BẠN GÁI TÔI CAO MÉT NĂM TÁM

Edit: Chương được làm trong trạng thái \(´O`)/, có chỗ nào tớ chưa edit hoặc dùng từ quá khó hiểu mn giúp tớ nhé ;;___;;

Linh Tu: “...”

Cơn tức đè nén trong lòng không thể xả ra, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tôn Cẩn Nặc, một chữ cũng không nói nên lời.

Lực cánh tay của người đàn ông dần dần buông lỏng, Tôn Cẩn Nặc cảm nhận được, từ từ đẩy cánh tay đang giam mình sang bên cạnh, nói câu cuối cùng: “Vì vậy đừng ra sức thể hiện là người thâm tình nữa, duyên phận của chúng ta đã hết.”

Tôn Cẩn Nặc đi tập tễnh vào sân, không quay đầu lại nữa, mãi cho đến khi vào trong biệt thự.

Vừa vào nhà, Bạch Mạnh Hiểu lập tức tiến lên đón, đỡ vai cô hỏi: “Anh ta không làm gì em chứ?”

“Nếu không anh ra ngoài dạy dỗ anh ta một chút?”

Tôn Cẩn Nặc lắc đầu, cởi giày để chân trần, ngay cả dép lê cũng không mang đã chạy lên lầu, “Anh Mạnh Hiểu, em mệt rồi, đi nghỉ trước.”

Mẹ Tôn ở trong phòng đã sớm nhìn hết thảy bên ngoài, lúc này thấy con gái về phòng vội nháy mắt ra hiệu cho Bạch Mạnh Hiểu, “Nhanh đi lên đi!”

“Thất thần làm gì?”

“Dạ.” Bạch Mạnh Hiểu thoáng cái đã phản ứng, chạy lên lầu.

Tôn Cẩn Nặc vừa vào phòng đã leo lên giường, toàn thân không có chút sức lực, cũng không có tinh thần gì, chỉ muốn ôm cái gối ngủ một giấc.

Rất nhanh cảm giác có người mở cửa đi vào, cô không có tinh thần chào hỏi, mặc cho đối phương vào.

Tôn Cẩn Nặc kéo chăn lên đắp, ho khan hai tiếng trùm kín đầu.

Đã không thích cô còn đến đây làm gì?

Đến rồi còn có thể làm gì đây?

Ngay cả ngày kết hôn cũng đã định, chẳng lẽ còn có thể thay đổi?

Dù cho có thể thay đổi, về sau mình lại trở về  làm ôsin cho anh ấy?

Ngay cả một cái danh phận cũng không hơn ô sin?

Tôn Cẩn Nặc cắn môi, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đây là lần cuối cùng cô vì anh mà rơi lệ, sau này sẽ không còn nữa.

Cô mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh, còn tưởng rằng là ảo giác, cảm giác có một cái tay từ dưới váy tiến vào, chạm vào da thịt non mịn của cô, khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

Mấy giây sau đó, vậy mà cái tay kia từ từ chạm vào nơi nào đó không thể miêu tả, lúc này Tôn Cẩn Nặc cảm nhận được rõ ràng, nhanh chóng đẩy ra, kinh ngạc ngồi dậy, sững sờ nhìn Bạch Mạnh Hiểu.

“Mạnh Hiểu, anh làm gì vậy?”

Bạch Mạnh Hiểu không nghĩ Tôn Cẩn Nặc phản ứng mạnh như vậy, gương mặt lóe lên tia lúng túng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nét thản nhiên, “Nặc Nặc, anh nghe nói muốn cho một người thoải mái, cách đơn giản nhất chính là ‘làm’ một trận thật sảng khoái và nồng nhiệt*.”

(*thực ra nó là 酣畅淋漓 có nghĩa là làm với mong muốn mãnh liệt và sẽ không ngừng lại nếu không thỏa mãn)

Đây là Bạch Mạch Hiểu, người được nói là cấm dục và nhã nhặn sao?

Tôn Cẩn Nặc giống như không nhận ra anh ta, nhìn anh ta một hồi, trong lòng suy nghĩ hai người đã sắp đính hôn, có thể phát sinh quan hệ rồi.

Nhưng…

Cô đưa tay che mặt, yếu ớt nói: “Anh Mạnh Hiểu, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn chờ đến sau khi kết hôn đi.”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu anh không chấp nhận được, thì lễ đính hôn của chúng ta xem như kết thúc.”

Bạch Mạnh Hiểu ra sức lắc đầu, nắm lấy hai tay cô: “Nặc Nặc, là anh quá lỗ mãng, chỉ muốn làm thế nào để em thoải mái thôi, không để ý đến cảm nhận của em, anh cam đoan sau này sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy trước khi được em đồng ý.”

“Vậy anh ra ngoài đi.” Tôn Cẩn Nặc xuống giường, nhìn Bạch Mạnh Hiểu nói.

Bạch Mạnh Hiểu im lặng vài giây, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn đi ra, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay dưới lầu.”

Thấy Bạch Mạnh Hiểu đã ra ngoài, Tôn Cẩn Nặc vào phòng tắm, tắm sạch người bằng nước nóng.

Vì định ngày kết hôn tương đối gấp rút nên hai nhà Tôn Bạch đều bận bịu long trời lở đất, không có chút thời gian nhàn hạ nào.

Kể từ ngày Tôn Cẩn Nặc đi một chuyến đến tiệm váy cưới, cô ấy vẫn luôn cự tuyệt đi ra ngoài, nên hôn lễ này cô giống như xem người khác tổ chức, một chút cảm giác là mình tham gia cũng không tìm được.

Chớp mắt một cái đã tới buổi tối trước ngày đính hôn.

Mỗi ngày gần đây Linh Tu thường kéo Ninh Tự Hàn ra ngoài uống rượu, Linh Vận đã sắp phiền đến chết mất, mỗi ngày Ninh Tự Hàn đều uống say bí tỉ rồi về, Linh Vận vừa thấy anh đã bịt mũi, bất mãn phàn nàn: “Anh có thể uống ít một chút được không?”

Ninh Tự Hàn cởi áo khoác, sát lại gần Linh Vận, cố ý cọ cọ mặt cô hai lần, khiến Linh Vận ghét bỏ mà đưa tay đánh anh: “Cả người mùi rượu còn không biết xấu hổ.”

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không còn cách nào, muốn thì tìm anh em đi.”

“Anh không uống cậu ta lại khóc với anh, em có chịu được một người đàn ông nước mắt một dòng nước mũi mỗi dòng ở trước mặt không?”

Linh Vận: “…”

“Anh em khóc thật sao?”

Vì sao cô không có chút cảm giác đau lòng mà chỉ cảm thấy buồn cười đây này.

Đáng đời anh trước đây đối xử với Nặc Nặc như vậy.

Ninh Tự Hàn quả quyết: “Em không nhìn thấy thôi, cậu ta uống còn lợi hại hơn anh, uống xong lại nôn, nôn xong lại uống, anh không khuyên được!”

Linh Vận nói Ninh Tự Hàn nhanh đi rửa mặt và súc miệng, “Anh mau đi tắm đi, nếu không thì đừng lên giường.”

Linh Vận cầm điện thoại lâm vào trầm tư, anh hai và Tôn Cẩn Nặc thực sự không còn khả năng sao?

Nếu như Tôn Cẩn Nặc sống tốt cô cũng sẽ không nói gì, lần trước nhìn cô gầy đến nỗi không còn hình dáng, anh hai thì ngày ngày ngâm mình trong rượu, hai người cứ tiếp tục như vậy đến lúc nào?

Linh Vận suy nghĩ một lát, cầm điện thoại gọi cho Tôn Cẩn Nặc.

Hôn lễ Tôn Cẩn Nặc không mời Linh Vận, quan hệ của hai người khó xử, đến tham dự còn không bằng không đến.

Điện thoại rất nhanh được nhận, Tôn Cẩn Nặc có vẻ như bị cảm, ho khan hai tiếng mới cất lời: “Vận Vận, tìm tớ có việc gì?”

Giọng nói vừa khô vừa khàn, ngăn cách bởi màn hình cô cũng cảm thấy cô ấy sống không tốt chút nào.

Linh Vận hắng giọng: “Hôm nay tớ dọn dẹp đồ đạc phát hiện cái đồng hồ của cậu trước kia còn ở chỗ tớ, tớ mang qua cho cậu nhé?”

Không đợi Tôn Cẩn Nặc trả lời, cô nói tiếp. “Tớ đến nhà cậu không tiện lắm, hay là hẹn một chỗ cậu ra đi?”

Tôn Cẩn Nặc không nhớ ra cái đồng hồ gì, ứng phó đáp: “Cậu giữ đi, bây giờ tớ cũng không đeo đồng hồ, cầm về cũng để đó.”

Đã biết Tôn Cẩn Nặc sẽ không dễ dàng ra ngoài, Linh Vận lại nói: “Tớ biết cậu sắp lập gia đình, không muốn gặp tớ, nhưng nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn thân năm năm, nếu sau này cậu cũng không muốn để ý đến tớ, chẳng lẽ không nên cho tớ nhắn nhủ vài lời ư?”

“Nếu ngay cả cái yêu cầu nhỏ này cũng không làm được, có thể thấy tình bạn giữa chúng ta trước kia đều là giả.”

Tôn Cẩn Nặc vuốt vuốt cổ họng, lại ho khan hai tiếng, nghe thấy Linh Vận nói tiếp, “Đồ tớ sẽ mang đến, tới tiệm cơm ở gần trường học, chỗ trước kia chúng ta thường xuyên tới, tớ chờ cậu.”

Tôn Cẩn Nặc ho khụ khụ, nói chữ ‘được’ liền cúp máy.

Linh Vận nhìn màn hình điện thoại, hít sâu một hơi, “Gọi cho ai vậy?”

Ninh Tự Hàn từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc ướt vừa hỏi.

Linh Vận làm động tác im lặng với anh, vội vàng gọi cho anh hai.

Cũng không biết Linh Tu đang bận cái gì mà không ai nghe máy, Linh Vận sốt ruột, lại gọi lần nữa, nếu như hôm nay anh hai không nắm lấy cơ hội, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.

Cũng may điện thoại rất nhanh được kết nối, Linh Vận vội nói: “Anh, anh mau đến tiệm ăn XX gần trường học đi, em hẹn Nặc Nặc, nếu như anh không cam tâm bây giờ lập tức chạy đến, bỏ qua sẽ không còn có thể quay đầu lại.”

“Không đi.” Linh Tu trả lời không chút do dự rồi cúp máy.

Linh Vận nhìn màn hình điện thoại hỏi Ninh Tự Hàn, “Anh nói xem anh em thực sự sẽ không đi chứ?”

Ninh Tự Hàn khinh thường: “Nếu cậu ta không đi, ngày mai anh giúp cậu ta cướp dâu.”

Tôn Cẩn Nặc đã ra ngoài mới bỗng nghĩ đến đây có phải là Linh Vận đang thiết lập tính kế cô không?

Hẹn cô ra căn bản không phải Linh Vận, mà là Linh Tu.

Có điều người cũng đã ra ngoài rồi, ngột ngạt nhiều ngày như vậy, cô cũng muốn hít thở không khí, liền đến địa điểm hai người hẹn sẵn.

Xem như hoàn toàn tạm biệt quá khứ đi.

Lúc Tôn Cẩn Nặc đến không thấy Linh Vận liền tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lúc này có thể ngắm cảnh đêm bên ngoài, nếu như không phải tâm trạng không tốt, đây cũng là một buổi tối rất đẹp.

Một tay cô chống cằm, thờ ơ nhìn bên ngoài cửa sổ, có nhân viên phục vụ tới hỏi cô uống chút gì không, cô khoát tay khẽ nói: “Đợi người.”

Tiệm ăn này rất đặc sắc, thức ăn rất ngon, quan trọng phía ngoài còn có chỗ trống lớn, có thể trực tiếp đậu xe.

Không giống như nhiều tiệm ăn khác không có chỗ đậu xe, phải đi xuống tầng hầm.

Nhanh chóng thấy một chiếc xe Lincoln dừng bên ngoài, cửa xe mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn từ trên xe bước xuống.

Người đàn ông oai phong lịch thiệp, kiêu ngạo tao nhã, cả người trang phục màu đen, đeo kính đen, Tôn Cẩn Nặc run lên, mấy giây sau mới phản ứng được, đây không phải Linh Tu sao?

Theo bản năng cô xách túi lên lập tức đi ra ngoài, nhưng không nghĩ đúng lúc va vào người đàn ông ở cửa, cô muốn cúi đầu né tránh, cổ tay đã bị người ta tóm lấy, trực tiếp lôi vào trong xe.

“Linh Tu, anh bắt em làm gì, mau buông em ra!”

Linh Tu cũng vào xe theo, tiện tay đóng cửa lại.

Thấy Tôn Cẩn Nặc không ngừng giãy dụa, Linh Tu dùng sức ấn cô vào lòng, thấp giọng nói: “Tôn Cẩn Nặc, trò chơi giữa chúng ta từ trước đến nay không phải em nói ngừng thì ngừng!”

“Lúc trước em quyến rũ anh sao không nghĩ tới ngày hôm nay?”

“Nếu đã không có ý nghĩ luôn đi theo anh, tại sao phải đến trêu chọc anh?”

“Anh nhớ rõ lần đầu tiên, em cởi hết đồ đứng trước mặt anh, cầu anh muốn em, còn nói nào là mãi mãi cũng không hối hận, sao vậy, bây giờ đã hối hận rồi?”



Không biết rốt cuộc người đàn ông muốn gì, cánh môi Tôn Cẩn Nặc run rẩy: “Xin anh, anh buông tha em đi, anh lại không thích em, liên tục quấy rầy em để làm gì?”

“Lúc đầu là còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, hiện tại em nhận sai với anh được chưa?”

“Em chỉ mong một cuộc sống bình thường, không muốn có quan hệ gì với anh nữa, như thế này cũng không được sao?”

“Ai nói anh không yêu em?” Linh Tu bỗng ngắt lời Tôn Cẩn Nặc, nắm hai vai cô, nhìn vào mắt cô nói.

Tôn Cẩn Nặc không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì, “Chẳng lẽ vẫn yêu sao?”

Một tay Linh Tu nâng mặt cô lên, mới hơn một tháng không gặp, khuôn mặt mềm mại tròn trịa ngày trước giờ đã gầy không có thịt, anh vuốt ve đường nét khuôn mặt cô, giọng cũng trở nên vô cùng đau lòng: “Yêu hay không yêu, em thực sự không cảm nhận được sao?”

“Nhiều năm như vậy, đối mặt với anh chỉ là một khúc gỗ sao?”

Cổ họng Tôn Cẩn Nặc căng ra, cảm giác cảm mạo càng nghiêm trọng hơn.

Linh Tu nói tiếp: “Hủy bỏ hôn lễ, nhé?”

“Em muốn đính hôn, hay là kết hôn, anh đều có thể cho, đi nói với người ta rõ ràng, nói em không thích hắn.”

Tôn Cẩn Nặc khàn giọng không nói ra lời.

Linh Tu lại nói: “Như thế này về sau nhất định em sẽ hối hận, tên đàn ông kia trông không phải là người tốt, mặt dơi tai chuột coi như xong, ánh mắt nhìn em cũng không có ý tốt…”

Tôn Cẩn Nặc không muốn nghe anh đánh giá người khác, ra sức đẩy anh, “Xin anh đừng nói nữa, chúng ta đã kết thúc rồi, anh nói anh ấy không tốt chẳng khác nào nói em không tốt.”

Vị hôn phu là mình chọn, nói anh ta không tốt chẳng phải nói mình không có ánh mắt?

Sắc mặt Linh Tu chợt thay đổi, lực dưới tay càng mạnh, “Nói hắn chẳng khác nào nói em?”

“Em đã thích hắn như vậy?”

“Anh càng muốn nói, nhìn hắn đối xử với em cũng không phải thật lòng, chỉ muốn lừa em về nhà, vì muốn em…”

“Bốp!” Một tay Tôn Cẩn Nặc vung tới, cô vừa hãi vừa sợ nhìn tay mình, cô…

Vậy mà đánh Linh Tu?

Đợi cô kịp phản ứng vội nhìn mặt anh, “Anh, anh không sao chứ?”

“Không phải em cố ý!”

Linh Tu thực sự tức giận, cãi nhau chạy về đính hôn, anh lại còn tìm đến nhiều lần, bây giờ vì một thằng đàn ông mà tát anh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Anh nén cơn giận, mở cửa rồi xuống xe, nhìn chằm chằm Tôn Cẩn Nặc, nói một chữ: “Cút!”

“Hôm nay em đem tôn nghiêm của tôi giẫm xuống đất, hi vọng sau này khi em hối hận đừng đến tìm tôi.”

“Hôm nay xem như tôi phạm tiện!”

(*Phạm tiện (犯贱): kể ví dụ cho dễ hình dung. A rất tốt với B, B không có cảm giác với A. Thế nhưng A vẫn một mực làm phiền B. B cảm thấy A rất phiền, đồng thời còn nói một ít lời khó nghe. A còn không buông tha, trước sau như một. Mặt nóng dán mông lạnh. Đây chính là phạm tiện, phạm tiện chính là A.) (Nguồn nhà chị xiaoyang0811)

Tôn Cẩn Nặc lúng túng không nói nên lời, lúc này Linh Tu tức giận rồi, đoán chừng cả đời cũng không muốn gặp lại cô.

Cũng tốt, cũng tốt, như thế này hai người sẽ không còn vương vấn, không dứt được nữa, sau này mỗi người sống mạnh khỏe là tốt nhất.

Tôn Cẩn Nặc xuống xe, người đàn ông thờ ơ không đếm xỉa, chân cô run gắt gao.

Cô duỗi tay nắm lấy cửa xe chầm chậm mấy giây, người đàn ông cũng không hề liếc mắt nhìn cô, Tôn Cẩn Nặc hít một hơi thật sâu, lúc này thực sự là vĩnh biệt.

Tình yêu đơn phương, cuối cùng vẫn là phương thức kết thúc như vậy.

Tôn Cẩn Nặc ở bên ngoài dạo quanh một hồi mới về nhà, vừa vào nhà người trong nhà đã chào đón hỏi cô đi đâu.

Tôn Cẩn Nặc không có tâm trạng trả lời, qua loa đáp: “Không có gì, chỉ ra ngoài hít thở không khí.”

Người ở Tôn gia ít nhiều đều biết chuyện của cô, nên đều có ánh mắt nhường đường, một mình Tôn Cẩn Nặc về phòng ngủ.

Ngày hôm sau là hôn lễ, cả đêm Tôn Cẩn Nặc không sao ngủ được, trằn trọc về chuyện sống cùng Linh Tu nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn đi đến bước chia tay.

Nếu như lúc trước cô không yêu Linh Tu thì sao?

Có phải vẫn là cô gái hạnh phúc vui vẻ không?

Ai biết thích một người lại đau đớn như thế!

Trước kia Tôn Cẩn Nặc đã từng tham gia qua hôn lễ của người thân, người chủ trì cũng nói đại khái quá trình với cô, nên cô có chuẩn bị tâm lý.

Lúc đầu thợ trang điểm muốn trang điểm đậm cho cô, rất ăn ảnh, nhưng Tôn Cẩn Nặc không thích, trang điểm một nửa lại để cho thợ trang điểm tẩy trang lại bắt đầu lại từ đầu, nên thời gian dự tính phải kéo dài thêm một hồi.

Váy cưới đã sớm lấy tới, Tôn Cẩn Nặc trang điểm xong rồi thay váy, sau đó chỉ chờ đến bước tiếp theo.

Lúc này tất cả mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng chỉ có một mình cô, ngồi trước bàn trang điểm có phần nhàm chán, cô định cầm điện thoại lướt vài tin tức giết thời gian.

Điện thoại đặt ở bàn trang điểm bên kia, cô đưa người qua, ngón tay vẫn chưa tiếp xúc tới điện thoại, bỗng nhiên cảm giác cơ thể lơ lửng, sau đó cả người đã bị người ta bế ra khỏi phòng.

Vạt váy cưới rất lớn, lúc cô giãy dụa váy cưới đã che mặt cô, mặc dù váy cưới màu trắng có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, thế nhưng lại không thấy rõ mặt người bế cô.

Có điều lực độ cánh tay này, lại thêm mùi trên người đàn ông này, Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng xác định được, cô hét lên: “Linh Tu, đồ khốn, anh làm gì vậy!”

Linh Tu bế cô rồi rẽ vào phòng ngủ ở tầng hai.

Anh không giải thích gì mà khóa trái cửa, trực tiếp ném cô lên giường, lập tức nghiêng người tới.

Anh lấy váy cưới ra khỏi mặt Tôn Cẩn Nặc, cúi đầu cắn lỗ tai cô, “Nặc Nặc, nếu em dám gả cho người khác, sau này một ngày anh sẽ ‘muốn’ em một lần!”

Tôn Cẩn Nặc tức giận nhìn anh: “Anh dám!”

Linh Tu bắt lấy cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu cười gian: “Em xem anh có dám hay không!”

Anh nói rồi vén váy cô lên, nhanh chóng cởi thắt lưng của mình...

Tôn Cẩn Nặc ra sức giãy dụa, cô sắp phải lên thảm đỏ, hiện tại lại phát sinh quan hệ với người đàn ông là thế nào?

Muốn đẩy Linh Tu ra, “Anh mau đi ra, đồ khốn kiếp!”

Linh Tu cúi đầu xuống hôn miệng cô, “Anh khốn kiếp, nếu anh không khốn kiếp, em sẽ thích anh sao?”

“Thế nào, mùi vị khốn kiếp không tệ chứ?”

Tôn Cẩn Nặc vừa thẹn vừa xấu hổ, vùng vẫy như thế nào người đàn ông cũng không chịu dừng động tác, cô căm hận nói ra lời đe dọa, “Anh có tin em báo cảnh sát không?”

“Báo cảnh sát?” Linh Tu không thèm để ý chút nào mà nói, “vậy em lập tức báo đi, nói anh cưỡng bức em, tốt nhất là phán anh mấy năm, em xem sau khi ra ngoài anh có bỏ qua cho em không!”

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Linh Tu hiểu rất rõ cơ thể Tôn Cẩn Nặc, không bao lâu cô đã theo động tác của anh bắt đầu lên xuống.

Tôn Cẩn Nặc xấu hổ không dám nhìn anh, ra sức cắn môi gắt gao để mình không phát ra âm thanh.

Nhưng Linh Tu lại càng ngày càng quá đáng, cố ý dùng sức đẩy vào hai lần để cô phát ra tiếng.

Tôn Cẩn không chịu nổi, rốt cuộc cũng rên lên một tiếng ‘ưm’, Linh Tu hài lòng, đắc ý nhìn cô: “Thế nào, có phải em vẫn cảm thấy chỉ anh mới có thể phục vụ em thoải mái không?”

Tôn Cẩn Nặc tức giận cào anh lung tung, Linh Tu bị đau rên lên một tiếng, bỗng anh nói: “Đừng la!”

Tôn Cẩn Nặc hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến, ngay sau đó là giọng Bạch Mạnh Hiểu: “Nặc Nặc, em nghỉ ngơi xong chưa?”

“Hôn lễ sắp phải bắt đầu rồi.”

Tôn Cẩn Nặc cắn môi không dám lên tiếng, lúc này Linh Tu còn cố tình giở trò, khiến cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, cô ra sức đẩy Linh Tu, “Em xin anh đó, đi nhanh lên được không?”

“Để người ta phát hiện thì tính sao?”

Lúc này Linh Tu lại càng thoải mái hơn, nén cười nói: “Còn tính sao nữa, anh là dâm phu, em là gian phụ, bị người đời chửi rủa thôi!”

Tôn Cẩn Nặc phục dáng vẻ không biết xấu hổ của anh, “Anh điên rồi, ngay cả thanh danh cũng không cần?”

Linh Tu: “Không có em, cần hay không có ý nghĩa gì?”

Anh nói xong, ngón tay từ khuôn mặt Tôn Cẩn Nặc đi xuống, lướt qua từng tấc từng tấc da thịt cô, “Dù sao cơ thể của em đã quen anh, nhỡ đâu em kết hôn với người khác cũng không quan hệ, anh có thể thường xuyên đến tìm em.”

“Dù sao không phải em thích loại này... cảm giác vụng trộm sao?”

Anh cố ý nói nặng chữ ‘trộm’, khiến Tôn Cẩn Nặc vừa thẹn vừa hổ, nơi nào đó bắt đầu mất tự nhiên co rút lại.

Ngoài cửa tiếp tục truyền đến: “Nặc Nặc, em ngủ thiếp đi ư?”

“Nếu không lên tiếng thì anh vào nhé.”

Linh Tu hạ thấp giọng: “Nói chuyện.”

Tôn Cẩn Nặc ‘ồ’ một tiếng, giả vờ thản nhiên la lên: “Em sẽ đến ngay, anh làm việc khác trước đi.”

Linh Tu trở nên hứng chí, tăng tốc động tác một hồi, mãi đến khi thở hồng hộc nằm sấp lên người Tôn Cẩn Nặc.

Tôn Cẩn Nặc cau mày, “Anh cũng không dùng bao.”

Linh Tu: “Anh không ngại người khác nuôi con cho mình.”

Tôn Cẩn Nặc: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi