BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

Đầu năm nay chỉ có hoàng đế để người khác chờ, làm gì có chuyện hắn chờ người khác.

Dận Chân coi trọng quy củ nhất, lúc này nghe thấy tiếng gọi phía sau, trong lòng đã thấy không vui.

“Hoàng thượng...” Niên Tiểu Điệp bị Tô Bồi Thịnh ngăn ngoài ba bước, hướng về bóng dáng cao gầy kia, dịu dàng kêu lên.

Nghe thanh âm mềm như gần chảy ra nước kia, hàng mày Dận Chân hung hăng run lên, hắn xoay người, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Niên Thái phi có chuyện gì bẩm báo.”

Mỗi lần nghe được hai chữ Thái phi từ trong miệng Dận Chân, Niên Tiểu Điệp cảm thấy lòng đau như cắt, trên mặt nàng lộ ra vẻ thống khổ, có chút ai oán nói: “Liệu ngài có thể cho Tiểu Điệp lại gần bên nói chuyện được không?”

Dận Chân nhìn gương mặt tương tự như Hoàng ngạch nương hắn, sâu trong đáy mắt, nhanh chóng kết ra một lớp hàn băng.

“Tô Bồi Thịnh.” Hắn lên tiếng gọi.

“Dạ.”

Niên Tiểu Điệp trấn định tinh thần, từ tốn đi tới trước người Dận Chân, lúc này hai người họ đang đứng trên hành lang gấp khúc trong Vĩnh Hòa cung, chờ Tô Bồi Thịnh bảo đám nô tài lui ra mười bước. Niên Tiểu Điệp hơi nhún người hành lễ, nhìn dung nhan trước mắt mà mình ngày nhớ đêm mong, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lời đến bên khóe miệng, lại trở thành... “Hoàng thượng... trong lòng Thái hậu nương nương kỳ thật cũng có ngài...” Niên Tiểu Điệp dịu dàng nói: “Có rất nhiều lần, Thái hậu bà bừng tỉnh từ trong mộng, gọi tên của ngài...” (ọe ọe cái *beep* ß cái này là nỗi xúc động của editor )

Dận Chân mặt không cảm xúc nghe Niên Tiểu Điệp đứng đó thao thao nói nào là Thái hậu quan tâm hắn ra sao, nào là trong lòng có yêu nhưng khó nói thành lời thế lào. Cơn khó chịu trong lòng bắt đầu dâng lên càng lúc càng lớn, Dận Chân rất muốn cho người khác thấy được hình ảnh mình cùng Thái hậu tình cảm hòa hợp, vì thế nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Mà Niên Tiểu Điệp lúc này lại dùng giọng điệu như ‘ta biết mẹ con hai người có khúc mắc, ta biết Thái hậu bà ta thiên vị Dận Trinh, ta biết Hoàng thượng ngài đáy lòng rất thống khổ’, đứng đó huyên thuyên không ngừng.

Dận Chân sao có thể cao hứng nổi.

“Hoàng, Hoàng thượng...” Niên Tiểu Điệp đờ đẫn trợn to hai mắt, nhìn nam nhân đột nhiên túm lấy cổ mình, cơn đau nhức nơi cổ, làm cho gương mặt Niên Tiểu Điệp vặn vẹo thành một độ cong kỳ quái.

“Thái hậu cùng trẫm mẫu tử tình thâm, há lại có thể để ngươi ở đây ăn nói lung tung!”

Nhìn hai mắt tràn ngập sát ý của Dận Chân, luôn đắm chìm trong loại tình yêu mà mình tự ảo tưởng lên, Niên Tiểu Điệp chợt bừng tỉnh, nàng ý thức được rằng, lúc này người đàn ông này thật sự muốn giết mình.

“Hoàng, Hoàng thượng xin tha mạng...”

Dận Chân vẻ mặt vô tình nhìn sắc mặt bắt đầu tái xanh của nàng, BA~ một tiếng buông lỏng tay ra. Nếu không phải nữ nhân này còn có chút tác dụng...

“Khụ, khụ khụ, ô...” Niên Tiểu Điệp ngã xuống đất, vừa vội ôm cổ mình, vừa chảy xuống dòng lệ thương tâm, nàng không hiểu tại sao Dận Chân lại đối xử với nàng như vậy, tại sao hắn lại có thể làm vậy với nàng. Không biết hoảng hốt qua bao lâu, mãi đến khi một giọng nam tràn ngập quan tâm vang lên phía sau...

“Tiểu Điệp, nàng sao vậy?” Thập Tứ a ca Dận Trinh mặt đầy quan tâm xuất hiện sau lưng nàng.

Niên Tiểu Điệp thân mình cứng đờ, chút lý trí còn sót lại khiến nàng nói như vầy: “Không, không có gì, chỉ là bị té thôi!”

Dận Trinh nghe vậy, trên mặt lập tức bày ra vẻ quan tâm, tự mình đỡ nàng dậy.

“Sao lại không cẩn thận như vậy, có đau lắm không?” Dận Trinh dùng giọng điệu hoàn toàn đau lòng, nói: “Người hầu hạ bên cạnh nàng đâu, thật nên kéo đi đánh chết hết đi.”

Cùng là hai huynh đệ, một người đối với mình vứt bỏ như giày cũ, một người lại đối với mình tình thâm ý trọng. Niên Tiểu Điệp trong lòng đau đớn khôn kể, không khỏi rưng rưng, nước mắt bắt đầu tràn khỏi bờ mi.

Dận Trinh nhìn nữ tử khóc như hoa lê trong mưa, nhớ tới đoạn tình cảm phủ bụi nhiều năm của mình giành cho đối phương, trái tim lập tức nóng lên hầm hập. Hai cánh tay vươn ra, cứ như vậy mà mãnh liệt ôm nàng vào lòng.

“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp...” thanh âm cực nóng của hắn không ngừng nỉ non bên tai Niên Tiểu Điệp.

Niên Tiểu Điệp mới vừa gặp đả kích ở chỗ Dận Chân, lúc này chính là thời điểm tâm tàn ý lạnh nhất, bỗng đột nhiên xuất hiện người theo đuổi đối với mình tình thâm ý trọng như vậy, trái tim đau khổ nhiều năm kia, lập tức như là tìm được điểm phát tiết, nhào vào trong lòng Dận Trinh, liền nức nở khóc òa lên.

Không tiếp tục nói đến Dận Trinh cùng Niên Tiểu Điệp ở đây bắt đầu “nối lại tiền duyên” như thế nào, lại nói đến, Điềm Nhi lúc này đang ở trong Khôn Ninh cung.

“Hoàng thượng lại bị chuyện gì chọc giận sao?” Đưa ly trà nóng cho trượng phu, Điềm Nhi có chút tò mò hỏi.

Dận Chân lại nói: “Chuyện Niên Thái phi nương nương của tiên đế dọn đến chỗ Thái hậu, nàng cũng đã biết?”

“Dạ biết.” Điềm Nhi gật đầu: “Là Hoàng ngạch nương ân chỉ.”

“Ừm...” ngón tay có chút khô gầy của Dận Chân từng nhịp gõ lên bàn nhỏ trên tháp, sau một lúc lâu trầm giọng nói: “Trẫm biết nàng an bài tai mắt trong Vĩnh Hòa cung...”

Điềm Nhi nghe xong sắc mặt có hơi trắng nhợt, lập tức liền chột dạ toan muốn giải thích.

“Nàng là Hoàng hậu!” Dận Chân nói: “Làm như vậy không có gì đáng trách...” Liếc nhìn vẻ mặt trắng bệch của thê tử, nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu hắn không sai người ta âm thầm giúp che dấu, hai kẻ tai mắt nàng an bài kia đã sớm bị người ra túm ra rồi.

“Trẫm cũng biết băn khoăn của nàng.” Dận Chân thấy nàng có chút bị dọa, vội mềm giọng, kéo người qua: “Nhưng Niên Tiểu Điệp kia trẫm trữ lại còn có chút tác dụng...”

“Hoàng, Hoàng thượng, thiếp, thiếp cũng không có ý hại Niên Thái phi nương nương.” Điềm Nhi vội vội vàng vàng nói: “Chỉ là thiếp thấy Niên Thái phi... Có chỗ không ổn, sợ liên lụy đến thanh danh của Hoàng thượng, cho nên mới đề phòng nhiều hơn một chút thôi.”

Chỉ bằng với cái tính ngay cả một con sâu cũng không dám giẫm lên của nàng, tâm tư hại người sợ là cũng chưa từng nghĩ tới, đối với điều này, Dận Chân biết rất rõ ràng.

“Được rồi, nghe trẫm nói hết đã, gấp cái gì...”

Điềm Nhi yên tĩnh lại, như một con sóc nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

“Trong vòng hai năm, trên triều đình sợ là phải tái động đao binh.” Dận Chân trầm ngâm nói: “Niên Canh Nghiêu kia là người rất có tài quân sự, lại đối với địa hình Tây Bắc quen thuộc rất rõ ràng, trẫm muốn trọng dụng hắn, vì vậy trong lúc này, Niên Tiểu Điệp còn phải giữ lại, nếu không sẽ dễ dàng khiến huynh trưởng nàng ta đối với trẫm sinh lòng hiềm khích.”

Điềm Nhi nghe vậy không khỏi ngước nhìn Dận Chân, có chút bận tâm hỏi: “Lại phải giao chiến nữa sao?”

“Không phải bây giờ.” Dận Chân khóe miệng hơi câu, trong ánh mắt là hùng tâm trào dâng hừng hực: “... Nhưng chỉ cần trận chiến này thắng lợi, chúng thần trong triều đình, sẽ không còn ai dám chất vấn nghi ngờ trẫm.”

Không điều gì có thể so với thắng lợi giành được trên mặt quân sự, lại càng có thể tăng thêm uy danh của Dận Chân.

Điềm Nhi thở dài một tiếng, dùng lực cọ cọ trong ngực trượng phu, cũng không cho phép mình nức nở, cứ thế thời gian dần qua, chớp mắt đã đến năm thứ hai của niên đại Ung Chính.

Một ngày nọ, Điềm Nhi sáng sớm tỉnh dậy, nam nhân vẫn còn nằm bên cạnh...

“Thật ngạc nhiên!!” mái tóc nàng đen nhánh tán loạn, lười nhác nhoài lên người nam nhân, có chút buồn cười nói: “Nô tì đã bao lâu không nhìn thấy hoàng thượng khi mở mắt vào sáng sớm rồi.”

“Khụ, chuyện trên triều bận rộn... Nàng là Hoàng hậu, đừng lại giở tiểu tính tình.” Hưởng thụ thân thể non mịn thơm mát trên người, trên mặt Dận Chân xuất hiện thần sắc mãn nguyện.

Điềm Nhi cầm lấy một lọn tóc nhỏ của mình, nghịch ngợm quét lên quai hàm lún phún râu của trượng phu, mị thanh nói: “Thần thiếp chính là giở tiểu tính tình thế đó, Hoàng thượng lại có thể làm gì thiếp nào?”

Mị nhãn như tơ, hơi thở như lan, lại thêm thân mình trắng mịn nở nang, nằm trên ngực mình cọ qua cọ lại, rõ ràng đây chính là quyến rũ trắng trợn.

Dận Chân đôi con ngươi tối sầm, ngay lập tức, lật người đè lên, không đợi Điềm Nhi kinh hô ra tiếng, liền nâng người một cái xuyên vào.

Phía ngoài, Tô Bồi Thịnh thu hồi bước chân toan bước vào trong, sờ sờ cái mũi, quay người phất phất tay với một dãy cung nhân phía sau, hôm nay vạn tuế gia cùng Hoàng hậu nương nương, sợ là một giờ nửa khắc sẽ không dậy rồi.

Sau một lúc lâu, lăn lộn cả một buổi sáng sớm, hai vợ chồng ‘vân thu mưa tán’, Điềm Nhi thở hổn hển nằm bẹp dí trên giường, nàng dùng thân thể mình, khắc sâu minh chứng được nam nhân sẽ đem nàng từ trong ra ngoài ‘làm gì’.

Dận Chân mặt cũng có chút ửng hồng, nhưng mà thần sắc trông lại đắc ý.

Hai vợ chồng cùng ôm nhau, hưởng thụ ấm áp sau màn hoan ái.

“Trẫm dự tính sẽ lưu lại lâu ở Viên Minh viên.” Đột nhiên, Dận Chân lên tiếng nói.

Điềm Nhi nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”

Dận Chân mỉm cười xoa xoa đầu nàng.

“Viên Minh viên phong cảnh tuyệt đẹp, thần thiếp rất thích...” Điềm Nhi cười không thấy mặt mũi đâu, bẹp một ngụm hôn lên mặt trượng phu, phát ra thanh âm vui vẻ.

Như thế, thu thập hành trang, thu xếp cung vụ, trong nháy mắt đã mười ngày trôi qua. Dận Chân lưu lại trưởng tử Hoằng Đán, mang theo Nhị tử Hoằng Thì, Tam tử Hoằng Quân, Tứ tử Hoằng Lịch, Ngũ tử Hằng Bình, trưởng nữ Hoà Nhạc, tiểu nữ An An, cùng với Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị, một đoàn hơn mười mấy người, trùng trùng điệp điệp dọn đến hành cung Viên Minh viên.

Thế nhưng, bản tính của Dận Chân chính là cái người “không thể nào an nhàn”, cho nên Điềm Nhi có ý nghĩ mình cũng không bằng người ngoài còn có thể làm bạn cận kề bên cạnh vua. Bất quá nàng cũng không thèm để ý, trừ bỏ lưu ý đến chuyện ăn uống bồi bổ cho hắn ra, thời gian còn lại Điềm Nhi không cùng bọn nhỏ chơi đùa một phen, thì đi dạo trong viên, không cần phải ngày ngày canh giờ canh phút đi thỉnh an Thái hậu, nghe bà không âm không dương chỉ trích nữa, không cần phải đối phó với đủ mọi chuyện cung vụ phiền phức kia nữa, chỉ cần mỗi bảy ngày nghe báo cáo một lần là được. Điềm Nhi hưởng thụ cuộc sống yên bình khó có được này, dẫn đám nhỏ thỏa thích vui đùa cùng núi rừng Lâm Viên, ngày qua ngày nhàn nhã thảnh thơi.

Thế nhưng, Ông trời đại khái chính là không nhìn nổi hai vợ chồng họ quá đắc ý, lại hai tháng sau, trên triều đột nhiên truyền đến tin tức La Bốc Tàng Đan Tân* ở Thanh Hải phát sinh phản loạn, đối với chuyện này, Dận Chân tựa hồ đã sớm dự liệu trước, hắn lập tức hạ thánh chỉ lệnh cho Niên Canh Nghiêu làm Phủ Viễn đại tướng quân, đóng quân tại Tây Ninh** trấn thủ chỉ huy dẹp loạn.

(*La Bốc Tàng Đan Tân: thủ lĩnh các bộ tộc phía tây Mông Cổ, cháu của Cố Thực hãn, con trai của Ba Đồ Nhĩ)

(**Tây Ninh: một thành phố cấp quận và là thủ phủ của tỉnh Thanh Hải, ở phía tây TQ)

Đối với trận đánh này, có thể nói là Dận Chân kỳ vọng đã lâu, cũng khá coi trọng. Ngày ngày triệu tập đại thần đến Viên Minh viên thương nghị chiến sự, gần như là trắng đêm không nghỉ. Mà Niên Canh Nghiêu cũng quả thật không phụ Dận Chân trọng dụng, sau khi đến Tây Ninh, liền cấp tốc chỉnh đốn quân vụ, quyết đoán xuất kích, trong vòng chưa đầy một tháng, thế cục ở Thanh Hải liền xoay chuyển, lại qua một tháng sau, La Bốc Tàng Đan Tân bị trọng thương, tàn quân của quân địch bị quét sạch, đại hoạch toàn thắng.

Uy danh “Niên Canh Nghiêu Niên đại tướng quân” cũng từ đó mà làm kinh sợ cả vùng tây thùy (biên giới phía tây), được cả triều đình và dân chúng ngợi khen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi