BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Một trong hai tên bảo vệ không phục kêu gào. Chỉ là hẳn vừa kêu ra tiếng, Trần Triệu Dương liền một cước đá lên mặt hẳn, ngay lập tức hắn liền phun ra hai ngụm máu, cả người cũng đập mạnh về một bên, đụng phải bức tường liền trực tiếp ngất xỉu.

Giải quyết xong một tên, Trần Triệu Dương liền nhìn tên bảo vệ còn lại.

“Còn mày muốn sao?” Trần Triệu Dương nhìn chẵm chäm hẳn ta hỏi. “Tôi, tôi, tôi gọi liền", tên bảo vệ nói liên thanh.

Hắn thấy lực đá của Trần Triệu Dương mạnh như vậy, ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ.

“Gọi mạu đi”. Lúc này, Trần Triệu Dương mới thu chân về. Tên bảo vệ móc điện thoại ra, bấm số điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, hẳn liền nói: “Ngũ gia, có người tìm ông. Có cần dẫn anh ta lên không?”

“Vâng. Bây giờ, tôi lập tức dẫn anh ta lên”.

Tên bảo vệ nói một câu cuối cùng, liền cúp điện thoại. “Đi theo tôi! Ngũ gia kêu tôi dẫn anh lên”.

Tên bảo vệ nói lại với Trần Triệu Dương.

“Dẫn đường!”

Trần Triệu Dương nói.

Tên đó liền đứng dậy, dẫn anh đi vào bên trong.

Trần Triệu Dương theo tên bảo vệ đi vào bên trong, rất nhanh liền thấy một tốp người mang theo vũ khí từ bên trong xông ra, nhìn thấy đoàn người này, Trần Triệu Dương liền biết được, cuộc điện thoại lúc nãy của tên bảo vệ vốn không phải là gọi cho Triệu Ngũ, mà là ám hiệu muốn chuyển cho người bên trong biết được.

Tên bảo vệ nhìn thấy người của mình xuất hiện, liền gấp gáp kêu to: “Chính là tên này đến chỗ chúng ta gây sự, ra tay đánh người chưa nói, còn muốn gặp Ngũ gia, mau xử đẹp nó đi”.

Tên bảo vệ vừa hét lớn, ngay tức khắc người bên trong liền xông lên bao vây Trần Triệu Dương lại.

Trần Triệu Dương liếc nhìn đám người bao vây mình một lượt, lại nhìn tên bảo vệ nói: “Mày không thành thật rồi”.

“Hừ!”, tên bảo vệ nhổ một bãi nước bọt: “Thăng nhóc, mày tưởng Ngũ gia là người mày muốn gặp là gặp được sao? Hứi! Mày không có tư cách đó đâu”.

“Ngũ gia nói rồi, thăng nào đến đây làm loạn, nếu không chặt tay, thì móc hai mắt, mày tự chọn đi”.

Lúc này, có một người đàn ông đầu nhuộm một nhúm tóc đỏ chót, tay vác cây mã tấu nhìn thẳng Trần Triệu Dương cười: “Nếu như không chọn, chúng tao đem “thãng nhỏ” của mày chặt đứt, sau đó vứt sông cho cá ăn, mày thấy thế nào?”.

Trần Triệu Dương nhìn hẳn ta, lạnh nhạt nói: “Tao không có ý định chọn, tao muốn gặp Ngũ gia, bọn mày tốt nhất là kêu ông ta ra gặp tao, nếu không thì đừng có hối hận”.

“Haha, tên bảo vệ này bị điên rồi sao? Với cái dáng vẻ này. mà muốn gặp Ngũ gia của bọn tao!”

“Hứ! Mày nhặt giày cho Ngũ gia bọn tao còn không xứng, muốn gặp Ngũ gia thì đợi kiếp sau đi!”

“Xem ra không cần nói nhiều, trực tiếp băm nó ra đi. Đừng lãng phí thời gian”.

Tên tóc đỏ vác cây mã tấu, chỉ vào Trần Triệu Dương ngạo mạn nói: “Tên chó chết mày, tao cho mày thêm một cơ hội, tự mày quỳ xuống, hay là để ông đây ra tay?”

Trần Triệu Dương nhìn động tác của tên kia, anh liền gãi gãi tai, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi. Đừng có mà ở đó lèo nhèo nữa”.

Cục diện thế này, Trần Triệu Dương đã sớm đoán được. Chẳng qua Trần Triệu Dương không quá để tâm tới.

Nhưng hành động và dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, lọt vào mắt người khác, lại chính là đang khiêu khích.

“Mẹ nó, ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Tên tóc đỏ nảm chặt cây mã tấu, lấy hết sức lực chém một nhát về phía Trần Triệu Dương.

Đám người xung quanh thấy tên tóc đỏ cứ như vậy mà chém, trên mặt bọn chúng đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Bọn chúng cảm thấy một nhát này có lẽ là ăn chắc rồi!

Người bình thường nhất định tránh không khỏi một nhát dao này, hơn nữa nhìn động tác của Trần Triệu Dương, thì anh dường như không có ý muốn tránh đi.

“Chém chết nó!”

“Dám tới chỗ này gây chuyện, cho nó chết đi!”

Đám người xung quanh hò hét.

Bọn chúng đều đang đợi chờ khung cảnh đầu rơi máu chảy xuất hiện.

Keng!

Nhưng mà tiếng hò hét của bọn chúng còn chưa kịp bật ra thì đã truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.

Ơ!

Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn chúng đều sợ đến choáng váng.

Giây phút này, bọn chúng đều không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi