BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

“Đức phi nương nương chớ vội hồ ngôn, truyền ngôi cho Tứ a ca chính là theo như lời của vạn tuế gia ngự khẩu trước khi lâm chung, chúng thần đều nghe được rõ ràng minh bạch, có thể nào lại là giả được.” (hồ ngôn: trong hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy bạ)

“Ta lại thấy không hẳn là vậy.” ngay tại lúc này, lại một thanh âm tràn đầy chát chúa phản bác: “Ngươi và Long Khoa Đa đều là người của Tứ ca, đây là chuyện mà cả triều đình đều biết. Lại nói Hoàng a mã hôm qua còn rất khỏe mạnh, cớ sao hôm nay liền qua đời rồi, thật sự là rất khiến người sinh nghi, không làm rõ ràng chuyện này, ai lên ngôi vị hoàng đế, Dận Đường ta đều không phục.”

“Cửu ca nói rất đúng, ai biết di chiếu trong tay các ngươi cầm kia là thật hay giả!”

“Thập ca!”

“Lão thập!”

“Thập a ca!” tiếng trách móc quát lớn hỗn loạn đồng thanh vang lên.

“Được! Được! Được! Nếu Đôn Quận vương đã không tin chúng thần, vậy chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa, Lễ Mật thân vương của Tông Nhân Phủ đã cùng ba vị cố mệnh đại thần đến Càn Thanh cung lấy hộp ngọc sau tấm bảng Chính Đại Quang Minh, rốt cuộc vạn tuế gia có phải truyền ngôi cho Ung thân vương hay không, chúng ta cứ đợi rồi sẽ biết.” Lời này vừa dứt, toàn bộ mọi người trong cổng son, thoáng chốc lặng yên không tiếng động.

Điềm Nhi quỳ trên mặt đất, trái tim trong lồng ngực khẩn cấp nhảy bang bang, cho dù ở giữa trời đông giá rét, trong lòng bàn tay này cũng toát ra một tầng mồ hôi dày.

“Ngạch nương...” Nhạc Nhạc bên cạnh nàng, tràn đầy bất an khẽ kêu một tiếng.

Điềm Nhi ngoảnh đầu, hướng về phía nữ nhi khẽ mỉm cười một cái, lại không phát hiện, thân thể của chính mình cũng đang khẽ run.

Vô luận ở trong cửa hay ngoài cửa, thời gian đều giống như tạm ngưng lại vậy, lặng ngắt như tờ.

Ước chừng nửa khắc sau, có tiếng bước chân vội vã truyền đến, liền thấy từ xa xa, có sáu bảy vị đại thần bước vội đến. Trong lòng vị lão giả đi đầu đang ôm một cái hộp ngọc. Đại khái người bên trong cửa cũng nghe được động tĩnh, không chờ bọn họ đi vào, cánh cửa son kia cạch một tiếng bị đẩy mở ra, đám người Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường đi ra.

Cơ hồ ánh mắt mọi người ở đây cũng đều quay đầu sang.

Liền thấy vị lão giả ôm hộp ngọc kia dừng chân lại, đứng trước mặt mọi người giơ hộp ngọc lên.

“Khởi bẩm các vị a ca, vật này chính là lão thần vừa mới lấy ra từ sau tấm hoành phi Chính Đại Quang Minh trong Càn Thanh cung, mấy vị đại thần phía sau này có thể làm chứng.”

Mấy vị cố mệnh đại thần sau lưng lão giả đều gật đầu, bọn họ đều là những người ở phe trung lập, không ủng hộ một vị a ca nào, cho nên lời nói ra, đều không thể nghi ngờ.

Lão giả kia thấy tất cả mọi người không còn nghi ngờ hỏi gì thêm, mới lên tiếng nói: “Trên chiếc hộp này có tất cả ba ổ khóa, vạn tuế gia chia ba chiếc chìa khóa ra giao cho ba người người khác nhau, lão hủ thân là Tông lệnh Tông Nhân Phủ (đứng đầu Tông Nhân phủ), có giữ một chiếc...” Nói đoạn, liền lôi từ trong cổ áo ra một sợi dây đỏ, tháo chiếc chìa khóa nho nhỏ được móc trên dây xuống, nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa trên hộp, liền nghe cạch một tiếng, ổ khóa thứ nhất, đã được mở ra.

Ngay lúc này, trong đám người quỳ ngoài cửa đột nhiên có một người đứng lên, người này tuổi tầm trên dưới năm mươi, thân hình mảnh khảnh, giữa hai lông mày có loại khí thế bức nhân, nhìn quan phục trên người, cũng chỉ đến tứ phẩm là cùng, trong đám quan văn võ quỳ đầy đất, cũng chỉ có thể được đứng hàng cuối.

“Thần Ngự Sử Đài, Vương Quốc Duy, phụng mệnh vạn tuế gia, có giữ một thanh chìa khóa của hộp ngọc.” Dứt lời, bèn đi lên trước, tự tay mở ra ổ khóa thứ hai.

Chỉ còn lại một ổ cuối cùng, bất tri bất giác mọi người đều nín thở, không khí căng thẳng cơ hồ làm người ta hít thở không thông.

Mà giữ chiếc chìa khóa thứ ba, trùng hợp lại là người mới vừa rồi bị chỉ mặt gọi tên hoài nghi - Long Khoa Đa.

Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, trang trọng tiến lên. Trong tầm mắt chăm chú của vạn chúng, hộp ngọc được mở ra, một quyển chiếu thư màu minh hoàng lặng yên nằm ở bên trong.

Lão giả kia, cũng chính là Tông lệnh Tông Nhân Phủ, Lễ Mật thân vương trịnh trọng cầm lên.

Cùng với cơn gió rét lạnh thấu xương, cùng với cả điện yên tĩnh như chết, thanh âm của hắn vang lên cao vút.

“Chúng nhân quỳ lĩnh thánh dụ!”

Đứng ở hàng trước nhất, một mặt không chút biểu tình, Dận Chân lập tức quỳ xuống đầu tiên, ngay sau đó, tất cả mọi người đông nghìn nghịt quỳ đầy trên mặt đất.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết... Tứ hoàng tử Dận Chân, nhân phẩm quý trọng, tựu giống với trẫm nhất, tất có khả năng kế thừa đại nghiệp. Kế trẫm đăng cơ tức hoàng đế vị...”

Thánh chỉ đã tuyên xong, nhưng toàn bộ trước điện vẫn lặng ngắt như tờ.

“Thánh chỉ này chính là chữ viết của Hoàng thượng, được đóng dấu ngọc tỷ Long ấn, xác thực là di chiếu không hề sai.” Lễ Mật thân vương thu lại quyển thư trong tay, xoay người tự mình đỡ Dận Chân dậy, rồi sau đó nâng vạt áo, quỳ xuống cao giọng hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”

Phảng phất như xuyên qua kinh thiên, mọi người đều hồi tỉnh, không nói đến đám người Dận Tự xám xịt mặt mày, mà văn võ bá quan, Hoàng thân tôn thất cùng mấy ngàn hộ vệ cầm binh khí trong tay ở trước điện, đều đồng thanh hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế...”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế...”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế...”

Thanh âm vạn tuế rung trời, vang dội trên không Tử Cấm thành, đánh dấu cho sự sinh ra của một bậc tân đế vương của triều Đại Thanh.

Điềm Nhi hơi ngẩng đầu nhìn nam tử kia đứng thẳng lưng ở nơi đó, trong lòng khe khẽ thở dài một hơi, hắn rốt cuộc đã đạt được ước nguyện!

Chuyện Dận Chân vinh đăng đại bảo là chuyện đầu tiên phải xử lý sau hậu sự của Khang Hy đế, Điềm Nhi thân là đích phúc tấn của hắn, tương lai cũng chính là Hoàng hậu của quốc gia, lý ra nên phải cùng gánh vác một phần, nhưng Dận Chân e ngại thân thể nàng đang mang thai, không chịu cho nàng nhúng tay vào bất cứ việc gì. Thế là trong lúc nhất thời, nàng ngược lại nhàn hạ hơn, không trở về phủ được nữa, Điềm Nhi bèn dứt khoát dọn vào trong cung. Vì thế, liên tục mấy ngày, Dận Chân mang theo đám người thân tín của mình tất bật chạy quanh, đợi sau khi kết thúc Đại liễm Khang Hy đế (nhập áo quan), mới tranh thủ chút thời giờ đến thăm nàng một chút.

Dận Chân nhìn qua cực kỳ tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, không nói cũng biết hắn đã rất nhiều ngày không ngủ.

“Gia đã chôn cất họ chung một chỗ...” bất chợt, hắn không đầu không đuôi phán một câu.

Điềm Nhi hơi chớp mắt một cái, ngập ngừng nói: “Đồng Hoàng hậu?”

Dận Chân vẻ mặt hơi rầu rĩ gật đầu: “Trong quan tài của ngạch nương trống rỗng không có gì... năm đó bà mong muốn được hoả táng... Chỉ còn lại có chút tro cốt, trước khi lâm chung Hoàng a mã muốn ta hợp chung bọn họ cùng nhau.”

Sống cùng giường, chết cùng huyệt sao?

“Tiên đế đối với Đồng Hoàng hậu cũng coi như một tấm chân tình rồi.” Điềm Nhi nhẹ nhàng thở dài nói.

Dận Chân vươn tay xoa lên vòng bụng đã nổi cao của thê tử, thật lâu không nói gì.

Vẻ mặt nhu tình của nam nhân từ trước đến nay chỉ bày ra trước mặt Điềm Nhi, đi khỏi nơi này, hắn lại khôi phục thành diện mạo lãnh diện vương gia vốn có, không! Là lãnh diện đế vương. Gởi sắc thư cáo phó đến Triều Tiên, Cao Ly*, cùng với các bộ tộc Mông, Mãn, giải quyết đại tang sự của Khang Hy đế, tất cả hết thảy đều đặt trên vai một mình hắn. Cứ thế, lại qua một tháng, lễ tang cực kỳ trọng thể của Khang Hy đế mới được xem là kết thúc hoàn toàn.

(*Triều Tiên, Cao Ly: bán đảo Châu Á, từ năm 1948 chia thành Cộng hoà dân chủ nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc.)

Việc Dận Chân đăng cơ, lập tức lại được đưa lên nghị trình.

Mặc dù vài lần Dận Chân lấy danh nghĩa “thương nhớ” tiên hoàng mà đùn đẩy, nhưng chúng đại thần lấy cớ ‘nước không thể một ngày không có vua’ mà nói tốt, vì thế, sau khi được Lễ bộ và Khâm Thiên Giám kết luận, ngày đăng cơ được chỉ định là ngày 18/12.

Đương lúc đám người Dận Chân toàn tâm toàn ý chuẩn bị đại điển đăng cơ, thì lại có người bắt đầu gây phiền phức.

“Bổn cung không đi! Là sẽ không đi!” Đức phi mặt mày phẫn nộ, chỉ vào đám người bốn phía kêu gào.

Điềm Nhi tay ôm bụng, điềm đạm nhẹ nhàng nói: “Ngạch nương, Tứ gia đã đăng cơ làm hoàng đế, ngài sẽ trở thành đường đường Thái hậu nương nương, ở lại Vĩnh Hòa cung rất không thích hợp, tất cả mọi thứ trong Từ Ninh cung, con dâu đã bố trí ổn thỏa cho ngài cả rồi, ngài có thể tự mình đi nhìn thử xem, nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng con lập tức sẽ kêu đám thợ tu sửa lại.”

“Bổn cung cũng không hiếm lạ gì cái ghế Thái hậu đó!” Đức phi tóc mai hỗn độn, mặt mày đỏ bừng hét lớn: “Ngươi trở về nói cho thằng con bất hiếu kia, Bổn cung không thừa nhận nó là hoàng đế, tuyệt đối không thừa nhận!”

Điềm Nhi thật sự rất muốn cạy hộp sọ của bà ta ra xem thử, ở trong đó rốt cuộc được làm từ thứ gì a?

Làm hoàng đế là con trai của bà đó! Bà không cao hứng thì cũng thôi đi, sao lại cứ liều mạng túm hắn lui về phía sau như vậy! Đây là có mưu đồ gì a?

“Đức tỷ tỷ nổi giận lớn như vậy làm gì, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!” Ngay lúc này, một giọng nữ êm ái vang lên. Chỉ thấy một cô gái thân vận kỳ phục sắc hoa sen trắng thuần đi kèm với áo khoác ngoài bằng gấm màu xanh thêu cành lộc non, dáng người nhỏ gầy đi vào, Điềm Nhi quay đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Niên phi nương nương vốn giao hảo nhất với ngạch nương, không bằng khuyên bà một chút đi.”

Niên Tiểu Điệp quét tầm mắt liếc nhìn Điềm Nhi một cái, cuối cùng dừng lại trên vòng bụng đã nổi lên thật cao kia, một tia ghen ghét đảo qua trong ánh mắt.

Không biết tại sao đối mặt với Niên Tiểu Điệp, vẻ mặt kích động của Đức phi hình như bình tĩnh được chút ít, được đối phương đến đỡ ngồi xuống.

“Đức phi tỷ tỷ, Ung thân vương chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà vạn tuế gia đã khâm định, sau khi lên ngôi, sẽ tôn ngài là Thái hậu, đây là thiên đại hảo sự a, sao lại còn kháng cự như vậy làm gì?” Niên Tiểu Điệp nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi không rõ! Ngươi không rõ a!” Đức phi liên tục lắc đầu, tức giận hét lớn: “Dận Chân là một đứa con bất hiếu, vô huyết vô lệ, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với lão Thập Tứ.”

Điềm Nhi đứng cạnh nghe vậy không khỏi siết chặt hai nắm tay, tức giận đến mặt mày xanh mét, Dận Chân vừa đăng ngôi đại bảo, bên dưới có thể nói là cường địch vờn quanh, ngôi vị hoàng đế còn chưa ổn định. Tại thời điểm căng thẳng muốn chết người này, Đức phi lại chẳng chút mảy may lo lắng cho khó xử của hắn, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ có mỗi tiểu nhi tử mình, bất công đến tận nước này, cũng thực làm cho người ta phẫn nộ.

“Bổn cung muốn chính miệng Dận Chân đáp ứng, phong Thập Tứ, Dận Trinh làm thế tập Thân vương, hơn nữa còn phải thề một đời một kiếp sẽ đối xử tử tế với hắn, nếu không hôm nay bổn cung liền tự sát, để xem thử hắn loại con bất hiếu bức tử mẹ ruột này, có mặt mũi nào mà đi làm hoàng đế hay không.”

“Không thể được!” Ngay tại lúc này, một âm thanh vô cùng u ám gầm to, chỉ thấy Dận Chân cả người tản ra nỗi phẫn nộ đè nén đến cực điểm, chậm rãi đi vào.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Mọi người trong phòng, rào rào quỳ thành một mảnh.

Điềm Nhi được Phỉ Thúy nâng đỡ, quỳ gối bên cạnh Đức phi.

“Có gì mà không thể!” Vừa thấy Dận Chân, Đức phi đứng bật dậy, chỉ vào hắn điên cuồng mắng: “Bổn cung đã biết ngươi ôm lòng hãm hại lão Thập Tứ, tiên đế gia a! Ngài mở to mắt mà nhìn xem a, ngài chọn người thừa kế, chính là thứ súc sinh giết hại huynh đệ thủ túc a, bổn cung có lỗi với ngài, vậy cứ để cho ta đi theo ngài đi! Khỏi phải trơ mắt nhìn tên súc sinh này hại Thập Tứ a.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi