BẠN GÁI TÔI CAO MÉT NĂM TÁM

Editor: Mèo

Tôn Cẩn Nặc xúc động thở dài: "Haiz... nếu học trưởng cũng như thế với tớ thì tốt biết bao."

Linh Vận luôn luôn nghe cô ấy nhắc đến người học trưởng nọ, nhưng cô chưa gặp bao giờ. Cô tò mò, hỏi: "Rốt cuộc người học trưởng đó là ai vậy, nói tớ nghe thử xem, tớ đã gặp qua chưa?"

"Không biết chừng anh trai tớ biết đó."

Tôn Cẩn Nặc mím môi, gật đầu: "Cùng họ với cậu, tên là..."

Cô còn chưa nói hết thì nghe tiếng ai đó gọi to: "Hai người các cậu trốn trong đây làm gì thế?"

"Hỏi cô một câu. Người ngoài kia không phải cô đi thuê chứ?"

"Nhìn hai người kiểu gì cũng không giống một cặp, không ăn ý với nhau chút nào hết."

Nhìn thấy một mét sáu mươi tám, Linh Vận mắng một câu: "Đúng là âm hồn bất tán mà." Cô học đối phương giọng điệu quái gở, nói: "Có phải cô thấy anh ấy đẹp hơn, cao hơn Đọan Tinh Vũ nên ghen ăn tức ở phải không?"

"Đáng tiếc, anh ấy lại rất thích tôi. Cô đừng nghĩ đến việc nhảy bổ vào anh ấy đấy nhé, vô dụng thôi."

Linh Vận nói xong, kéo Tôn Cẩn Nặc đi ra ngoài. Một mét sáu mươi tám nhìn bóng lưng hai người, tức giận hừ một tiếng: "Để rồi xem tôi vạch trần các người như thế nào!"

Trở lại phòng ăn, Linh Vận ngồi xuống cạnh Ninh Tự Hàn, nam sinh này đang xem điện thoại, ngồi yên lặng, có lẽ vì không quen biết đàn em nào hết nên cảm thấy buồn chán.

Linh Vận nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bọn họ, mới hỏi anh: "Anh có thấy chán không?"

Ninh Tự Hàn cất điện thoại, nói thật lòng: "Đúng là hơi chán, nhưng có em ở đây thì không chán."

Linh Vận thè lưỡi, cười: "Ý anh nói là em ồn ào sao?"

Có người để ý thấy hai người đang thầm thầm thì thì cười giỡn, nói: "Linh Vận à, bình thường hai người còn chưa dính nhau đủ sao, nhất định phải đến trước mặt bọn cẩu độc thân chúng tôi mà vẩy thức ăn cho chó à?"

Linh Vận đỏ mặt, khoát tay phủ nhận: "Không có, không có."

"Đương nhiên là không có rồi." Một mét sáu mươi tám từ bên ngoài bước vào, vẫn giọng điệu quái gở ấy: "Vừa nãy tớ đã nghe tất cả rồi. Học trưởng kia căn bản không phải bạn trai của cô ta, là cô ta giả vờ." Cô ta nhìn thẳng vào Linh Vận: "Tôi nói này Linh Vận, cô nói dối chưa đủ sao, không có bạn trai thì nói không có đi, tại sao phải mất công làm ra một màn kịch như thế?"

Linh Vận không nghĩ tới mọi việc đều đã bị cô ta nghe được, bị vạch trần bí mật này khiến cô xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nóng lên, viền mắt ươn ướt, nhìn một mét sáu mươi tám một chữ cũng không nói nên lời.

Một mét sáu mươi tám đắc ý nhìn cô, lại nhìn mọi người xung quanh, sau đó khoác tay Đoạn Tinh Vũ, tự hào nói: "Tôi đã nói rồi, Tinh Vũ nhà tôi cũng không vừa mắt cô, làm sao có ai vừa ý cô được?"

Câu nói có phần hơi kì lạ, Đoạn Tinh Vũ liếc một mét sáu mươi tám, mặt cô ta biến sắc, vội giải thích: "Ý em là, không có ai vừa mắt được một người thấp như thế."

Môi Linh Vận run rẩy, răng run cầm cập, hận không thể nhào tới mà cào hai con người phía trước, tốt nhất là cào một mét sáu mươi tám thành tám mặt.

Ngay lúc cô kích động, toan đứng lên thì bỗng nhiên cảm giác được lòng bàn tay ấm lên, bàn tay nhỏ của mình giống như được nắm lấy.

Linh Vận cúi đầu nhìn, bàn tay lớn của Ninh Tự Hàn đang cầm tay của cô, bàn tay người con trai, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khiến người ta cảm giác vô cùng ấm áp và an tâm. Ngón tay anh còn cố ý chọc vào lòng bàn tay cô, ý muốn nói cô kìm nén cảm xúc.

Khi cô còn đang sững sờ, người con trai đã lên tiếng: "Đúng là cô ấy và tôi biết nhau chưa bao lâu, xác định quan hệ cũng chưa được bao nhiêu ngày. Cô nhóc này lại hay thích nói đùa, luôn cảm thấy mình vẫn còn độc thân, tôi lại thể hiện tình cảm với cô ấy không nhiều, khiến mọi người hiểu lầm."

Giọng nói nhã nhặn lại tiếp tục: "Nhưng tôi thật lòng thích cô ấy, sẽ bảo vệ cả một đời cho cô ấy, việc này mọi người có thể từ từ chứng giám."

"Chúng tôi thực sự là một cặp."

Sau khi nói xong, anh quay đầu nhìn Linh Vận, đưa tay vén những sợi tóc rối trước trán cô, trong mắt ngập tràn vẻ nuông chiều, khóe môi anh khẽ nhếch lên: "Hửm?"

Âm cuối khéo léo khẽ trêu chọc, toàn thân cô nổi cả da gà.

Linh Vân ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước. Tuy rằng màn kịch vô cùng trơn nhẵn, nhưng vẫn khiến người ta kìm nén được suy nghĩ viển vông.

Linh Vận biết anh vừa cứu cô một màn thua trông thấy, cảm kích gật đầu: "Ừm."

Nhìn biểu hiện của hai người, rõ ràng là một cặp anh anh em em.

Tôn Cẩn Nặc đứng bên cạnh, nhìn một mét sáu mươi tám, nói: "Cô nhìn thấy người ta không phải người yêu, thế cô và Đoạn Tinh Vũ là rác rưởi à?"

"Mỗi ngày nhảy nhảy nhảy, một mét sáu mươi tám là rất cao sao?"

"Tự hào cái gì chứ."

Một mét sáu mươi tám tiến về phía Tôn Cẩn Nặc: "Đúng vậy. Một mét sáu mươi tám không cao, nhưng tôi không mập như vậy đâu. Thân hình béo ú như thế, nam sinh nào bị mù mới vừa mắt."

"Cô." Tôn Cẩn Nặc đứng lên, đưa tay định tát cô ta, Linh Vận nhanh tay giữ Tôn Cẩn Nặc: "Được rồi, đừng chấp."

Bạn học cũng bắt đầu khuyên giải: "Vất vả lắm mới có một lần, mọi người đừng cãi nhau nữa."

...

Phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, nam sinh bắt đầu uống rượu, nữ sinh thì uống nước trái cây, cũng có nữ sinh muốn uống rượu.

Linh Vận cũng muốn uống rượu, nhưng lại sợ Ninh Tự Hàn trở về nói với anh trai, đến lúc đó lỗ tai cô sẽ không yên ổn.

Nghĩ đến đây, bàn tay muốn lấy rượu của cô chuyển hướng lấy nước trái cây, nhìn Ninh Tự Hàn giả vờ ngây thơ, cười hai tiếng.

Ninh Tự Hàn nhìn tiểu nha đầu cười, lộ ra hàm răng trắng, nói: "Muốn uống thì uống đi, anh không nói đâu."

"Thật sao?" Tay Linh Vận lại chuyển hướng, trực tiếp cầm một chai rượu: "Em chỉ nếm thử thôi."

Tôn Cẩn Nặc cũng cầm một chai, nói: "Vậy tớ cũng nếm thử."

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Qua ba lần uống rượu, một mét sáu mươi tám Điền Huỳnh Mĩ nói thầm với Đọan Tinh Vũ: "Em thật sự không tin hai người bọn họ là người yêu đâu."

Đoạn Tinh Vũ cũng nghi ngờ nhìn Linh Vận, hai người cũng quen mấy ngày, tay của cô còn không được nắm. Chẳng lẽ cô thực sự đang hẹn hò với Ninh Tự Hàn sao?

Trong lòng cảm thấy không thoải mái, nói: "Em thử cô ấy xem."

Điền Huỳnh Mỹ suy nghĩ: "Thử như thế nào?"

Đoạn Tinh Vũ sốt ruột: "Tùy em."

Điền Huỳnh Mỹ nghĩ nghĩ một chốc, nói: "Được thôi."

Cô ta nhìn Linh Vận, vẫn là giọng điệu khiêu khích ấy:"Vừa nãy tôi chắc chắn cô đã nói là đã sắp đặt mọi việc rất hoàn hảo."

Linh Vận tức giận, nhìn cô ta: "Rốt cuộc là cô muốn cái gì?"

"Tôi có đụng chạm gì đến dòng họ nhà cô sao, việc gì phải cứ phải cắn tôi mãi thế?"

"Mọi người nhìn xem." Điền Huỳnh Mỹ chậc chậc hai tiếng, hỏi mọi người: "Có phải cô ấy thẹn quá hóa giận không?"

"Bị tôi nói trúng tim đen rồi?"

Linh Vận đập bàn, nổi cáu: "Vậy cô nói xem, tôi làm gì mới có thể chứng minh?"

"Bởi vì cô trong lòng ghen ghét đố kỵ nên mới gây chuyện, nếu tôi chứng minh rằng tôi và anh ấy là người yêu thì cô có còn tiếp tục vu khống tôi nữa không?"

"Đến lúc đó đừng trách vì sao mất mặt, còn nói này nói kia."

Cô lại nhìn mọi người, nói: "Các bạn học,cô ấy nói tôi lùn, còn cướp bạn trai của tôi." Cô thẹn thùng liếc qua Ninh Tự Hàn rồi nhìn mọi người, nói tiếp: "Đương nhiên là Đoạn Tinh Vũ cũng không phải là loại người tốt đẹp, đồ bỏ đi đấy nếu cô ấy yêu thì tôi rất sẵn lòng nhường cả."

"Hôm nay mọi người làm chứng cho tôi, nếu tôi chứng minh được Ninh Tự Hàn là bạn trai tôi, vậy thì phiền mọi người về sau để ý một chút, đừng có để cô ấy trước mặt tôi nói nhăng nói cuội, nói vớ vẩn linh tinh. Rất phiền phức."

Điền Huỳnh Mỹ không để mọi người trả lời, nói với cô: "Tốt thôi. Vậy cô chứng minh như thế nào?"

"..." Linh Vận nắm lấy tay của Ninh Tự Hàn đặt lên trên bàn cho mọi người thấy: "Như thế này chứng minh được chưa?"

Cô không có can đảm nhìn nét mặt của Ninh Tự Hàn, dù cho anh có bất mãn thì cũng sẽ tìm anh trai cô nói chuyện, sẽ không thể hiện ra ngoài.

Với lại, không phải vừa rồi anh mới nắm tay cô sao?

"Như thế mà đã có thể chứng minh sao?" Điền Huỳnh Mỹ mỉa mai:" Chỉ mới nắm tay mà nói là người yêu, thế thì cùng ở trong một phòng cũng có thể sao?"

Linh Vận cau mày, không vui nói: "Cuối cùng thì cô muốn như thế nào, cô cứ việc nói thẳng ra, chúng tôi sẽ làm, về sau đừng tìm tôi gây chuyện nữa."

Điền Huỳnh Mỹ nhìn bàn ăn thơm phức, tròng mắt đảo qua đảo lại một vòng, nói: "Cái kia có phải là salad trộn không?"

"Trong đó có đậu phộng, trừ khi anh ta chịu ăn đậu phộng từ trong miệng cô thì tôi tin."

Linh Vận theo bản năng lập tức nhìn Ninh Tự Hàn, sao có thể làm chuyện này được?

Ninh Tự Hàn cũng nhìn cô, đôi mắt sáng trong suốt, mặt đối mặt. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh hơn so với bình thường.

Nếu như anh lấy đậu phộng trong miệng cô, không phải là... hôn sao?

Việc, việc này, sao làm được?

Linh Vận nhanh chóng khoát tay: "Chúng tôi mới xác định quan hệ, chưa tới bước đó."

Điền Huỳnh Mỹ nhìn bộ dạng của cô, ra vẻ đã sáng tỏ, nhìn mọi người: "Mọi người thấy rồi đó. Tôi khẳng định đây không phải bạn trai cô ấy, nếu không thì hôn một cái cũng có gì ghê gớm đâu, cớ gì lại cự tuyệt như thế?"

Điền Huỳnh Mỹ nói xong, tất cả bạn học nhìn Linh Vận với ánh mắt khác thường, đây có phải là mọi người đang nghĩ cô đã thấp lại còn nói dối phải không?

Mắt Linh Vận đỏ lên, siết chặt tay, không biết làm thế nào cho phải.

Tôn Cẩn Nặc đứng bên giải nguy, nói: "Bọn họ mới xác định quan hệ chưa lâu, đương nhiên sẽ không khỏi ngượng rồi, làm sao có thể thực hiện trước mặt mọi người như thế?"

"Được rồi, được rồi. Ăn thôi."

Điền Huỳnh Mỹ lập tức nói: "Đừng nghĩ những lời nói khi nãy tôi không nghe thấy, bây giờ để mọi người xem chân tướng."

...

Ninh Tự Hàn vẫn đứng bên cạnh lắng nghe, những đứa này đúng là chọc người chưa đủ để bị ghét hay sao. Nếu như không phải là bạn học của Linh Vận thì anh đã sớm trở mặt.

Nhìn Linh Vận bất an bên cạnh, anh chậm rãi nói: "Việc như thế này chúng tôi muốn để riêng tư, nhưng nếu mọi người đã muốn xem..."

Anh quay đầu nhìn Linh Vận, thấp giọng nói, cố ý mọi người đều nghe thấy: "Tiểu Linh, về sau hôn lễ của chúng ta chẳng lẽ em muốn không hôn sao?"

"Bây giờ xem như diễn tập nhé."

Linh Vận ngạc nhiên, một chữ cũng không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi