BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7d5c63f4f78237c7730f78bca26735ab

Ảnh sưu tầm

Kim Tắc Thái mỉm cười nói ra đúng điểm mấu chốt trong lòng Sở Tĩnh: “Em sợ rằng anh không thể tiếp nhận ông ấy, không, phải nói là, em sợ sau khi em tìm được ông ấy, anh sẽ không thể tiếp nhận ông ấy vào thời điểm đó. Bởi vì chính em cũng rất sợ, em không biết hiện tại ông ấy đã biến thành bộ dạng gì, có phải là sa đọa hơn cả lúc trước hay không. Đồng thời em cũng đã quyết định, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ tận tâm tận lực chăm sóc ông ấy, mang theo ông ấy bên cạnh, không bao giờ bỏ rơi ông ấy, là thế này đúng không. Anh còn biết, nguyên nhân này của em không phải chỉ nhắm vào một mình anh. Bất kể là ai kết giao với em, em cũng sẽ có mối băn khoăn này, sẽ vì vậy mà từ chối tình cảm của đối phương. Anh nói có đúng không?”

Vẻ mặt của Sở Tĩnh lại cứng đơ thêm lần nữa. Cậu ngẩn người suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.

“Anh nói không sai, em đang sợ, em vẫn luôn sợ. Em rất nhớ ông ấy, lo lắng cho ông ấy, cũng vẫn luôn tìm ông ấy. Thế nhưng em cũng rất sợ hãi, sợ vào lúc em gặp lại ông ấy, em đã không còn nhận ra ông ấy.” Sở Tĩnh càng nói càng đau xót, tất cả những điều cậu vẫn luôn lo sợ bắt đầu hiện lên trong đầu.

Giống như cầu cứu mà nhìn về phía Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh tiếp tục nói: “Em sợ. Em không có sợ phải chăm sóc ông ấy, phải gánh vác tương lai của ông ấy, mà là sợ lúc gặp lại ông ấy, ông ấy đã sa đọa đến mức em cũng không thể tưởng tượng nổi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cái gì cũng thay đổi, em thay đổi, ông ấy cũng sẽ thay đổi. Em vẫn thường nghĩ, liệu em sẽ gặp lại ba em dưới một tình huống như thế nào, ở nơi nào đây? Trên đường lớn? Bên trong trung tâm thương mại? Hay là ở một nơi nào khác? Nếu như lúc gặp lại ông ấy, ông ấy đã có một cuộc sống mới, ví dụ như đã tái hôn, có vợ có con mới…” nói đến đây, Sở Tĩnh cười khổ một cái, “…..Trong tay ông ấy là đứa con với người vợ mới, nếu như là vậy, em sẽ không ngại, em có thể buông bỏ, sẽ vui mừng cho ông ấy. Ông ấy đã có gia đình mới, có cuộc sống mới, có người thương yêu ông ấy. Nếu như là vậy, nhìn thấy ông ấy hiện tại hạnh phúc, em sẽ không hận ông ấy trước kia đã bỏ em mà đi.”

Sở Tĩnh nói, vẻ mặt lại trở nên thống khổ, “…..Thế nhưng em sợ, sợ rằng em sẽ không thể nhìn thấy những thứ đấy. Em sợ sẽ nhìn thấy ông ấy ở đâu, sòng bạc? Phòng bi-da? Hộp đêm? Thậm chí là những chỗ trụy lạc hơn. Ông ấy sẽ có bộ dạng gì? Buông thả bản thân, mất hết ý chí, hay là còn tệ hại hơn?” Sở Tĩnh cúi đầu nói, hai vai run run.

Kim Tắc Thái vươn tay vuốt ve bả vai Sở Tĩnh, Sở Tĩnh lúc này giống như muốn tìm một chỗ dựa, ngẩng mặt lên nhìn Kim Tắc Thái, hai tay nắm chặt cánh tay anh không buông.

“Em sợ ông ấy sẽ trở thành con nghiện cờ bạc, thậm chí là hút ma túy! Ở trong một môi trường như vậy, muốn giữ mình trong sạch rất khó khăn, mà sa ngã thì quá dễ dàng. Em sợ ba em sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, giống như mấy người em đã từng nhìn thấy….” Sở Tĩnh nói không nổi nữa.

Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh trấn an, “Đừng sợ, đừng sợ. Trước khi chính thức tận mắt nhìn thấy, em không nên suy nghĩ linh tinh.”

Cơ thể Sở Tĩnh run run, giống như một con mèo nhỏ nằm co ro trong ngực Kim Tắc Thái.

“Em sợ, em không dám nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới em sẽ sợ hãi, vô cùng sợ hãi… Em vừa liên tục tìm kiếm ông ấy, vừa không ngừng sợ hãi….”

“Vậy nên em dự định một mình gánh vác?” Kim Tắc Thái hỏi.

Sở Tĩnh nắm tay thành đấm, quả quyết nói: “Không cần biết ông ấy có sa đọa đến mức nào, cho dù là đáng sợ thế nào, ông ấy là ba em, em sẽ không mặc kệ ông ấy, em sẽ chăm sóc ông ấy. Em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ, để ông ấy tự sinh tự diệt, mặc người ức hiếp, để ông ấy tự mình thối nát.”

Kim Tắc Thái dùng lòng bàn tay phủ lên nắm đấm của Sở Tĩnh, nói với cậu: “Chuyện này anh có thể cùng làm với em. Có thêm một người chăm sóc ba em không phải tốt hơn sao? Nếu ba em hiện tại đã có cuộc sống mới, em không muốn can thiệp vào, anh sẽ làm bạn bên cạnh em. Còn nếu tình huống hiện tại của ba em không tốt cho lắm, anh có thể cùng em chăm sóc ông ấy.”

“Anh?” Sở Tĩnh từ trong ngực Kim Tắc Thái ngẩng đầu lên nhìn anh.

Kim Tắc Thái cười đến hai mắt cong cong, “Đúng vậy, em phải tin tưởng anh.”

Sở Tĩnh kinh ngạc nhìn Kim Tắc Thái.

Kim Tắc Thái nói vô cùng chắc chắn, “Em phải tin tưởng anh, anh có lòng tin. Nghiện cờ bạc có thể bỏ hẳn, nghiện ma túy cũng có thể cai, năm đó chú lựa chọn cuộc sống như vậy, nhiều ít cũng là vì không còn cách nào khác. Đổi cho chú một môi trường khác, anh tin tưởng tất cả mọi người ai cũng muốn sống một cuộc sống khỏe mạnh và tiến bộ. Tiểu Tĩnh, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không có vấn đề nào là không giải quyết được. Tin tưởng anh, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết khó khăn.”

Tâm sự bản thân vướng mắc nhiều năm, đặt trước mặt Kim Tắc Thái không ngờ lại có thể hóa giải dễ dàng như vậy, Sở Tĩnh nghe anh nói, cảm thấy giật mình.

“Anh không để ý….”

Tại sao lại phải để ý? Chú yêu thương em, em yêu thương chú. Anh biết điều này là đủ rồi.”

“Em không phải là bởi vì anh có thể giúp em cho nên mới…..” Sở Tĩnh ngửa mặt nhìn Kim Tắc Thái nói.

“Suỵt….” Kim Tắc Thái ra hiệu bảo Sở Tĩnh đừng nói thêm gì nữa, “Suỵt, cái gì anh cũng hiểu hết. Em ấy…., đừng có tự mình suy nghĩ linh tinh, cũng không nên phức tạp hóa những vấn đề đơn giản. Với lại, anh yêu em, chăm sóc em là anh nên làm.”

Sở Tĩnh chớp mắt, nước mắt lại rơi.

Dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên đầu Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười nói, “Xem đi, anh biết ngay là em sẽ vì vấn đề như vậy mà tự mình đi vào ngõ cụt mà. Nhìn thoáng một chút, tất cả mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Không cần phải sợ.” Dỗ cho Sở Tĩnh dễ chịu hơn, Kim Tắc Thái nhìn đồng hồ, đã muộn, phải đi nghỉ thôi.

“Thôi, được rồi, đã muộn lắm rồi, ngủ đi.” Kim Tắc Thái nói xong, ra hiệu bảo Sở Tĩnh nằm xuống.

Sở Tĩnh nằm xuống, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn sang Kim Tắc Thái bên cạnh. Cậu không biết liệu có khi nào lúc này đối phương sẽ đột ngột nói một câu, “Anh ngủ cùng với em!”, sau đó lập tức tới đây nằm xuống hay không. Cũng không phải không tin tưởng người trước mắt này, mà là, anh vẫn thường xuyên làm cho Sở Tĩnh phải kinh ngạc.

Lần này Sở Tĩnh cũng rất kinh ngạc, Kim Tắc Thái thế mà lại không có bất kỳ một biểu hiện vượt rào nào. Sau khi Sở Tĩnh nằm xuống, anh chu đáo săn sóc chỉnh góc chăn cho Sở Tĩnh, rồi đưa tay xoa đầu cậu nói: “Ngoan…. nhắm mắt lại.” Sau đó lại nói tiếp: “Tối mai em đừng đi làm, ở nhà một ngày nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Sở Tĩnh ngẫm lại, cũng cảm thấy nên nghỉ ngơi một ngày, hơn nữa, còn không biết Nam ca có thể sẽ lại tới gây chuyện hay không, tránh đi thì sẽ tốt hơn. Vậy nên Sở Tĩnh gật đầu, “Ừm!”

Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc Thái nằm xuống bên cạnh mình, sau đó tắt đèn, đợi một lát, thấy đối phương không hề có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào, Sở Tĩnh liền trở mình đưa lưng về phía Kim Tắc Thái, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Kim Tắc Thái lặng lẽ quay đầu sang, nhìn Sở Tĩnh như một chú mèo cuộn mình trong chăn bông, chỉ để chừa ra chỏm đầu tóc đen, trong lòng có một cảm giác khác lạ, dù sao thì, lâu lắm rồi anh không có chung chăn chung gối với người khác. Đồng thời, Kim Tắc Thái cũng hiểu, anh chỉ đơn thuần nghĩ muốn ở bên cạnh Sở Tĩnh, cùng cậu vượt qua một đêm đã khiến cậu phải nhớ lại rất nhiều chuyện đau lòng này.

Trong bóng tối, hơi thở của người kia rất nhẹ, gần như không thể nghe được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại cùng ấm áp của đối phương.

“Này, em hỏi anh…..” Sở Tĩnh đột nhiên lên tiếng nói.

“Cái gì?” Kim Tắc Thái còn chưa có ngủ đáp lời.

“Anh quen quản lý của em à?” Hôm nay tại sao Kim Tắc Thái lại đột nhiên xuất hiện, Sở Tĩnh trong lúc mơ màng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Kim Tắc Thái đáp: “Quen.”

“Rất thân à?”

Nghe câu hỏi của Sở Tĩnh  Kim Tắc Thái có loại cảm giác bị thẩm tra. Anh nghĩ chắc là Sở Tĩnh hiểu lầm anh rồi, anh cũng không có hay đến hộp đêm.

“Anh quen anh ta sau khi quen em!”

“Sao anh lại quen anh ta?” Sở Tĩnh lại hỏi.

“Thông qua cấp trên của em để có thể hiểu rõ em hơn!” Kim Tắc Thái thành thật thừa nhận mục đích của bản thân.

Sở Tĩnh nhỏ giọng “À….” một tiếng, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa. Đợi một lúc, thấy Sở Tĩnh hình như đã ngủ rồi, Kim Tắc Thái thở dài một tiếng trong lòng, sau đó cũng trở mình đi ngủ.

****

Ngày hôm sau, Sở Tĩnh bị tiếng động rất nhỏ đánh thức, mở đôi mắt có chút cay cay, nhìn thấy Kim Tắc Thái đang đứng bên cạnh giường.

“A…., anh đánh thức em à?” Kim Tắc Thái thấy Sở Tĩnh tỉnh, vội vàng nói.

Sở Tĩnh lắc đầu, sau đó giơ tay dụi dụi hai mắt, động tác ngây thơ lại khiến cho Kim Tắc Thái rung động, anh nhịn không được tiến lại gần. Cảm giác được Kim Tắc Thái đi tới, Sở Tĩnh thả tay xuống ngước mắt lên nhìn anh.

“Có chuyện gì à?”

“Không, không có!”

Hai người nhìn nhau, sau đó cả hai đều tự mình chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

“Em ngủ tiếp đi, anh đi làm.”

“Ừm! Anh đi đi.”

Cuộc đối thoại đơn giản giống như đang chào tạm biệt với người yêu lúc sáng sớm sau khi sống chung này làm cho Sở Tĩnh thẹn thùng, cậu cúi đầu xuống.

Kim Tắc Thái muốn nói gì đó, lại kiềm chế được. Anh biết, đối với Sở Tĩnh không thể quá vội vàng, thuận theo tự nhiên để Sở Tĩnh tiếp nhận anh thì tốt hơn.

“Anh đi làm, bữa sáng trong phòng bếp. Không được phép không ăn.”

Sở Tĩnh giấu nửa khuôn mặt bên dưới chăn bông, nhìn Kim Tắc Thái, gật đầu một cái.

Kim Tắc Thái mang theo tâm tình lưu luyến, miễn cưỡng đi ra cửa.

Sở Tĩnh cũng không nằm thêm bao lâu thì rời giường, nhớ lại tối hôm qua chung chăn chung gối với Kim Tắc Thái, cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Đã từng sống ở đây một thời gian, Sở Tĩnh đối với căn nhà này rất quen thuộc. Rửa mặt, ăn sáng xong, cậu cầm tạp chí để trong phòng khách quay về căn phòng mình từng ở ngồi đọc.

Ở trong môi trường quen thuộc lại an toàn, Sở Tĩnh hoàn toàn thả lỏng, không bao lâu đã đến buổi trưa. Lúc đang xem “Bản tin 12 giờ” được phát sóng trực tiếp, điện thoại Sở Tĩnh vang lên, nhìn sang, là Kim Tắc Thái gọi tới.

“Alo, có chuyện gì thế?” Sở Tĩnh hỏi.

“Cùng ăn trưa nhé, em mau xuống lầu chúng ta đi thôi.”

“Em…” Sở Tĩnh do dự không biết có nên đồng ý hay không.

“Em không đói bụng sao? Anh đói rồi, nhanh xuống đi, anh dẫn em đi ăn món ngon Giang Chiết*.”

* Giang Chiết: Giang Tô – Chiết Giang

Nghe giọng điệu nhiệt tình như vậy, nghĩ đến ý tốt của đối phương, Sở Tĩnh không nỡ từ chối, ngoan ngoãn xuống lầu, được luật sư Kim dẫn đi ăn trưa.

Sau khi dùng bữa trưa trong phòng riêng của một hội quán có không gian trong lành trang nhã, Kim Tắc Thái lái xe đưa Sở Tĩnh về nhà. Kim Tắc Thái hiểu rất rõ, anh phải thật cẩn thận che chở giữ gìn phần tình cảm không dễ gì mà có được này, cho dù hiện tại đã thổ lộ lòng mình rồi, thì cũng không thể đường đột* với đối phương.

* Đường đột: đột ngột và có phần thiếu nhã nhặn, không lịch sự.

Đưa Sở Tĩnh đến nơi, Kim Tắc Thái cũng xuống xe, anh muốn đưa Sở Tĩnh lên tận nhà 

“Nhìn em vào nhà, anh sẽ yên tâm hơn.”

Sở Tĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể để cho Kim Tắc Thái vào nhà, nên mời anh đi lên. Kim Tắc Thái không có ở lại lâu, cũng từ chối lời mời “Uống ly trà rồi đi”, anh đứng trong phòng khách quan sát thoáng qua chỗ ở hiện tại của Sở Tĩnh, sau đó nhìn đồng hồ trên tay rồi nói phải đi.

“Nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy đi làm lại, không cần phải vội vàng.” Kim Tắc Thái dịu dàng dặn dò.

Sở Tĩnh nghĩ tới Nam ca, trong lòng cảm thấy không thoải mái, gật đầu nói: “Em sẽ xin nghỉ với quản lý.”

“Em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi thêm đi. Nếu cảm thấy chán thì nói với anh, anh đến chơi với em.”

Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, Sở Tĩnh đỏ mặt, cúi đầu xuống đáp lời.

Đi tới cửa, Kim Tắc Thái dừng chân, quay người lại, nghiêm túc chăm chú nhìn Sở Tĩnh. Bị Kim Tắc Thái nhìn chăm chú như vậy, Sở Tĩnh cảm thấy bất an, nghi hoặc nhìn về phía Kim Tắc Thái.

“Chuyện mà anh nói với em, em đã có đáp án chưa?”

“Chuyện gì cơ?” Sở Tĩnh mờ mịt nhíu mày hỏi.

Kim Tắc Thái cố ý cường điệu hóa thở dài một tiếng, đến khi Sở Tĩnh sắp bị biểu tình của anh chọc cho bật cười mới chịu nói: “Còn có thể là chuyện gì. Chính là chuyện anh muốn theo đuổi em, hiện tại đã có đáp án chưa?”

Sở Tĩnh không có trả lời, mà nhìn Kim Tắc Thái bằng đôi mắt to đen láy ngập nước dịu dàng. Từ trong đôi mắt biết nói sáng ngời này, Kim Tắc Thái có thể nhìn thấy được một chút do dự, anh biết nguyên nhân cậu do dự, đồng thời, Kim Tắc Thái cũng nhìn thấy nhu tình trong mắt Sở Tĩnh, anh biết Sở Tĩnh đã chấp nhận anh rồi, sẵn sàng tin tưởng anh rồi.

Vươn tay nắm lấy hai tay Sở Tĩnh, cảm giác được độ ấm đối phương truyền tới, trong lòng Kim Tắc Thái tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc. Vào lúc này anh lại mỉm cười, cố ý trêu ghẹo Sở Tĩnh đang im lặng: “Làm sao, còn không chịu đồng ý hả?”

Sở Tĩnh nhướn mắt nhìn Kim Tắc Thái, cũng nắm chặt tay anh, nhếch miệng, nói: “…..Vậy ý của anh là đêm qua…. không tính sao?”

Kim Tắc Thái nghe xong mỉm cười hạnh phúc: “À, dĩ nhiên là không. Đêm qua đó là bằng chứng xác thực. Có điều, anh cảm thấy, dựa trên thực tế, có thêm một cái đóng dấu thì bảo đảm hơn.”

Đóng dấu? Sở Tĩnh nhịn không được nghĩ thầm, chả lẽ yêu đương với đại luật sư còn cần phải ký tên vào hợp đồng tình yêu nữa hả? Cậu thắc mắc hỏi: “….. Anh là muốn chúng ta cùng nhau ký hợp đồng sao?”

Kim Tắc Thái cười đến hai mắt cong cong, lắc đầu, sau đó anh nhích người về phía trước, vào lúc Sở Tĩnh còn chưa hiểu ra sao, Kim Tắc Thái đã đến gần đặt lên khóe môi Sở Tĩnh một nụ hôn nhẹ nhàng.

“….Đóng dấu.” Thành công hôn được người yêu Kim đại luật sư cười đến dịu dàng, anh đưa tay xoa xoa đầu Sở Tĩnh, sau đó mở cửa rời đi.

Tiếp xúc thân mật cực kỳ ngắn ngủi, nhưng cảm xúc đối phương để lại trong lòng lại cực kuf lâu dài và mãnh liệt. Sở Tĩnh đứng ngốc ở cửa cả một lúc lâu, cảm giác được hơi thở ấm áp Kim Tắc Thái phả ra vẫn còn vương trên mặt, khóe miệng được môi của đối phương chạm vào có cảm giác vừa nóng vừa tê dại.

“Ai….” Sở Tĩnh che mặt thở dài.

Ngón tay chạm vào má, liền cảm thấy đau, nghĩ đến vết thương trên mặt, đi vào nhà tắm soi gương, muốn nhìn xem rốt cuộc là thành cái dạng gì rồi. Lúc Sở Tĩnh nhìn thấy vết bầm xanh tím trên má mình vẫn còn chưa phai mờ, đột nhiên cảm thấy mình thật xấu, thật khó coi. Nghĩ đến Kim Tắc Thái nhẹ nhàng phong độ, Sở Tĩnh nhịn không được rên lên một tiếng. Trời ạ, vừa xấu vừa dốt lại ấu trĩ như cậu làm sao có thể xứng đôi với đại luật sư thành thục lịch lãm điềm đạm lại giỏi giang đây chứ. Sở Tĩnh lập tức cảm thấy nản lòng.

Anh ấy….. có để ý không? Sở Tĩnh nhớ tới nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi. Cậu bây giờ xấu xí như vậy, mà Kim Tắc Thái vẫn hôn, chắc là….. không để ý đâu nhỉ!

Sở Tĩnh gọi điện thoại cho quản lý xin nghỉ, cậu vừa lo lắng vừa hối lỗi nói: “Thật sự rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi!”

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu quản lý nghe rất lười biếng, “Ờ, không có gì đâu. Cậu nghỉ ngơi vài ngày khỏe hẳn rồi hãy đi làm lại. Dưỡng thương trên mặt trên người cho tốt. Nói cho cậu biết, nếu như vác cái mặt mũi bầm dập đến đây dọa sợ khách hàng, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.”

“Nam ca hắn ta….” Sở Tĩnh muốn hỏi một chút xen chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu đi, cậu không biết Đỗ Nam có còn đến….. gây sự hay không.

“Hắn ta ấy hả, xử lý xong rồi, không có chuyện gì. Cậu yên tâm đi, hắn sẽ không tới tìm cậu gây phiền phức đâu.”

“Ồ, vậy à?”

Nghe ra giọng điệu nghi ngờ của Sở Tĩnh, quản lý không vui, cao giọng nói: “Thế nào, cậu không tin tôi có thể trị được tên hỗn đản kia hả?”

“Tôi tin, tôi tin!” Sở Tĩnh vội vàng nói.

Quản lý hình như có hơi sốt ruột, “Được rồi, tóm lại là không sao hết.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Trong lòng Sở Tĩnh vẫn còn nghi ngờ, cậu không biết quản lý đã nói cái gì làm cái gì, mà có thể khiến cho Nam ca đồng ý nhân nhượng. Nhưng từ giọng điệu của quản lý, có vẻ như y đã thật sự giải quyết xong vụ tranh chấp này. Mải suy nghĩ linh ta linh tinh, thời gian trôi qua lúc nào cũng không biết. Lúc Sở Tĩnh chú ý tới sắc trời bên ngoài cửa sổ, điện thoại lại vang lên.

“Em có hứng thú với món Ý không?”

Giọng nói dịu dàng mang theo vui vẻ, vừa nghe thấy giọng của Kim Tắc Thái, tâm tình thấp thỏm bất an của Sở Tĩnh lập tức lắng xuống.

“Còn, còn muốn ăn sao…?”

“Ừ…., tới giờ cơm tối rồi…., em không đói bụng sao?”

“Em….”

“Làm việc cả ngày, anh đói bụng. Xuống đây đi, đi ăn với anh.”

Nói như vậy thì Sở Tĩnh cũng không có cách nào từ chối, cậu xuống lầu. Lúc trông thấy Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt Kim Tắc Thái nhìn cậu trong sáng mà điềm tĩnh, được ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Sở Tĩnh lập tức cảm thấy ấm áp, cậu yên lòng bước qua.

Sau khi ăn xong Pizza Ý vừa thơm vừa ngon, Kim Tắc Thái lái xe đưa Sở Tĩnh về nhà. Trước khi chia tay, Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh: “Không cần gấp gáp đi làm, nghỉ ngơi cho tốt đã. Nếu thấy chán thì nói với anh, anh đến chơi với em.”

Sở Tĩnh gật đầu.

Ra khỏi nhà Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái lái xe chạy thẳng tới khu phố bar. Chút tranh chấp nhỏ hôm trước cần phải được giải quyết, Kim Tắc Thái thông qua quản lý để tìm Nam ca, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng. Khiến cho Kim Tắc Thái bất ngờ chính là, Nam ca đã được quản lý “Thu thập”, có điều quản lý nhất định không chịu tiết lộ rốt cuộc là y đã dùng phương pháp gì. Quản lý nói với Kim Tắc Thái, “Tiểu Tĩnh hiện tại dù sao cũng là cấp dưới của tôi, cho nên đó cũng không phải là trách nhiệm của một mình anh. Tôi ra mặt xử lý là chuyện nên làm. Hiện tại anh cứ yên tâm.”

Vui vẻ vì vấn đề đã được giải quyết êm đẹp, cũng nhận ra được quan hệ giữa quản lý và Nam ca hình như có chút biến đổi vi diệu, Kim Tắc Thái lúc này không tiện hỏi nhiều. Anh mời Nam ca cùng quản lý uống rượu.

Kim đại luật sư rất nhanh chóng đã giành được cảm tình cùng tín nhiệm của Nam ca, sau một lần uống rượu, đã cùng với Nam ca xưng huynh gọi đệ. Lúc tiễn Kim Tắc Thái ra về, Nam ca một tay ôm chặt quản lý, lớn tiếng nói: Tiểu Minh, tôi nói với anh, luật sư Kim rất hào phóng, đủ thẳng thắn, làm bạn chí cốt, tôi thích! Luật sư Kim, anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ bảo kê Tiểu Tĩnh, tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt cậu ấy. Ai dám bắt nạt Tiểu Tĩnh, ông đây nhất định không tha cho hắn. Ha ha ha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi