BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

bc807a525cc0482b14666be3c06941d6

Ảnh sưu tầm

Bữa tối được bày lên bàn, chỉ có mấy món Quảng Đông thanh đạm, rất giản dị, không có gì đặc sắc, chứ đừng nói chi đến thịnh soạn. Đến lúc ăn cơm, Sở Tĩnh âm thầm tán thưởng trong lòng. Càng là những món ăn gia đình đơn giản thanh đạm, lại có thể ăn ngon như vậy, mới càng thể hiện được tay nghề nấu nướng tuyệt vời của người đầu bếp.

Sở Tĩnh và Doãn An Nhiên đều ăn nhiều hơn hai bát cơm.

Chu Minh Nghĩa uống xong một chén canh, nói: “Này, Tắc Thái, tôi thừa nhận cậu nấu ăn ngon y như tôi.”

“Ha, tôi còn biết làm bánh ngọt, nướng pizza. Cậu vẫn nên thừa nhận là tôi thắng đi.”

Chu Minh Nghĩa cười cười: “Chơi cổ phiếu đầu tư vàng cậu thắng không nổi tôi.”

Kim Tắc Thái nghe xong “Xì!” một tiếng, nói: “Cậu lấy chuyện này ra so với tôi, đúng là tên xấu xa.”

Nghe hai tên bạn già quen biết lâu năm thổ tào với nhau, Doãn An Nhiên cùng Sở Tĩnh chỉ có thể nhìn nhau cười.

Ăn xong bữa tối, Kim Tắc Thái pha trà ngon, sau đó lấy bàn cờ ra, “Minh Nghĩa, lâu lắm rồi không chơi, đến đây, đánh một ván.”

Chu Minh Nghĩa cười to: “Được, đánh với cậu.”

Doãn An Nhiên cùng Sở Tĩnh nói chuyện phiếm, Chu Minh Nghĩa cùng Kim Tắc Thái ngồi đối diện nhau, bắt đầu đánh cờ vua.

Sơ Tĩnh nghe Doãn An Nhiên kể về mấy chuyện thú vị trong lúc làm việc, tâm tư vẫn vô thức bay về phía Kim Tắc Thái, thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ ngước mắt nhìn sang, có thể thấy hai người kia đang rất vui vẻ thoải mái đánh cờ, cậu có chút hâm mộ. Cậu không làm được việc này.

Doãn An Nhiên nhìn thấy biểu tình của Sở Tĩnh, y cười nói: “Tiểu Tĩnh, cậu biết đánh cờ vua không?”

“Không.”

Doãn An Nhiên gãi đầu, cười nói: “Tôi cũng không biết.”

Sở Tĩnh hỏi: “Vậy bình thường lúc anh ở cùng với Chu đại ca, thì sẽ làm gì?”

“À, nếu như ở nhà thì tôi xem ti vi, chơi game, anh ấy thì đọc sách xem máy tính. Ồ đúng rồi, tôi thích xem phim kinh dị, anh ấy sẽ xem cùng tôi, hoặc là sẽ dẫn tôi ra ngoài chơi.”

Nghe thấy “Dẫn tôi ra ngoài chơi”, Sở Tĩnh âm thầm hâm mộ. Quả nhiên, có hai người thật là tốt.

Khoảng 10 giờ tối, hai vị khách cùng nhau chào tạm biệt ra về.

Sau khi tiễn Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đi, phát hiện ra trong nhà chỉ còn lại cậu và Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh có chút không được tự nhiên, vội vàng muốn trở về phòng, bị Kim Tắc Thái gọi lại.

“Minh Nghĩa không có nói xấu gì về anh với em chứ hả?” Kim Tắc Thái cười nheo mắt hỏi thăm.

Sở Tĩnh cúi đầu, không cùng Kim Tắc Thái đối mặt, dùng giọng điệu bình thản đáp trả: “Không có.”

“Ồ…., vậy cậu ta có nói cái gì tốt không?”

Nghe cái vấn đề này, Sở Tĩnh không trả lời. Chờ vài giây, thấy Sở Tĩnh không nói, Kim Tắc Thái bỏ qua.

“Muộn rồi, em đi nghỉ đi.”

Ngay sau khi Kim Tắc Thái quay người, Sở Tĩnh ở sau lưng anh nói: “Em ngày mai, dọn đi.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Không biết tại sao, nhìn theo bóng lưng Kim Tắc Thái quay người rời đi, Sở Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Sau khi kiểm tra lại tất cả hành lý một lần, Sở Tĩnh chuẩn bị nghỉ ngơi, đúng lúc này, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn dương cầm, trong lòng dâng lên một nỗi niềm không giải thích được. Nghĩ đến có thể đây là lần cuối cùng cậu được nghe, Sở Tĩnh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Cửa phòng đàn để lại một khe hở, lộ ra một tia sáng, Sở Tĩnh yên lặng đứng trước cửa.

Chủ nhà đang đánh đàn, cậu không biết giai điệu tên là gì, chỉ thấy nhịp điệu quay cuồng mà du dương, dần dần lên thật cao, rồi lại từ từ hạ thật thấp, có loại cảm giác như đang than đang khóc. Nghe được một lúc, Sở Tĩnh dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm chân, cằm đặt trên đầu gối.

Không biết là nghe được bao lâu, tiếng đàn dừng lại, Sở Tĩnh đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng. Lúc nằm ở trên giường, Sở Tĩnh cảm thấy giai điệu kia như đang vang vọng bên tai, như vướng vào trong lòng, không cách nào xua đi được.

Ngày hôm sau, sau khi Kim Tắc Thái đi làm, Sở Tĩnh cũng không có lập tức dọn đi. Cậu gọi điện thoại cho A Ken.

“A Ken, tôi có thể đến chỗ anh ở tạm một thời gian không?”

“Cái gì cơ?” A Ken vô cùng ngạc nhiên, “Cậu không phải cùng luật sư Kim…”

“Chuyện vay nặng lãi đã giải quyết xong rồi. Tôi đang tìm phòng ở. Tạm thời cho tôi ở ké với anh mấy hôm, có được hay không?”

Nghe thấy Sở Tĩnh nói chuyện vay nặng lãi đã được giải quyết, A Ken rất mừng cho Sở Tĩnh, vội hỏi: “Thật sao? Giải quyết như thế nào? Là luật sư Kim trả giúp cậu à?”

“Không, là Chu tiên sinh, anh ta cho tôi mượn tiền.”

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện với A Ken, Sở Tĩnh lại hỏi: “Tạm thời cho tôi chen chúc với anh được không, hiện tại trong thời gian ngắn tôi tìm không được phòng ở thích hợp.”

“Tại sao cậu lại chuyển đi….” A Ken không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Cậu cãi nhau với luật sư Kim à?”

“Không phải!” Sở Tĩnh cúi đầu, “….. Mọi chuyện đã xong, đương nhiên phải chuyển đi.”

“Cũng đã ở chung rồi còn chuyển cái gì mà chuyển.”

Sở Tĩnh không giải thích rõ được, cuống cuồng, “Không có mà!”

“Rốt cuộc là làm sao vậy hả, cãi nhau thì nói với An Nhiên, bảo cậu ấy giúp hai người hòa giải, không thì, tôi giúp cậu hòa giải nhé? Cậu xem hẹn anh ấy tới quán bar hay là để tôi đi tìm anh ấy?”

“Không, đừng!”

Sở Tĩnh trong lòng càng cuống, ngoài miệng lại càng không thể nói rõ.

“Hai người các cậu đang tốt đẹp, tại sao lại phải cãi nhau? Cậu chọc cho luật sư Kim tức giận đúng không? Không đúng…., luật sư Kim đó tính tình tốt như vậy. Ai da tôi nói cậu, mặc dù cậu nhỏ tuổi hơn anh ấy, nhưng cũng đừng suốt ngày làm nũng như trẻ nhỏ, cậu cũng nhường anh ấy một chút đi. Là người đàn ông của mình thì so đo cái gì không biết.”

“Tôi nói là không phải!”

“Cậu xem cậu đi, lại cáu kỉnh rồi, phải sửa. Nhìn luật sư Kim mà học tập kìa.”

Sở Tĩnh im lặng, vô cùng phối hợp mà nghe A Ken quở trách một trận, thấy Sở Tĩnh nãy giờ không nói gì, A Ken hỏi: “Này, này, Tiểu Tĩnh, vẫn còn ở đó chứ hả?”

“Còn…”

“Sao lại không nói gì?”

“Anh có để cho tôi nói sao?”

“À…., được rồi, cậu nói đi.”

Sở Tĩnh nghiêm túc giải thích với A Ken về mối quan hệ giữa cậu và Kim Tắc Thái, cuối cùng cậu nói: “…… Chỉ có thế mà thôi, Chu tiên sinh nhờ luật sư Kim giúp tôi xử lý chuyện vay tiền nặng lãi. Vì là khách hàng nên tôi dọn đến đó ở tạm. Bây giờ mọi chuyện giải quyết xong rồi, tôi đương nhiên là phải rời đi. Sau này tôi còn phải cố gắng kiếm tiền trả lại cho Chu tiên sinh.”

A Ken nghe xong, thất vọng, im lặng một lúc thật rồi lâu mới lên tiếng: “Thì ra là không phải…..”

“Không phải.”

“Nhìn anh ấy đối xử với cậu như vậy. Anh ấy hình như là thích cậu đó.”

Nhớ đến hôm đó Kim Tắc Thái hỏi “Anh theo đuổi em nhé, được không?”, Sở Tĩnh âm thầm ở trong lòng trả lời một lần nữa, “Không được.”, sau đó cậu lại âm thầm bổ sung thêm một câu, “Anh không biết gì về em cả.” Đưa ra một cái lý do muôn thuở như vậy, ngay cả Sở Tĩnh cũng tự thấy nực cười.

“Không phải, anh hiểu lầm rồi, anh ấy chẳng qua là được Chu tiên sinh nhờ vả, tạm thời chăm sóc tôi. Chỉ có vậy thôi.” Những lời này Sở Tĩnh nói với A Ken, cũng là đang tự nói với chính mình.

A Ken tất nhiên không nghĩ như vậy, “Nhưng rõ ràng anh ấy…..” Nói một nửa, A Ken lại thôi. 

Sở Tĩnh cho rằng A Ken vẫn đang hiểu lầm, những gì cần giải thích cậu cũng đã nói rõ ràng với A Ken, cho nên Sở Tĩnh cũng không để tâm đến nửa câu nói này, mà cậu cũng chả để ý.

“….. Được hay không được hả…?” Sở Tĩnh hỏi.

“Được, được, làm sao lại không được. Cậu tới đây đi.”

“Chỗ đó của anh…. có tiện hay không?” Sở Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

A Ken nói địa chỉ cho Sở Tĩnh: “Đây là địa chỉ mới của tôi.”

“Anh cũng chuyển chỗ ở rồi?” Sở Tĩnh ngạc nhiên hỏi.

Tiểu kịch trường

Trạch Lâm (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Tắc Thái ~~~~~ anh xem đi, đã tả chi tiết nghề nghiệp của anh, nhưng chẳng có ai tỏ ra kinh ngạc với chuyện này cả, chả có ai nói —– Wow, luật sư phi tố tụng! Wow! Luật sư Kim thật là trâu bò! Wow! Luật sư Kim thật là lợi hại! Wow! Tôi ngưỡng mộ luật sư Kim! Tôi, tôi thật là thất vọng ~~~~ tôi thật là khổ sở ~~~~ lòng của tôi, thật đau mà…~~~~~~~

Kim Tắc Thái (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Đúng vậy. Tôi là nam chính trong suốt. Thiệt đau lòng ~~~~~ thiệt khổ sở ~~~~~

Trạch Lâm (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Tiểu Tĩnh cưng mau lại đây an ủi Tắc Thái một chút, thật đáng thương. Người đàn ông của cưng không có fans hâm mộ, không ai đau, không ai yêu ~~~~

Sở Tĩnh (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Anh ấy, anh ấy bây giờ còn chưa phải…..

Trạch Lâm (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Sớm muộn gì cũng sẽ phải! Ngại ngùng cái gì, tới an ủi nhanh lên ~~~~

Kim Tắc Thái (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Haiz, đều là nam chính, đãi ngộ lại khác biệt như vậy. Nhìn Chu Minh Nghĩa đi, trong “Trạm xe buýt” thời điểm sáu vạn chữ đã hôn An Nhiên ba lượt, lại còn ôm, còn được sờ eo An Nhiên. Nhưng tôi thì sao, hiện tại đã hơn bảy vạn chữ cũng chỉ nắm tay Tiểu Tĩnh được một lần. Đậu hũ này kia của Tiểu Tĩnh tôi chưa từng được ăn, tôi làm sao có thể không đau lòng, làm sao có thể không khổ sở ~~~~

Trạch Lâm (ngồi xổm vẽ vòng tròn): Sớm muộn cũng là của anh, gấp cái gì mà gấp~~~~

Sở Tĩnh (ngồi xổm vẽ vòng tròn): các người không nên như vậy…..

Vậy là tổ hợp ba người cùng nhau ngồi xổm yên lặng vẽ vòng tròn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi