BẠN HỌC, XIN ĐỪNG ĐỂ Ý ĐẾN TÔI


Tống Lan bình tĩnh nghe thông báo, khó hiểu không có kích động như Hạ Đình đã nghĩ nhưng cô nàng lại đối với xung quanh cảnh cáo trong im lặng.

Ý tứ không khó đoán chính là ngậm cái miệng của các cậu lại cho dù điều đó sẽ khiến cho họ khó chịu.

Hạ Đình không khỏi buồn cười khi nhìn thấy cả lớp im thin thít mặc dù cô biết bên trong họ vẫn không ngừng âm thầm bàn tán với nhau.

Nhưng khó được có thời gian thanh tỉnh lỗ tai, Hạ Đình không lý nào không thích được.
Hạ Đình kéo áo Tống Lan cười nhẹ: “Mình tưởng cậu nghe thấy lại giận nữa chứ.”
“Sao cậu biết mình không giận?”
Tống Lan lườm cô một cái sắc lẹm.
Hạ Đình lập tức cười trừ còn không quên giơ tay lên đầu hàng.
“Ván đã đóng thuyền rồi mình còn có thể nói cái gì? Nói có thể thay đổi được kết quả này thì mình sẽ lập tức nói ngay.”
Nhưng cái chính là điều đó không thể nào.

Đây là kết quả Hạ Đình muốn, cho dù có phải bị người ta nói xấu.

Trừ khi cô có thể thay đổi suy nghĩ của Hạ Đình trước, những chuyện khác mới có thể làm.

Tống Lan bình tĩnh nói tiếp: “Dù sao thì, cậu không đi học cũng tốt, tránh cho phải nghe thấy những lời lẽ ác ý chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy của một đám người ngu dốt não chỉ để trưng.”
Lúc nói lời này ánh mắt cô nàng đảo quanh lớp học khiến một đám người dù bị chửi cũng tức lắm nhưng lại sợ cô nàng nên không có ai dám phản bác lại.

Ít nhất là hiện tại họ sẽ không nói gì, sau lưng chắc chắn không tránh khỏi.
Nhưng Tống Lan quan tâm chắc.
Ở một khoảng khắc nào đó Hạ Đình không nhìn thấy, ánh mắt của Tống Lan lạnh lùng và quyết tuyệt dị thường.

Bên trong đôi mắt xinh đẹp kia ấp ủ một ý định khiến Hạ Đình khi biết tin đều phải há hốc mồm vì cô nàng nhưng thời điểm làm Tống Lan chưa từng có hối hận.
Chiều hôm đó Hạ Đình được thầy Khiêm đưa về nhà, Tống Lan cũng đi theo.


Cô nàng là nhất định muốn đến, Hạ Đình không khuyên được nên chỉ đành thuận theo ý của cô nàng.
“Cậu đừng có nói gì nữa nhé.”
Hạ Đình nhìn căn nhà thấp thoáng trước mặt lại lần nữa dịu giọng nhắc nhở cô nàng.
“Cậu đã nhắc mấy lần rồi?”
Tống Lan nhìn cô khinh bỉ.
“Còn sợ mình sẽ ăn thịt hai người họ chắc? Dù có cho thì mình cũng chẳng thèm ăn đâu!”
Hạ Đình nghe mà chỉ biết cười trừ.

Thôi vậy, nhìn trạng thái của Tống Lan, chắc là cô nàng sẽ không nói gì đâu.
Thật, bởi vì trong suốt khoảng thời gian thầy Khiêm bàn chuyện rút lại quyền giám hộ, hoàn thành các thủ tục cần thiết thì Tống Lan… Cô nàng cùng Hạ Đình ở trên lầu dọn dẹp đồ đạc nên tất nhiên là chẳng có thời gian nhìn hai người kia để rồi bực bội nữa chứ sao.
“Cậu định không nói gì cho Lục Chiêu biết luôn à?”
Tống Lan lúc nhìn thấy quả cầu thủy tinh trên bàn Hạ Đình mới đột nhiên nhớ ra điện thoại trong túi mình vẫn luôn tắt máy, còn có người con trai có lẽ là đang rất sốt sắng ở bên kia bán cầu.
Hạ Đình có vẻ thật sự đã quên chuyện này nên khi nghe cô nàng nói thì lập tức sững sờ khiến cho Tống Lan ngoài thì nhún vai lắc đầu bất lực, trong lại thấy bi ai cho Lục Chiêu.
“Mình… Đợi ổn định rồi mình sẽ nói với cậu ấy.”
Hạ Đình hơi luống cuống nói.
Tống Lan chỉ biết nhìn trời mà đối với Lục Chiêu bên kia bán cầu chúc may mắn, còn có hy vọng cậu chàng sẽ không làm ra cái chuyện gì giống như ngay lập tức bắt máy bay phóng về Hoa quốc liền.
Cô nàng hy vọng như vậy nhưng có hề biết rằng Lục Chiêu nào có không phải không đang có ý đó.

Nhưng hắn lại vướng phải sự ngăn cản đến từ nhà họ Lục, đến khi về được thì đã là mấy ngày sau.

Lúc đó món ăn gì đều đã nguội, đến chén bát đều được tẩy sạch bóng úp lên trên kệ, khiến hắn bụng đói lại chỉ có thể chịu đựng cảm giác chua sót mà đi ngủ.
“Hạ Đình, em xong chưa?”
Giọng thầy Khiêm bỗng từ dưới lầu vang lên đánh động hai người con gái trên lầu.
“Em xuống ngay.”
Hạ Đình đáp một tiếng rồi cùng Tống Lan khiêng cái vali hành lý xuống lầu.
Đồ đạc của Hạ Đình tất cả chỉ đụng gọn trong một cái vali cỡ trung.

Ngoài ra trên vai cô còn đeo một balo nhưng chẳng có gì trong đó, bấy nhiêu là hết rồi.


Từ khi sắp xếp dự định cho bản thân xong thì Hạ Đình dù có tiền đều không có sắm sửa cho mình cái gì, cốt là để cho lúc cần phải rời đi không mắc công mang theo quá nhiều thứ nặng nề lại khiến người mệt mỏi.
Thời điểm rời khỏi phòng cô không khỏi quay đầu nhìn nơi mình đã sống hơn mười năm, trong lòng nói không tiếc nuối thì cũng quá giả.

Nhưng nói lưu luyến thì lại không có.

Hơn ai hết cô biết đây không phải là tổ ấm tốt cho mình.

Từ cái thời điểm họ không nhận cô làm con nuôi thì việc này đã định rồi.
Nhưng cũng chỉ có một chút cảm xúc vậy thôi.

Hạ Đình cô không phải là người bị lụy.

Nếu không cô đã chẳng tuyệt tình với người con trai kia như vậy rồi.
“Chào hỏi họ rồi chúng ta đi thôi em.”
Thầy Khiêm từ ái nhìn Hạ Đình nhắc nhở.

Dù sao họ cũng đã cưu mang Hạ Đình mười năm, không có khổ lao thì vẫn có công lao.
“Cháu sẽ đi đâu!?”
Vậy mà Hạ Đình còn chưa mở miệng thì dì Lý, người phụ nữ kia giống như đã nhịn rất lâu, lúc này không thể kiềm chế được nữa mà gấp giọng hỏi.
“Xì!”
Nhưng nó lập tức được một tiếng cười khinh thường của Tống Lan đáp lại.
Hạ Đình trong lòng vừa nảy một cái thì y như rằng đã nghe Tống Lan tiếp tục há miệng, câu câu đều là trào phúng: “Bà hỏi làm gì? Hỏi để tiếp tay cho chồng bà đến giở trò đồi bại với Đình Đình, hay là để bà sau này lỡ chồng bà có ngoại tình thì bà còn có thể có đường tình nghi Đình Đình mà lập tức chạy đi đánh ghen ngay?”
Cô nàng nghẹn đã lâu vừa hạ miệng đã chẳng hề lưu đức cho mình.
Hạ Đình nhìn sắc mặt hai người kia lập tức biến đổi trở nên càng thêm khó coi thì nhất thời không biết nói gì nhưng lại không có lên tiếng ngăn cản Tống Lan, để mặc cho cô nàng nói tiếp.

Đến hiện tại rồi đã chẳng còn cái gì để cô gìn giữ nữa.


Quan trọng vẫn là nếu không để Tống Lan xả ra một chút thì cô nàng sẽ bức bối trong lòng.

So với họ, Tống Lan mới là người cô để ý nhất.

Miễn cô nàng không nói đến quá mức thì cứ mặc cô nàng phát tiết ra chút đi.
“Không phải trong lòng bà áy náy rồi đó chứ?”
Tống Lan bất ngờ ra chiều giác ngộ nhìn người đàn bà trước mặt đang bối rối kia, biểu tình ngạc nhiên vô cùng.

Nhưng câu sau đã là: “Thôi cho tôi xin đi được không? Bà đã tin chồng bà không sai rồi thì đối với Đình Đình nên là sừng sộ lên hét bảo cậu ấy tránh xa chồng bà ra, đừng có quyến rũ chồng bà nữa! Tốt nhất là cút đi thật xa! Như vậy mới đúng!”
Tiếng quát lớn của Tống Lan không bất ngờ khiến cho dì Lý càng thêm luống cuống, đôi mắt đỏ hoe.

Nhưng đứng trước những lời mỉa mai của Tống Lan dì Lý một chút đều không dám nhìn Hạ Đình, người vẫn luôn một mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn xem mà chưa từng có nói một lời.

Tựa như là sợ nhìn thấy ánh mắt oán trách của cô gái nhỏ, có khi lại giống như lời Tống Lan nói, bà áy náy.

Nhưng bà có tư cách áy náy sao? Đó có thể là ai chứ không thể là bà ấy được.

Đến áy náy bà ấy đều không có tư cách.
“Bà đừng nghe cô ta nói.”
Lý Nam lúc này lại ra chiều chính nhân quân tử mà kéo dì Lý về, che chở bà ở phía sau còn không quên trừng mắt nhìn Tống Lan.

Cô nàng phải nhịn lắm mới không lao lên cho ông ta một trận.

Từ nãy đến giờ cô nàng chưa từng nhìn ông ta còn không phải vì vậy hay sao? Bởi vì cô sợ cô nhịn không được.

Thế mà ông ta còn đầu trâu óc bò tỏ vẻ trước mặt cô.
Nhưng trước khi gã ta hay Tống Lan nói ra hay làm ra chuyện gì quá mức thì Hạ Đình đã lên tiếng cắt ngang: “Thôi đi Lan Lan.

Không cần nói nữa.”
Cô vừa nói vừa kéo tay Tống Lan lôi đi.

Tống Lan vậy mà thuận theo cô, không chút khự nự bị cô kéo đến ngoài cửa nhà.

“Tôi không trách dì.

Còn có cảm ơn dì bao năm qua đã xem tôi như con gái mà đối xử.

Hy vọng dì có thể gìn giữ được thứ dì muốn.”
Hạ Đình thời điểm bước chân qua bậc thềm không có quay đầu nhưng lại nói một câu như vậy.

Sau đó cô thẳng thừng bước lên xe do thầy Khiêm đánh tới, không hề có ý chờ đợi nghe người phụ nữ xấu số kia nói cái gì.

Nhưng lúc xe chạy cô vẫn kịp loáng thoáng nghe thấy tiếng bà khóc đến nấc nghẹn cùng tiếng chồng bà không ngừng an ủi.

Mặt cô lại không chút cảm xúc.

Cô biết, bà chưa chắc là đang khóc vì cô.

Có chăng bà là đang khóc vì tương lai mù mịt phía trước có khả năng không được như cô hy vọng mà tuyệt vọng thương tâm.

Người phụ nữ kia rõ ràng hiểu hết, biết hết nhưng lại sẵn lòng buông tha cho rất nhiều thứ chỉ để gìn giữ một thứ đã biết là không có khả năng giữ được nữa.
“Giờ em định đi đâu?”
Thầy Khiêm vừa lái xe vừa hỏi Hạ Đình đang im lặng ngồi ở ghế sau không biết đang nghĩ gì.
“Đêm nay trước tiên về nhà mình trước đi.”
Tống Lan lại thay cô đáp lời.
Hạ Đình không nói gì.

Tống Lan xem như cô đồng ý nên hướng thầy Khiêm chỉ đường.

Thầy Khiêm không hề dị nghị gì về việc Hạ Đình đến nhà Tống Lan.

Bất ngờ là thầy Khiêm có vẻ như đã biết rõ ràng đường về nhà của Tống Lan, không cần cô nàng chỉ dẫn nhiều đã thuận lợi đưa hai người về đến cửa ngôi nhà màu vàng cam trông thật tươi sáng và ấm áp.

Là ngôi nhà, tổ ấm trong mơ của Hạ Đình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi