BẠN GÁI TAI TIẾNG

Khi ba người vừa bò lên đỉnh núi, vừa đúng lúc vầng thái dương màu vàng kim bắt đầu lặn xuống từ từ nơi cuối chân trời. Vầng thái dương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, từ từ bị lấp đầy bởi những đám mây màu đỏ xung quanh nó, cuối cùng tản ra một vòng ánh sáng nhu hòa.
Cố gắng leo lên núi được báo đáp bằng cảnh thiên nhiên đẹp như vậy, hệt như được hòa cùng làn mây, quấn quanh mặt trời gần trong gang tấc, chậm rãi lặn về tây, mang theo ánh hào quang vạn trượng.
Tịch Sư Tử ngồi xếp bằng dưới một tán cây trên đỉnh núi, thẳng lưng, hơi híp mắt ngừng thở nhìn mặt trời lặn cách đó không xa.
Tô Phùng Tần ngồi bên người cô, khẽ cười một cách ôn nhu, dùng đôi mắt trong trẻo đón lấy ánh mặt trời mỹ lệ.
Còn Tùy Đường thì ngồi trước hai người cách đó không xa, bóng lưng ôm đầu gối có chút lẻ loi cô đơn.
Trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, Tô Phùng Tần đã biết . Một cô gái có cuộc sống thoạt nhìn thật viên mãn, thật hạnh phúc, lại tự chôn mình trong chính mộng tưởng của mình, một mộng tưởng vĩnh viễn cũng không thể quay về quá khứ. Mỗi ngày bị những mộng tưởng ấy đeo bám, không thể quên, cũng không thể bỏ, nhưng nếu nàng thật muốn quên vì sao còn mơ thấy đây?
Là bởi vì căn bản nàng cũng không muốn quên, cho nên mỗi ngày đều mơ thấy.
Cô gái này lúc nào cũng dịu dàng e lệ, khoác lên mình vẻ ngây thơ như trẻ con khiến không ai nhìn thấy sự ưu sầu trong lòng nàng.
"Tô tiểu thư, tôi thật vô cùng hâm mộ cô, có thể yêu người mình yêu, người mình yêu cũng yêu mình, gặp nhau đúng thời điểm, dũng cảm yêu nhau. Không giống tôi, lúc nào cũng lo sợ, không có dũng khí, cũng không có thời gian. Chỉ có thể gả cho một người mình không yêu cũng không ghét, bình bình đạm đạm sống hết đời, ngay cả tư vị lưỡng tình tương duyệt là gì cũng chưa từng được nếm trải."
Tô Phùng Tần đột nhiên nhớ tới những lời Tùy Đường nói với mình, dù là giọng điệu hay ánh mắt đều tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa ưu thương.
Phải rồi, vào đúng thời điểm, gặp được một người yêu mình, mà mình cũng yêu người ấy, một chuyện khiến người người ngưỡng mộ. Thì còn gì phải sợ nữa chứ?
Tô Phùng Tần từ từ quay đầu nhìn người bên cạnh.
Vầng thái dương chiếu một lớp ánh sáng màu đỏ nhạt lên khuôn mặt Tịch Sư Tử,  xuyên qua đôi mắt lạnh lẽo của cô, mơ hồ khiến từng mạch máu màu xanh nổi lên dưới lớp da trắng mịn, cô chăm chú nhìn chân trời, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy.
Cô đặc biệt như vậy, hấp dẫn như vậy, tốt đẹp như vậy, lại yêu nàng, đây là một chuyện vô cùng may mắn không phải sao? Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tô Phùng Tần, Tịch Sư Tử hơi nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt của Tô Phùng Tần. Đôi mắt lạnh lẽo thoáng chút pha lẫn mấy phần ôn nhu lưu luyến, và bất ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như có thể nghe thấy từng nhịp thở của đối phương. Đôi mắt Tô Phùng Tần hơi lay động, tránh né ánh mắt của Tịch Sư Tử, nhưng rất nhanh, nàng lại nhìn về phía Tịch Sư Tử lần nữa, trước sau như một, cho dù nàng có né tránh thì ánh mắt Tịch Sư Tử nhìn nàng vẫn luôn thanh tịnh và ôn nhu.
"Sư Tử. ." Tô Phùng Tần nghe được giọng của mình có hơi run rẩy, nàng cố gắng không né tránh nhìn đôi mắt vừa nghiêm túc vừa nóng rực của Tịch Sư Tử.
Nàng không nên rút lui, nàng hẳn nên dũng cảm hơn, nàng hiểu thế giới này tệ hại tới dường nào, va chạm ngoài xã hội nhiều hơn Tịch Sư Tử, cũng biết bảo vệ chính mình như thế nào. Tất cả bất hạnh và thống khổ đều đã thử qua một lần, khi hạnh phúc tự tìm tới với mình, tại sao phải tiếp tục nhu nhược? Nàng hẳn phải dũng cảm hơn, nàng muốn bảo vệ tình yêu của mình, và bảo vệ cả sự ngây thơ tốt đẹp của Tịch Sư Tử.
"Học tỷ, sao vậy?" Tịch Sư Tử nhẹ giọng hỏi, hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt vừa ôn nhu vừa thắc mắc. Hình như những oán trách của cô trong suốt quảng đường đã bay đi hết.
"Chúng ta yêu nhau đi." Tô Phùng Tần nói với giọng run rẩy, đôi mắt lóng lánh ngấn nước, quật cường nhìn Tịch Sư Tử.
"Chúng ta vốn đang yêu nhau mà, học tỷ nên hỏi là, em có nguyện làm bạn gái của chị không mới phải." Đôi mắt Tịch Sư Tử trong nháy mắt nở rộ ánh lưu quang, ý cười trên môi không khống chế nổi, dưới ánh tà dương cô cười như một đứa trẻ vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cúi đầu xuống cắn cắn môi, nói khẽ: "Vậy em có nguyện ý làm bạn gái của chị không?"
"Đương nhiên nguyện ý, một ngàn một vạn lần nguyện ý." Tịch Sư Tử cao giọng nói một cách rõ ràng, dư âm không ngừng quanh quẩn trên đỉnh núi, với đôi mắt tràn đầy ôn nhu cùng ý cười thỏa mãn.
Tùy Đường giật mình vì giọng nói đột nhiên vang lên, ngược gió quay đầu lại, đập vào mi mắt, là một đôi bích nhân[1] vô cùng xứng đôi ngồi dưới tàng cây. Nàng cười vui vẻ, nhưng ánh mắt lại hết sức  tịch mịch.
Sau khi ngắm mặt trời lặn xong, lúc ba người chuẩn bị trở về lữ quán, thì trời đã tối, đèn pin trên điện thoại di động cũng không chiếu sáng nổi mảnh rừng cây rậm rạp phía trước. Bất chợt phía trước hiện lên vài dải lục quang mờ ảo như một đàn đom đóm bay lượn trên không trung tạo thành.
"Đẹp quá, đã vào mùa đông , sao còn đom đóm nhỉ?" Tùy Đường cảm thán một tiếng, nhìn từng dải ánh sáng nhảy múa trên không trung.
Tịch Sư Tử nâng điện thoại di động chiếu sáng con đường trước mặt, một tay nắm tay Tô Phùng Tần thật chặt.
"Đây là đèn huỳnh quang mùa đông, chỉ phát sáng khi có sự chênh lệch về nhiệt độ, đa số chỉ có thể tạo ra màu xanh lá, cho dù nhiệt độ thấp hơn 6 độ C vẫn có thể phát sáng. Có thể lữ quán tạo ra nhằm thu hút khách du lịch." Giọng Tô Phùng Tần êm dịu giải thích.
Vừa nói xong thì tay đã bị người nọ lắc một cái, Tô Phùng Tần ngẩng đầu, trong bóng tối đôi mắt Tịch Sư Tử đang sáng lên nhìn nàng, có chút cúi người, từng sợi tóc hơi lạnh nhẹ nhàng chạm đến cổ của nàng, gây ra cảm giác lành lạnh.
"Sao vậy?" Tô Phùng Tần nhẹ giọng hỏi.
Đôi môi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dán lên cổ nàng, vừa chạm vào đã rời đi. Giọng nói khàn khàn ở bên tai triền miên  vang lên: "Học tỷ, em muốn hôn chị."
Trong bóng đêm Tô Phùng Tần cắn cắn môi, đỏ mặt, nàng nhìn Tùy Đường ở phía trước mấy bước, vươn tay đẩy người nọ ra, gắt giọng: "Suy nghĩ lung tung, chiếu đường cho Tùy tiểu thư đi."
"Một miếng thôi." Tịch Sư Tử dùng đầu ngón tay ôn nhu gãi vào lòng bàn tay Tô Phùng Tần, một cơn gió nhẹ bất chợt mang mùi thơm quyến rũ của Tô Phùng Tần tới bên Tịch Sư Tử, giống như đang nhẹ nhàng khuấy động lòng cô.
Tô Phùng Tần bèn nắm chặt ngón tay đang không ngừng cào qua cào lại trong lòng bàn tay, hạ giọng, sợ Tùy Đường đi ở phía trước nghe thấy: "Đừng làm rộn."
"Học tỷ à." Tịch Sư Tử nũng nịu kéo dài âm cuối, giọng điệu như vậy thật khiến Tô Phùng Tần giật thóp tim.
"Chị ấy nghe không được, nhìn cũng không thấy." Tịch Sư Tử nói thêm một câu, giọng điệu gấp rút, câu chữ ngắn gọn, mang theo vài phần ý loạn tình mê.
Tô Phùng Tần có chút không rõ, vì sao đang đi đường mà Tịch Sư Tử cũng đột nhiên phát tình được, trái đòi hôn phải cũng đòi hôn, như một đứa bé chưa ăn no.
"Trở về rồi hãy nói." Tô Phùng Tần bất đắc dĩ đẩy người nọ càng tiến càng gần, nàng cũng không tin Tùy Đường không nghe ra. Vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy bước chân Tùy Đường có chút chậm lại, sau đó nhanh hơn một chút, cô ấy khẳng định đã nghe được đối thoại giữa Tô Phùng Tần và Tịch Sư Tử.
"Do chị nói đó, sau khi trở về không cho phép đẩy ra." Tịch Sư Tử hài lòng gật đầu, khóe môi lộ ra như ý cười xấu xa.
Tô Phùng Tần ẩn ẩn có chút cảm giác nguy hiểm, nàng nhớ tới chuyện lần trước Tịch Sư Tử ở trong phòng tắm hôn môi nàng tới sưng thì khẽ rùng mình.
"Cũng không cho đổi ý." Giọng Tịch Sư Tử trầm thấp vang lên ở bên tai.
[1] bích nhân : Khen người đẹp như ngọc bích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi