BẠN HỌC, XIN ĐỪNG ĐỂ Ý ĐẾN TÔI


Trên con đường không lớn gần trường học, một chiếc xe đạp địa hình không có yên sau băng băng chạy đi.

Tốc độ khá nhanh nhưng đặc biệt vững vàng, ít nhất sẽ không khiến cho cô gái đang ngồi khép nép trên thanh ngang trước người hắn bị xốc nảy dẫn đến khó chịu mà nhảy xuống xe, không cho hắn chở nữa.

Nhớ lại biểu tình của cô gái lúc ở bãi đậu xe, ai đó không nhịn được ở nơi Hạ Đình không thấy nhếch lên bạc môi mỏng.
Hạ Đình đến cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà ngồi nép mình trên thanh chắn ngang của chiếc xe đạp địa hình.

Giống như cô tưởng tượng...!Không, cô đã từng nhìn thấy cái hình ảnh này trên báo học trò thanh xuân mơ mộng rồi.

Đó là cảnh tượng mà bất cứ nữ sinh nào cũng đều mơ ước được thử một lần.

Hạ Đình không ngờ cô lại được trải nghiệm nhanh như vậy, còn là với người cô có cảm tình thầm kín.

Nhưng cũng chính vì vậy nên khi lưng cô gần như dán lên lòng ngực của người con trai phía, toàn thân nép vào giữa hai cánh tay rắn chắc của hắn...!Tiếp xúc thân mật như thế cô mới không cảm thấy khó chịu mà ngược lại trái tim còn đập mạnh mẽ hơn.

Cô không sao nói được tư vị của mình lúc này, chỉ có thể vừa cố nén lại nhịp tim như trống, vừa căng mặt ra mà chỉ đường cho Lục Chiêu.
Quả nhiên đám người kia còn chưa có từ bỏ, đuổi một hồi không bắt được cô thì lại trở về chỗ đó ôm cây đợi thỏ.
Hạ Đình không muốn lý giải nguyên nhân tại sao chỉ vì một chuyện bé tí mà khiến bọn họ chấp nhất như vậy.

Cũng giống như bạo lực học đường là hành vi do tâm lý vặn vẹo biến th4i của đám người mang trên mình tương lai của đất nước còn chưa trưởng thành.

Không cần phải mệt mỏi hiểu rõ làm gì.

Chỉ cần tránh đi là được.
Lục Chiêu trước khi tiến vào tầm mắt của đám người đã quyết đoán ngừng xe lại.

Chẳng đợi cho Hạ Đình tỏ vẻ nghi ngờ hắn đã cởi chiếc áo khoác len mỏng trên người trùm lên đầu cô.

Hạ Đình bất ngờ bị mùi hương nam tính trên áo ai đó hung cho choáng váng.

Cho đến lúc an toàn vượt qua đám người kia cô mới giật mình tỉnh lại, vội vội vàng vàng kéo chiếc áo xuống.

Cô còn không quên quay đầu nhìn về phía sau, ý đồ muốn xem thử đám người kia có phát hiện đối tượng của mình đã đào thoát trót lọt dưới mí mắt của họ hay không.

Hành động lén lút của cô gái nhỏ khiến Lục Chiêu buồn cười mà khẽ nhếch môi trong im lặng.
Đến khi xe dừng lại ở trước cửa nhà rồi Hạ Đình mới triệt để hạ xuống tâm.
Đừng nhìn cô bình tĩnh như vậy mà lầm, thật ra cô cũng rất sợ, trái tim vẫn luôn đập pang pang trong lòng ngực từ nãy đến giờ.
"Tê chân rồi à?"
Lục Chiêu thấy cô mãi không chịu xuống thì hỏi.
Hạ Đình dù mới đầu là không kịp phản ứng, nhưng sau khi được hắn nhắc nhở cô mới nhận ra chân cô thật sự bị tê...!Nguyên từ đùi đến bàn chân đều ê ẩm hết, mất luôn cảm giác.
Lục Chiêu nhìn động tác bóp bóp chân một cách kín đáo của cô thì biết là mình đoán đúng rồi.

Hắn hai chân vững vàng chống xuống đất, hai tay nhanh như chớp leo lên eo cô gái, không đợi cô kịp phản ứng đã nhấc cô thả xuống đất.

Hạ Đình chân vẫn còn tê theo bản năng mà bám vào cánh tay của hắn để giữ thăng bằng cho mình.

Rõ ràng Lục Chiêu không hề có ý định buông tay nhưng hắn không có nói gì hết mà im lặng cho cô gái nhỏ bám vào.
Ngại ngùng vì chạm đến những thớ cơ bắp trên tay đối phương được Hạ Đình giấu kín trong lòng, không dám bộc lộ chút nào.

Cô cố gắng chịu đựng cảm thấy ê buốt mà không ngừng dậm dậm chân, thế mới nhanh chóng xua đi cơn ê ẩm khó tả kia.
"Đình Đình?"
Bỗng nhiên một tiếng gọi mang ý vị khó tả chui vào trong tai khiến cô cứng người một chút.
Lục Chiêu vẫn luôn đỡ cô nhạy bén phát giác được phản ứng kỳ quái này thì không tiếng động nhướng mi, đưa mắt nhìn người đàn ông có vẻ lớn tuổi nhưng không già ở cửa nhà.
"Đình Đình về rồi à?"
Còn chưa đợi Hạ Đình phản ứng với Lý Nam thì dì Lý đã từ trong đi ra.

"Chú, dì."
Hạ Đình lúc này mới lên tiếng chào hỏi cả hai người.

Cô trong lúc nói chỉ nhìn dì Lý, theo thói quen bỏ qua người bên cạnh bà.

Trong lòng cô lại không nhịn được thở dài.

Cô cho rằng cô đã hiểu hiện rất rõ ràng thái độ của mình rồi, vậy mà người đàn ông này còn không biết đường mà tém tém lại...!Không, cô nghĩ ông ta đã biết.

Hiện tại ông ta còn không ngừng làm ra những hành vi lộ liễu như vậy sau lưng dì Lý đối với cô là vì nhận ra cô đã biết ý ông ta rồi.

Ông ta muốn cô hiểu rõ ông ta không có định từ bỏ.

Muốn cô thỏa hiệp mà gian díu với ông ta...!Làm sao có khả năng!
"Đó là ai vậy Đình Đình? Bạn học con à?"
Dì Lý nhìn thấy Lục Chiêu thì niềm nở cười hỏi.
Thái độ của bà khiến sắc mặt Lục Chiêu dịu đi, nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt càng thêm không có gì là bình thường của người đàn ông mà Hạ Đình gọi là chú kia, khi nhìn cô có vẻ kỳ lạ, lúc nhìn mình còn mang theo địch ý mơ hồ.

Cảm nhận như vậy cùng với biểu hiện khác thường của Hạ Đình khiến cho Lục Chiêu lờ mờ nhận ra điều bất thường, gần như chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn khi vừa nhìn thấy ông ta mà không khỏi khiến máu nóng trong người hắn sôi lên.

Hắn mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại đã khó chịu muốn chết, hận không thể ngay lập tức chỉ thẳng mặt ông ta, cảnh cáo ông ta rút ngay ý nghĩ không bình thường với cô gái nhỏ của hắn đi.

Ông ta rõ ràng đã có vợ, còn ở sau lưng...
"Vâng thưa dì, là bạn học của con."
Hạ Đình không biết người con trai bên cạnh đã nhìn thấu ý đồ của gã đàn ông có cơm nhưng vẫn thèm phở chỉ trong lần gặp đầu tiên.


Cô thản nhiên đáp lại câu hỏi của dì Lý vừa quay qua nhìn Lục Chiêu, bất ngờ cùng hắn đối diện.

Thời điểm chạm vào đấy mắt của người con trai, Hạ Đình không tránh khỏi âm thầm giật nảy mình, tim đập chật một nhịp.

Cô không dám nghĩ nhiều biểu tình khó lường của người con trai cũng như nhìn nhiều đôi mắt kia, sợ nhìn thấy một tia chiếm hữu khó hiểu vô tình hiện lên trong đáy mắt hắn mà nhanh chóng khéo léo tự nhiên hạ xuống rèn mi, bình tĩnh nói với hắn: "Cảm ơn cậu.

Trở về cẩn thận."
Lục Chiêu nhìn thấy chút hoảng hốt trong mắt cô gái nhỏ, lại chỉ cho rằng suy đoán trong lòng là đúng chứ không hề biết bản thân bởi vì tức giận mà vô tình để lộ tình cảm cuồng nhiệt, cũng dọa sợ cô gái nhỏ.

Nhưng may mắn bên trong đôi mắt dù bị cô gái nhỏ nhanh chóng che đi vẫn kịp thời bị hắn nhìn thấy kia không có chột dạ vì sợ bí mật xấu xa bị phát hiện, mới khiến cho cảm xúc nóng nảy trong người hắn tạm thời được xoa dịu một chút.
Hắn cũng không muốn ở thời điểm này nắm cô gái nhỏ lên chất vấn nên hạ mắt giấu đi cảm xúc trong lòng.
"Chào hai người, cháu về đây."
Lục Chiêu trước khi đi hướng hai vợ chồng dì Lý chào hỏi cho phải phép.

Hắn không muốn bởi vì thái độ của mình mà làm ảnh hưởng đến cô gái nhỏ.

Sau đó hắn quay qua nhìn Hạ Đình: "Ngày mai tôi đến đón cậu đi học, đừng có tự đi một mình."
Nói xong hắn không có cho cô có cơ hội từ chối mà quay đầu xe chạy mất tăm.
Tốc độ kia nào có giống lúc chở Hạ Đình về, hoàn toàn là tâm thái muốn đi đầu thai khiến Hạ Đình líu lưỡi.

Cô nhất thời quên luôn chuyện đang nghĩ trong đầu mà lớn giọng kinh hoàng hét theo: "Chạy cẩn thận!"
Giọng của cô như tiếng sét giữa trời quang, khiến người ê cả răng nhưng thành công ngăn được hành vi phóng ẩu của ai đó.
Hạ Đình nhìn cái tay đang vẫy vẫy của ai đó, lại cảm nhận trái tim đang đập bình bịch của mình vì bị hắn dọa mà hận đến ngứa răng.

Nhưng thấy hắn đã chịu chạy chậm lại thì cô bất giác yên tâm.
"Bạn trai cháu hả?"
Hạ Đình không biết biểu tình của cô đều bị cặp vợ chồng bên cạnh nhìn thấy hết.

Thời điểm cô quay đầu vào nhà cô thì nghe dì Lý chọc ghẹo nói.
"...!Không phải ạ.


Chỉ là bạn học thôi, nhưng cậu ấy ngồi bên cạnh nên có chút thân thiết hơn.

Thấy trời tối, sợ con về không an toàn nên tiện đường đưa con về luôn."
Hạ Đình không nghĩ gì cũng không định nói nhiều.

Nhưng liếc thấy ánh mắt ai đó, cô sửa lời, nói thêm một chút.

Lúc nói chuyện ánh mắt cô cũng rất dịu dàng, rõ ràng lọt vào mắt ai đó đã thành công khiến chú ta mặt đanh lại.
"Nhìn cậu ấy có vẻ rất quan tâm cháu đấy.

Nếu không ảnh hưởng việc học thì đừng ngại thử một chút nhé.

Cậu trai nhìn tuấn tú thế cơ mà."
Dì Lý tỏ ra hiểu rõ, nháy nháy mắt nhìn cô đưa chủ ý.
"Bà nói gì vậy?"
Hạ Đình còn chưa biểu lộ gì thì Lý Nam đã hậm hực quát dì Lý.
"Tôi nói sai đâu."
Dì Lý tính tình đơn giản, lại làm sao hiểu được ẩn ý của chồng nên bà thản nhiên đáp lại.

Sau đó bà không quan tâm nữa mà quay qua nhìn Hạ Đình cười nói: "Thôi cháu vào nhà đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
Hạ Đình đương nhiên không muốn tiếp tục chần chừ ở đây để rồi sinh thêm chuyện.

Cô đáp một tiếng với bà rồi vượt qua hai người họ chạy lên lầu.
"Sao ông càng già càng cổ hủ thế? Ngày xưa là ai mới trung học đã theo đuổi tôi rồi."
Hạ Đình ở trên lầu còn nghe loáng thoáng dì Lý nhắc lại chuyện cũ.

Trong lòng cô cảm khái, nữa lại thấy tiếc cho tình cảm nhiều năm của hai người họ.

Dì Lý nói không sai, hai người họ có thể nói là một đường từ trung học đến đại học, sau đó tiến tới hôn nhân, đều là dựa trên tình yêu lâu dài mới kéo được đến hiện tại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi