BẠN HỌC ĐÁNH NGƯỜI THÌ ĐỪNG VẢ MẶT

Editor: Matcha


*


Cuối cùng, Lâm Thiển vẫn đáp ứng ngồi cạnh Hứa Thâm.


Chẳng qua có chút không giống trước kia.


Hứa Thâm tỉnh táo đến lớp học, thi thoảng sẽ có vài đám nhóc từ Thiên Văn Xã đến hỏi chuyện, anh cũng tuyệt không trưng ra cái vẻ mặt mất kiên nhẫn. Tuy rằng không thể hoàn thành hết bài tập, nhưng cũng biết ý chọn ra vài bài làm.


Có điều mấy chuyện râu ria đấy đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Hứa Thâm không biết từ đâu nảy ra chủ ý xấu, yêu cầu Lâm Thiển cuối tuần tới nhà anh dạy kèm.


Lên cao tam, một tuần có bảy ngày thì ở trên trường hết sáu ngày, giờ chỉ còn mỗi chủ nhật để lăn lộn, thế mà Hứa Thâm lại muốn kéo cô đi phụ đạo, Lâm Thiển sao có thể dễ dàng đồng ý chứ?


Ai ngờ, chuyện này lại truyền đến tai Lục Bác Uyên, cậu quyết định mang cả Ôn Ánh Tuyết đến chung vui, có cơ hội được ở chung với crush, cậu cầu còn không kịp.


Vì để được thấy Ôn Ánh Tuyết thêm vài lần, Lục Bác Uyên một hai phải nương nhờ vào cái cớ phụ đạo kia, Lâm Thiển xác thực không chịu nổi cậu miệng lưỡi trơn tru, đành gật đầu đồng ý, dù sao thì có thêm hai người họ, cô cũng bớt thấy xấu hổ.


Sau kì thi giữa kì, chủ nhật hàng tuần, ba người Lâm Thiển sẽ tập trung tại nhà Hứa Thâm, chính là căn biệt thự ở khu mới kia.


Chủ yếu vì nơi đó rộng rãi, vừa lúc có một thư phòng riêng, đủ chỗ cho cả bốn người họ.


Ôn Ánh Tuyết học ban Văn, phụ trách Ngoại ngữ và Ngữ văn, còn Lâm Thiển phụ trách Toán, Lý, Hoá, Sinh. Bốn người hỗ trỡ lẫn nhau, tốc độ ôn tập ngày càng nhanh.


Lúc mệt thì dì Trần sẽ lập tức tiếp tế hoa quả, theo cách nói của Ôn Ánh Tuyết thì đây quả là "thiên đường".


"Để mình nghỉ ngơi một chút đã." Giảng xong một đề Vật lý, Lâm Thiển mệt đến nỗi thở không ra hơi.


Cô chọc chọc cánh tay Ôn Ánh Tuyết, cô nàng nghe thấy động tĩnh liền bỏ tai nghe ra.


"Bọn mình lớn tiếng như vậy, thực sự không ảnh hưởng đến cậu?" Lâm Thiển có chút tò mò.


"Tai nghe của Hứa Thâm dùng khá tốt, mình một chút cũng không nghe thấy." Ôn Ánh Tuyết cười nói.


"Đương nhiên rồi, tai nghe của Thâm ca, sao có thể không tốt?" Lục Bác Uyên hạ bút, dựa người vào ghế nghỉ ngơi.


"Tuần nào bọn mình cũng đến đây, ba mẹ cậu sẽ không thấy phiền chứ?" Ôn Ánh Tuyết đã tới nhà Hứa Thâm vài lần, nhưng lần nào đến cũng không gặp ai, trong lòng sớm đã có nghi vấn.


"Dù sao thì hai người họ sẽ không trở lại, càng sẽ không để ý đến chúng ta."


Anh vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới âm thanh của dì Trần.


"Phu nhân đã trở lại rồi sao. Tối nay ngài sẽ ở lại ăn cơm chứ?"


Phu nhân?


"Phu nhân" trong lời dì Trần, chẳng phải là mẹ Hứa Thâm sao?


Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết nghi hoặc nhìn sang phía Hứa Thâm, ngay cả Lục Bác Uyên cũng tròn mắt ngạc nhiên, Hứa Thâm nhấp môi, vội vàng đứng dậy.


Một giọng nữ thanh lãnh vang lên: "Tôi về lấy chút đồ, tối nay chắc là không được rồi. Tiểu Thâm đang ở đâu?"


"Tiểu Thâm....." Dì Trần nghĩ tới lời dặn dò của Hứa Thâm, có chút bối rối.


"Con ở đây." Hứa Thâm dựa người vào lan can, sau lưng không ngừng vung tay về phía Lục Bác Uyên.


Lục Bác Uyên hiểu ý, cậu nhanh chóng kéo Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết ra sau tấm rèm cửa, sau đó cẩn thận đóng cửa thư phòng.


Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết có thể không biết, nhưng Lục Bác Uyên lại rất rõ. Mẹ Hứa Thâm chính là hình mẫu điển hình của siêu cấp nữ cường nhân, nếu như để bà biết trai gái cùng tập trung ở một chỗ thế này, bọn họ chết chắc.


Kể cả khi có nói là đang học thì với tính cách chuyên quyền độc đoán kia, chưa chắc bà ấy sẽ tin.


Hứa Thâm đứng bên ngoài, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nhìn mẹ mình.


Quý Vân liếc nhìn anh, tuỳ tiện đặt túi xách trên sô pha, sau đó thản nhiên đi lên.


"Sao mẹ lại quay về đây?"


"Mẹ không thể trở về sao?" Quý Vân nhìn con trai đã sớm cao hơn mình không ít, nhất thời cảm thấy có chút trào phúng.


"Không phải mẹ rất ghét nơi này?"


"Mẹ chưa từng nói vậy, hẳn đây là lời của ba con?"


"Con thấy ông ấy nói rất đúng."


"Con đứng đây làm gì? Đã lên cao tam rồi, sao còn chưa chịu đi học bài?"


Hứa Thâm câm nín, sau đó lại tá hỏa phát hiện, mẹ anh tựa hồ muốn vào thư phòng.


"Nếu mẹ đã không thích cái nhà này, sao không trực tiếp ly hôn với ông ấy?"


Quý Vân dừng bước, quay đầu nhìn Hứa Thâm.


Hứa Thâm lúc này chỉ chăm chăm nghĩ tới mấy chuyện trong thư phòng, nào đâu có tâm trí suy nghĩ nhiều, trong lúc cấp bách liền thốt ra một câu như vậy.


Thấy ánh nhìn của bà hướng về mình, anh có chút chột dạ.


Quý Vân khoác lên mình bộ vest đen tuyền, điểm nhấn của cả bộ đồ là chiếc cúc áo màu bạch kim phản chiếu ánh sáng chói loá.


Lấy tiêu chuẩn của thế tục, bà cơ hồ cũng được xem là một người phụ nữ thành công, nhưng cũng chỉ có bà biết, chuyện tình cảm, không phải cứ dùng những thứ vật chất bên ngoài bù đắp là được.


"Đây là những gì ba con đã dạy con?"


"Con lớn như vậy rồi, không thể có chính kiến riêng sao?"


"Được, con có chính kiến riêng. Nhưng phiền con trước khi nói ra điều gì, hãy nghĩ thật kĩ."


Quý Vân thở dài, khó khăn lắm bà mới dập tắt được sự phẫn nộ trong lòng: "Tiểu Thâm, giờ con đã lên cao tam rồi, con phải nỗ lực học tập hơn nữa, đừng suy nghĩ nhiều. Chờ đến khi con thi đại học xong, chúng ta lại tiếp tục, được chứ?"


Bà nói xong, quay người đi vào thư phòng.


Lục Bác Uyên từ trên ghế đứng dậy: "Con chào dì, con tới đây tìm Hứa Thâm làm bài tập."


Quý Vân đương nhiên biết Lục Bác Uyên, tuy rằng bị doạ sợ, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh: "Làm bài sao, dì vào đây lấy chút đồ rồi đi ngay, không quấy rầy các con nữa."


Bà nhìn Lục Bác Uyên, cười cười.


Lục Bác Uyên mỉm cười đáp lại, sau đó nhân lúc bà không để ý, liền nhích người tới gần tấm rèm cửa, đứng chắn ngay chỗ đám Lâm Thiển đang trốn.


Quý Vân từ kệ sách lấy ra hai tập hồ sơ, lúc chuẩn bị rời đi, cái nhìn của bà rơi vào bộ văn phòng phẩm cùng cuốn notebook đặt trên bàn.


Một chiếc bút tai thỏ màu hồng phấn, không cần nói cũng biết đây là đồ dùng của các cô gái tuổi mới lớn.


"Mấy thứ này đều là của con?" Quý Vân nhìn về phía Hứa Thâm.


Lục Bác Uyên lập tức nhảy ra ôm chặt lấy cây bút: "Dì ạ, là của con đó, hôm trước con mượn của bạn, đến giờ còn chưa trả."


Quý Vân quay sang hỏi Lục Bác Uyên: "Người bạn kia chắc là nữ đi?"


Lục Bác Uyên ngượng ngùng cười: "Dì à, con thấy chuyện nam nữ mượn đồ của nhau cũng rất bình thường mà?"


Quý Vân cười lắc đầu, đi ra ngoài: "Các con làm bài tiếp đi, dì còn chút chuyện nên đi trước đây."


"Vâng ạ, con chào dì."


Chờ đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Quý Vân, Lục Bác Uyên mới dám thở phào một tiếng, không còn chút sức lực ngả người ra sau ghế.


Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết nhanh chóng đi ra, vừa rồi đúng là hù chết bọn cô mà.


Trách không được khi biết mẹ Hứa Thâm trở lại, Lục Bác Uyên liền kéo bọn cô đi trốn, khí thế của mẹ Hứa Thâm cũng thật cường đại....


"Hứa Thâm, cậu không sao chứ?" Thấy Hứa Thâm vẫn bất động, Lâm Thiển liền chạy qua hỏi.


Hứa Thâm ho nhẹ một tiếng: "Mình vẫn ổn, các cậu thì sao?"


Ôn Ánh Tuyết vội lắc đầu: "Bọn mình vẫn ổn. Chỉ là, mẹ cậu sẽ không giận chứ?"


Hứa Thâm cười cười: "Không đâu, không biết bao lâu nữa bà ấy mới trở về, chuyện lần này có lẽ đã sớm quên."


"Sao các cậu sơ ý quá vậy hả, nếu không phải mình  nhanh trí thì dì ấy đã phát hiện rồi." Lục Bác Uyên đặt chiếc bút trong tay lên bàn.


Cậu quay ra nhìn Hứa Thâm: "Thâm ca à, cậu nghĩ xem nên cảm tạ mình thế nào đây?"


Hứa Thâm không tỏ thái độ, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Thiển.


Lâm Thiển hiểu ý, nhét một tập đề vào tay Lục Bác Uyên: "Hôm nay phải làm xong bộ đề Toán này đó."


"Hả? Có nhầm không vậy?"


*


Tiến độ ôn tập ngày một nhanh, thời gian trôi qua cũng thật mau.


Chủ nhật tuần nào cũng tới nhà Hứa Thâm học nhóm, bọn họ đã sớm tạo thành thói quen, nhờ nó, mọi người tiến bộ lên trông thấy.


Chớp mắt, đã tới cuối kì.


Những năm vừa rồi thi xong thích vui chơi thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng năm nay thì khác, dù sao cũng là năm cuối cấp, Nhị Trung luôn đề cao chất lượng giáo dục, vì thế việc học phải được đặt lên trên hàng đầu.


Toàn bộ cao tam đành ngậm ngùi nói lời tạm biệt với kì nghỉ, tiếp tục lên lớp ôn thi.


"Hứa Thâm, mau qua đây nhận bài thi Tiếng Anh của cậu." Lâm Thiển mặt đầy vẻ ghét bỏ nhìn anh.


Để bù lại lỗ hổng kiến thức môn Tiếng Anh cho Hứa Thâm và Lục Bác Uyên, đám người Lâm Thiển phải thay phiên nhau ra trận, nhưng hai người này bị sao vậy hả, rõ ràng điểm tối đa là 150, vậy mà một người 90, một người thì 91, nói anh em chí cốt cũng đâu có sai.


"Cô Lâm đã trở về ngôi đầu bảng nên muốn bù đắp cho mình sao?"


Hứa Thâm một chút cũng không cảm thấy thành tích của mình có gì không ổn, nghe Lâm Thiển chủ động hỏi chuyện, anh ngược lại còn lấy làm tự hào.


Tác giả có lời muốn nói:


Hứa · bị vả mặt · Thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi