BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Thì ra là cô Thái, chúng tôi có ở trong câu lạc bộ đâu, đang ở ngoài mà? Cô Thái, cô có cần phải so đo như thế không?", Tiết Hải cười lạnh, không hề nể nang ai.

"Ông...", nghe ông ta nói vậy, cô ta muốn nói gì thêm nhưng cũng bất lực. 

Bởi vì bãi đậu xe của câu lạc bộ nằm ở phía sau, khu trước không thuộc về câu lạc bộ, chẳng qua là người bình thường không biết mà thôi, hiển nhiên là tên Tiết Hải này nắm rõ điều đó.

"Trần gia, phải làm sao đây?", thấy tình hình nguy cấp, Hồ Biện hốt hoảng hỏi anh.

"Đừng vội", anh lắc đầu, tỏ ra không quan tâm.

Vì anh đã thấy người đang ngồi trong xe, anh biết người đó.

"Anh Hồ, thằng cháu này không chịu đi ra!", Tiết Chính Nghĩa vỗ lớp kính mấy cái, thấy Trần Triệu Dương không động đậy thì quay đầu hét lên với người trong xe mình.

"Hồ Biện, lái xe, hất anh ta xuống đĩ", vừa lúc đó, anh đột nhiên nói với Hồ Biện.

"Trần gia, vậy không hay lắm đâu, lỡ xảy ra án mạng thì sao?", anh ta giật mình, hỏi lại ngay.

"Không sao đâu, cứ lái xe đi", Trần Triệu Dương tự tin đáp.

"Vậy được".

Nghĩ đến thân phận của anh, Hồ Biện cũng không do. dự nữa. 

"“Rùm rùm..."

Đột nhiên Tiết Chính Nghĩa cảm giác cái xe dưới mông mình rung lên, điều này làm cho anh ta lập tức hoảng hồn.

"Thằng khốn nạn, đừng có làm bậy!", lúc này Tiết Chính Nghĩa hoảng thật, hối hận tại sao lại ngồi trên xe.

Trần Triệu Dương ngồi ở ghế lái phụ nói với Hồ Biện: "Lái xe, dùng tốc độ tối đa".

Hồ Biện đạp chân ga, xe phát ra một tiếng nổ rồi phóng ra ngoài.

Tiết Chính Nghĩa đang ngồi trên mui xe sững sờ, liêu mạng bám lấy xe sợ bị hất ra, nếu bị đè dưới bánh xe thì thê thảm biết mấy.

Tiết Hải không ngờ đối phương lại cương quyết đến thế, sợ con trai mình chịu thương tổn gì nên giận dữ quát mấy tên đàn ông lực lưỡng kia: "Mấy người chết hết rồi à? Ngăn cậu ta lại, cứu con tôi nhanh lên!"

Vốn dĩ trả tiền để người khác làm việc thay mình là chuyện rất bình thường, nhưng nếu người trả tiền không xem mình là người thì sao mà làm việc cho kẻ đó được?

Mấy tên côn đồ này đều là người nóng tính, nghe. thấy lời này thì đều muốn tát chết Tiết Hải, nhưng đại ca của họ chưa ra lệnh nên cũng không dám kêu ca, chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong. 

Giữa lúc đó, xe của Trần Triệu Dương đụng mạnh vào xe Tiết Hải, Tiết Chính Nghĩa bị hất văng ra, ngã sâm trên xe bố mình.

Thấy cảnh tượng này, Tiết Hải vội vàng chạy tới đỡ con trai xuống. May mà ở gần nên không bị thương, chỉ hơi chóng mặt do bị hất ra mà thôi.

"Thằng Hồ, mày ra đây đi!", ông ta hét với người đang còn ngồi trong xe.

Lúc này Hồ Tuấn Kiệt cũng bị dọa sợ, ban đầu hắn chỉ định ra dáng một chút thôi vì dù sao người quan trọng luôn đến cuối cùng mới ra sân, nhưng ngồi trong xe thì lại bị đụng đến ngã trái ngã phải, điều này làm cho. hắn vô cùng phẫn nộ.

"Khốn kiếp, dám đụng xe tao à, tao thấy mày chán sống rồi đấy!", Hồ Tuấn Kiệt lắc đầu xuống xe, sau đó hắn chạy sang một chiếc xe lấy cây gậy bóng chày ra, đẳng đằng sát khí đi tới xe của Trần Triệu Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi