BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

Vô luận trong lòng Đức phi có ấm ức và oán hận nhiều hơn nữa, ngày hôm sau, Bố Sở Da Khắc đã trở thành Cố Luân Thụy Hòa công chúa vẫn phải bước lên kiệu xe, trong tầm mắt của chúng nhân vây quanh mà chậm rãi di chuyển về hướng Chuẩn Cách Nhĩ.

Dõi theo tiểu cô nương sắc mặt bình thản đi xa dần, trong lòng Điềm Nhi đau xót không nhịn được, một chuyến đi này, cáo biệt người thân quê hương, đời này cũng không biết còn dịp được gặp lại hay không.

Có lẽ trong lòng ngập đầy lo âu cho nữ nhi, ngày thứ hai sau khi Bố Sở Da Khắc xuất giá, Đức phi liền ngã bệnh, Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn chỉ có thể vào cung hầu bệnh.

“Ngạch nương, ngài mau thuốc uống đi, ngài như vậy nếu để cho Bát muội muội biết được, sẽ càng đau lòng a!” Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị ôn nhu khuyên nhủ.

Nghe nàng nhắc tới nữ nhi, nước mắt Đức phi liền lặng lẽ lăn dài, Điềm Nhi ở bên cạnh thấy vậy, cũng hiểu được tấm lòng từ mẫu của bà.

“Thập Tứ đệ muội nói phải đấy ạ!” Điềm Nhi cũng nhẹ nhàng nói theo: “Ngạch nương ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể a.”

“Đúng vậy a, tổ mẫu đừng khóc nữa, uống thuốc, mới mau khỏi bệnh á.” cùng đi theo mẫu thân tiến cung, Tám Cân nhỏ giọng nói.

Đức phi nghe vậy liền vẫy vẫy tay, ý bảo Tám Cân đi đến, một phen ôm chầm thân mình nhỏ béo múp míp kia, bà khóc không ra tiếng: “Aizz, Bố Sở Da Khắc của ta lúc trước cũng là đứa bé nhỏ như vậy, giờ vậy mà đã gả làm vợ cho người rồi... làm ngạch nương như ta, đời này cũng không biết có thể được gặp lại con trẻ một lần hay không...”

Điềm Nhi cùng Hoàn Nhan thị nhìn nhau, cũng không biết nên trả lời thế nào, lúc không khí còn đang gượng gạo khó xử, bên ngoài lại truyền đến tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm!” người trong phòng nghe xong, liền chạy nhanh ra cửa, quỳ xuống, Đức phi cũng lau nước mắt trên mặt, lảo đảo quỳ gối ngay phía trước.

Chỉ thấy không bao lâu, Khang Hy đế một thân long bào minh hoàng rảo bước tiến vào, lúc đi đến bên cạnh Đức phi, tự mình đỡ bà dậy: “Trẫm nghe nói nàng bị bệnh? Đã đỡ nhiều chưa...”

Đức phi hai mắt sưng đỏ, miệng lại nhu thuận trả lời: “Đã khiến Hoàng thượng lo lắng, thần thiếp bất quá chỉ dính chút phong hàn, đã uống thuốc thái y kê đơn rồi, có lẽ không đến vài ngày sẽ khỏe thôi.”

Khang Hy và bà cũng làm hai mươi mấy năm “vợ chồng”, há lại không biết bà nói thật hay giả, lập tức âm thầm thở dài. Sau khi hai người ngồi xuống, Khang Hy mới chú ý tới đám người Điềm Nhi còn đang quỳ gối.

“A... vợ lão Tứ và lão Thập Tứ đều tới, còn có... ừm, là Hoằng Đán đúng không, mới một thời gian ngắn không thấy lại lớn hơn rồi!”

Sau khi được miễn lễ, Khang Hy ra hiệu Tám Cân đi đến, cùng với tuổi tác già đi, khoảng thời gian này Khang Hy đế càng trở nên không yêu thích đám a ca thành niên, ngược lại đối với những ấu tử nhỏ tuổi do tần phi sinh ra lại yêu thương vạn phần hơn.

Mà Tám Cân vừa tròn năm tuổi, bộ dạng lại trắng tròn đáng yêu, thoạt nhìn trông giống cái bánh bao thịt, tất nhiên là cực khiến người khác yêu thích.

Còn không phải sao, Khang Hy vừa nhác thấy liền ôm lên cho ngồi trên đùi.

Tám Cân đối với Hoàng tổ phụ cao cao tại thượng này cũng có ấn tượng, vả lại thằng bé này là đứa gan lớn, cho dù đối mặt với vị thiên hạ chí tôn ở khoảng cách gần như vậy cũng không hề e sợ, ngược lại hỏi gì đáp nấy, mồm miệng lanh lợi. Khang Hy thấy vậy cũng biết thằng bé là đứa có tài, lại càng yêu quý thêm một phần. Lập tức liền nổi lên chủ ý, nói với Đức phi bên cạnh: “Trẫm thấy đứa bé Hoằng Đán này cũng thông minh lanh lợi đấy, ừm... vậy từ mai liền đến ngự thư phòng nhập học đi!”

Điềm Nhi ở bên dưới nghe vậy, trong lòng liền đánh thót một cái.

“Vậy quả thật là đứa bé này có phúc.” Đức phi khẽ cười nói: “Hoằng Đán còn không mau tạ ơn Hoàng tổ phụ con đi.”

Tám Cân nghe xong lại do dự một chút, thằng bé quay đầu nhìn mẫu thân bên dưới, sau đó quay đầu lại hỏi Khang Hy: “Hoàng tổ phụ, nếu tôn nhi vào ngự thư phòng học, vậy có còn được gặp ngạch nương không ạ?”

Khang Hy liền cười nói: “Mỗi ngày con chỉ tới ngự thư phòng học nửa ngày, nửa ngày còn lại tất nhiên là về nhà rồi.”

Tám Cân nghe xong, liền dùng vẻ mặt thả lỏng nói: “Vậy thật tốt quá, ngạch nương con thương con nhất, nếu mỗi ngày không gặp con sẽ khóc.”

Điềm Nhi ở bên dưới chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết bùng lên hai má, cả người gần như bốc hỏa, thật sự là hận không thể bắt xú tiểu tử nói hưu nói vượn kia lại, oánh cho cái mông nở hoa.

Khang Hy đế liếc nhìn Tứ con dâu ở bên dưới xấu hổ đầu cúi gằm hận không thể chui xuống đất, rất không có phúc hậu khẽ cười thành tiếng, nhưng nghĩ lại, giữa mẹ con ruột rà cũng nên như thế! Quay đầu lại liếc nhìn Đức phi bên cạnh, quả nhiên, khóe mắt của bà lại trào nước mắt ra.

Đối với chuyện của Bố Sở Da Khắc, Khang Hy đế trong lòng cũng có chút áy náy, bèn khẽ hít một hơi, nói với Đức phi “Ừm... Trẫm thấy dạo gần đây lão Thập Tứ cũng có chút chững chạc rồi, đợi sau khi hắn đưa thân (đưa dâu) trở về, sẽ đem phân vị của hắn nâng lên một chút, liền phong làm Hoàng bối lặc, ừm, tứ phong hào là Tuân đi.”

Đức phi cùng Hoàn Nhan thị nghe xong, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Liền nghe Đức phi thút thít nói: “Thần thiếp thay Dận Trinh tạ ơn bệ hạ.”

Hoàn Nhan thị cũng quỳ trên đất liên tục dập đầu tạ ơn, vừa rồi nỗi ghen tị Khang Hy đế khen ngợi Tám Cân chấp thuận cho thằng bé đến ngự thư phòng học, lúc này cũng quét sạch.

Điềm Nhi nhìn hai mẹ chồng nàng dâu kinh hỉ, trong lòng có hơi không phúc hậu nghĩ: kỳ này “bệnh” của Đức phi sợ là rất nhanh sẽ khỏi thôi.

Quả nhiên, ngày hôm sau, trong cung liền truyền tin đến, nói là Đức phi đã dần hồi phục, không cần nàng tiến cung hầu bệnh nữa. Mà đi kèm theo còn có lời nhắn của Khang Hy đế, nói là gần đến cuối năm, thời tiết rét lạnh, chỉ sợ dày vò làm khổ tiểu a ca, nên chờ đến tháng ba sang năm hãy để cho Tám Cân đến ngự thư phòng nhập học. Điềm Nhi nghe xong tin này, có thể nói là vui mừng quá đỗi. Bởi vì Dận Chân cũng đi đưa thân, không có ở nhà, nói sao Điềm Nhi cũng không yên lòng cứ như vậy mà để cho Tám Cân vào cung.

Như thế, thời gian trôi qua, sau nửa tháng, Dận Chân cũng đã quay lại kinh thành, sau khi vào cung phục mệnh liền trở về phủ Ung thân vương.

Về đến nhà đã là lúc sắc trời tối đen, vừa bước xuống xe ngựa liền đi thẳng đến Gia Hòa viện.

Ngăn Tiểu Hỉ Tử đang muốn thông truyền, Dận Chân đẩy cửa phòng đi vào, còn chưa tới buồng trong, đã nghe thấy từng tràng tiếng vui cười của nữ nhân, tiếng y y nha nha gọi loạn cả lên của đám trẻ, đôi mày vốn đang chíu chặt của Dận Chân lập tức liền từ từ dãn ra, trong mắt ánh lên tia nhu tình, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn.

“Đang ồn ào cái gì?” Dận Chân vén rèm cửa lên, khóe miệng hơi vểnh nói.

Ngồi trên giường gạch, Điềm Nhi vừa thấy, đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó cả người như con tiểu bạch thỏ, nhanh nhẹn từ trên giường ấm nhảy xuống, chân trần nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nhảy phốc lên người Dận Chân.

“Chàng đã về...” Dùng lực cọ cọ hai gò má lạnh như băng của trượng phu, trong giọng nói của Điềm Nhi tràn đầy tưởng niệm.

Dận Chân thấp giọng tằng hắng vài tiếng, thấy đám nha hoàn ma ma hầu hạ trong phòng đều rầm rập quỳ đầy đất, mà mấy đứa bé ở trên giường ấm cũng đều ngẩng đầu, mắt to lúng liếng nhìn cha mẹ, mặt mũi của Dận Chân liền có chút không nhịn được.

“Nhìn xem bộ dạng giống cái gì.” trừng mắt nhìn thê tử, hắn cố ý lạnh nhạt thấp giọng nạt: “Một chút quy củ đều không có.”

Điềm Nhi nghe xong không khỏi vểnh vểnh đôi môi phấn nộn, từ trên người Dận Chân tụt xuống.

Cho đám nô tài trong phòng lui ra, Dận Chân thoát quần áo đầy khí lạnh trên người, cởi giày bước lên giường ấm.

Điềm Nhi vội lon ton rót cho hắn ly trà nóng, lấy lòng nói: “Bên ngoài rất lạnh, gia nhanh uống đi, làm ấm người một chút mới tốt.”

Một ly trà nóng vào bụng, quả nhiên Dận Chân cảm thấy trên người ấm lại, không khỏi thoải mái thở hắt ra.

“Y y nha nha... Ngạch ngạch...” Lúc này, không cam lòng bị bỏ quên, ba tiểu tử từng đứa đều bò tới. Đặc biệt là Hoằng Thì, gần như là lăn tới, lập tức liền lăn cái vèo vào lòng Dận Chân, hí hửng cười khanh khách.

Ôm con trai trong ngực, mềm mại như thế, nho nhỏ như thế, dường như chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ nát. Lập tức, lòng Dận Chân liền mềm nhũn, lần lượt bế từng đứa lên, rồi nói: “Ừ, có hơi nặng rồi.”

“Còn không a.” Điềm Nhi kéo kéo một ít lọn tóc trên ót Hoằng Lịch, cười trả lời: “Không chỉ có nặng hơn, mà ngũ quan cũng lớn hơn chút, rốt cuộc thiếp thân cũng không cần phải phiền não, phân biệt anh em chúng nó là ai với ai rồi!”

Dận Chân nghe vậy không khỏi tinh tế nhìn kỹ lại bọn nhỏ, có lẽ do sinh ba, nên diện mạo ba đứa đều phi thường giống nhau. Đặc biệt là Hoằng Thì cùng Hoằng Quân, gần như là giống nhau như đúc.

“Ừm, mắt to hơn chút là Hoằng Thì, nhỏ hơn là Hoằng Quân.” Dận Chân quan sát một lúc rồi nói.

Điềm Nhi gật đầu cười, vẻ mặt như ‘chàng nói chính xác a’.

Dận Chân chơi đùa với bọn trẻ một lúc, rồi hỏi tới Tám Cân. Điềm Nhi liền đáp: “Còn đang ôn bài trong thư phòng, sợ vào ngự thư phòng không theo kịp, bị người khác chê cười, tiểu tử kia gần đây vậy mà rất chăm chỉ học.” Trong giọng nói không khỏi mang theo lo lắng.

Dận Chân liền nói: “Chuyện đến ngự thư phòng, gia đã nghe nói, ừm... đây là chuyện tốt đối với Tám Cân, nàng không cần lo lắng quá.”

Điềm Nhi thấy giữa chân mày trượng phu lộ vẻ chắc chắn, ẩn ẩn có tia cao hứng, cũng biết chuyện này không thể trái, liền dừng lại lời muốn nói, hỏi đến Bát công chúa.

“Đưa đến biên giới...” Dận Chân nói: “Cát Nhĩ Đan đích thân nghênh đón, về mặt lễ nghi cũng không kém.”

Nói là không kém, nhưng lúc trượng phu nhắc tới Cát Nhĩ Đan, vẫn có tia lãnh ý, nàng biết trong lòng hắn vẫn tức giận.

“Bát công chúa là một cô nương tốt.” Điềm Nhi nhẹ giọng nói: “Trước ngày muội ấy xuất giá một ngày, từng tìm thiếp thân nói chuyện riêng một chút, trong lời nói đều không có một câu oán hận, aizz, muội ấy càng như vậy, trong lòng thiếp càng khó chịu...”

Dận Chân trầm mặc, sau một lúc lâu mới sâu kín nói: “Bố Sở Da Khắc là muội muội của gia, cho dù sau này có biến cố gì, gia cũng sẽ che chở con bé chu toàn.”

“Ừm, thiếp tin tưởng!” Điềm Nhi tựa đầu đến dưới cổ trượng phu, ôn nhu nói: “Gia là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lời nói ra nhất định sẽ thực hiện được, đến lúc đó, đợi Bát muội muội trở về, thiếp thân nhất định phải hướng muội ấy lĩnh giáo tú nghệ một chút, ta nói sao muội ấy lại khéo tay vậy a...”

Bên tai truyền đến tiếng thê tử tuy luyên thuyên chuyện không đâu, nhưng giọng điệu lại êm ái ấm áp, trên ngực trên đầu gối là đám con nhỏ beo béo. Một cảm giác ấm áp lan tỏa dần trong lòng Dận Chân, xua tan đi cảm xúc bất lực vì chuyện của Bố Sở Da Khắc mà sinh ra.

Đúng vậy! Hắn còn có thê tử, còn có bốn đứa con thơ, cuộc sống bọn họ đều dựa vào hắn, cho nên trước lúc đang chưa có kẻ nào đạt được lực lượng có thể quản chế hắn... Trong ánh mắt Dận Chân lóe ra ánh kiên định như bàn thạch, hắn sẽ không bị bất cứ chuyện gì đánh bại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi