Tao muốn giết mày”, Tiền Minh đã cực kỳ tức. giận, giơ thanh kiếm trong tay điên cuồng chém về phía Bạch Triển Mộ, không có kết cấu gì, hoàn toàn chỉ là chém lung tung.
Sao đấy? Sốt sắng thế? Do tôi phơi bày cách kiếm tiền của anh nên anh sợ bị người ta cướp mối à?”
“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, cái túi da của anh vẫn còn tốt lắm, người ta muốn làm công việc của anh cũng phải có vẻ ngoài như anh mới được”.
Bạch Triển Mộ đả kích cực kỳ hăng say, lại còn càng nói càng độc, thề không làm Tiền Minh tức chết không bỏ qua.
“Chơi với anh cũng lâu rồi, anh có thể cút xuống rồi đấy", trong lúc đang dây dưa với Tiền Minh, Bạch Triển Mộ cũng không nhàn rỗi, không ngừng tìm sơ hở của đối thủ.
Khi có một tiếng nói truyền đến bên tai, hai mắt Bạch Triển Mộ lập tức sáng lên, đột nhiên lộn một vòng tới bên cạnh Tiền Minh, thanh kiếm trong tay nhanh như: tia chớp phóng đến gần Tiền Minh, sau đó chém một nhát, gây ra một vết thương lớn chừng bàn tay ở bên hông anh ta, máu tươi trong nháy mắt trào ra ngoài.
Bị Bạch Triển Mộ chém, cảm xúc giận dữ của Tiền Minh đã bình tĩnh lại đôi phần.
Anh ta lập tức hiểu ra, Bạch Triển Mộ này không mạnh bằng mình nhưng lại có thể làm mình bị thương thành như vậy, không chỉ do anh ta quá sơ suất mà còn do bị dẫn dắt cảm xúc.
“Không ngờ vậy mà đã nhận ra, nhưng quá muộn rồi”, thấy trạng thái của Tiền Minh, Trần Triệu Dương nhỏ giọng nói.
Quả nhiên, Bạch Triển Mộ không phải tên ngốc nên cũng đã nhận ra Tiền Minh có sự thay đổi, lập tức theo đà lấn tới, điên cuồng tấn công, hơn nữa còn không hề phòng thủ.
Không phòng thủ mà dốc sức công kích, đây đương nhiên là kế mà Trần Triệu Dương đã chỉ cho Bạch Triển Mộ.
Trong thời khắc này, tuyệt đối không được để Tiền Minh có cơ hội thở dốc, phải thừa thế xông lên, quật ngã đối phương.
Tình thế trên võ đài thay đổi làm cho tất cả mọi người xung quanh đều sôi trào, Bạch Triển Mộ có thể làm Tiền Minh bị thương đã khiến họ rất kinh ngạc rồi, đã thế anh ta lại không hề hấn gì trong khi Tiền Minh không sớm thì muộn cũng sẽ thua và chết, điều này rất rõ ràng.
“Sao lại vậy? Không được, gia chủ, ông nhanh cho dừng đi, Tiền Minh không thể chết được”, bên nhà họ Tiền, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi cầu xin gia chủ Tiền Hải của nhà họ Tiền.
“Ông tưởng tôi không muốn cứu Tiền Minh à?
Nhưng bây giờ nếu cho dừng cuộc tranh tài thì chúng ta sẽ thành phe thua cuộc mất, lúc đó người sẽ chết không phải chỉ mình Tiền Minh mà e rằng nhà họ Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta”, Tiền Hải lại lắc đầu, nói một cách chắc nịch.
“Gia chủ...", nghe thấy Tiền Hải nói vậy, bố của Tiền Minh như bị sét đánh, hai mắt thẫn thờ. Ông ta biết gia chủ nói đúng, suy nghĩ cho toàn bộ gia tộc, con trai của ông ta chắc chắn không thể cứu được.
Vừa lúc đó, cuộc so tài trên võ đài đã có kết quả.
Cả người Tiền Minh đã bị Bạch Triển Mộ chém rách vài chỗ, thương thế trông vô cùng nghiêm trọng.
“Mày muốn giết tao đến vậy thì chuẩn bị cá chết lưới rách với tao đi”, lúc này Tiền Minh đã hoàn toàn điên cưồng, đôi mắt tràn đầy sát khí, phát cuồng nhào về phía Bạch Triển Mộ.
“Tôi không muốn cá chết lưới rách với anh đâu, cút chỗ khác đi”, thấy dáng vẻ này của Tiền Minh, Bạch Triển Mộ nảy cả mình, muốn nhảy sang bên cạnh để tránh đi, đồng thời vung kiếm không ngừng chém vào. người anh ta.
Nhưng Tiền Minh cứ như không thấy đau vậy, chỉ biết xông về phía trước.
“Thăng điên, cút đi!”, cảm nhận được sự điên cuồng của Tiền Minh, Bạch Triển Mộ hốt hoảng, liều mạng tránh né, không còn lòng dạ gì để tấn công nữa.