩn hiện sự nho nhã và anh tuấn giờ khắc này đang tràn đầy phẫn hận, một tay khoác lên vai Đàm Vịnh Vịnh, tay còn lại nện một quyền lên trên mặt bàn.
    Tịch Sư Tử chỉnh đốn suy nghĩ, người hiện tại cần được quan tâm nhất hiển nhiên không ở trong phòng, cô hít sâu một hơi liền vội vàng hỏi: "vậy còn chị dâu, chị ấy đâu rồi, chị ấy không sao chứ." Đôi mắt tràn đầy tức giận của ông bà Tịch bất giác nhìn nhau khi nghe Tịch Sư Tử nhắc đến Lý Tiên Ni, không hẹn mà cùng chỉ căn phòng đóng kín cuối hành lang.
    "Sư Tử, chị dâu con đã hai ngày không chịu ăn cơm, không chịu đi ra ngoài, cũng không chịu cùng chúng ta nói chuyện, cứ nhốt mình trong phòng không chịu mở cửa. Cha biết con với chị dâu con có quan hệ rất tốt, cho nên muốn tìm con an ủi con bé, ai biết con nhỏ chết dầm như con lại tắt máy, địa chỉ phòng vẽ tranh cũng một mực không nói cho chúng ta biết." Đàm Vịnh Vịnh nói nói, nước mắt thật vất vả mới ngưng giờ lại chảy , Tịch Tố Công vội vàng ôm bà, nhẹ giọng an ủi.
    "chị dâu, chị có thể mở cửa cho em vào không?." Tịch Sư Tử gõ nhẹ cửa, trong phòng an tĩnh một lát liền truyền đến tiếng động, cửa phòng đóng chặt được mở ra một khe nhỏ. Một cô gái với mái tóc dài tới eo, thanh tú dịu dàng thò đầu ra, Lý Tiên Ni với đôi mắt nai tơ lúc nào cũng thanh tịnh, giờ phút này đã đỏ sưng hết, tràn ngập bi thương nhìn Tịch Sư Tử."Chị dâu." Tịch Sư Tử bất đắc dĩ khẽ gọi một tiếng, vươn tay muốn giúp Lý Tiên Ni lau nước mắt nơi khóe mắt, ai ngờ một giây sau liền bị đại lực va phải ngã đập lưng vào vách tường hành lang phía sau, Lý Tiên Ni nhảy vào lòng Tịch Sư Tử, dùng sức nắm lấy vai cô khóc không thành tiếng  nghẹn ngào: "Sư Tử, anh của em. . . Anh của em. . . Hắn không cần chị nữa, hắn cùng Tô Phùng Tần đã..."
    Chờ chút, Tô Phùng Tần, anh của cô không phải công khai với một gã trai khác à? sao lại có dính líu tới Tô Phùng Tần ở đây, cái người...người con gái nổi danh nhất thành phố T kia. Tịch Sư Tử ôm Lý Tiên Ni, đôi mắt trừng lớn, có chút phản ứng không kịp. Nguyên lai, anh của cô không phải công khai, mà là ngoại tình [1].
[1] trong tiếng trung quốc thì nguyên văn là "xuất quỹ" (nghĩa là công khai giới tính), hai chữ này có đồng âm với một từ "xuất quỹ" khác (nghĩa là vượt quá giới hạn-ngoại tình) nhưng cách viết trong tiếng phổ thông lại khác nhau, nên Sư Tử của chúng ta đã hiểu lầm là anh mình chơi Gay.
P.S: mỗi lần edit tới tên của bạn nv chính lại thấy mắc cười *oimeoi*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi