BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"À, được rồi, tôi đi vào chữa trị cho ông ấy trước đã, chờ lão La tỉnh lại rồi nói sau”, Trần Triệu Dương cảm

thấy hơi xấu hổ, có không ít người biết chuyện anh và La Sâm là bạn bè, nhưng mà chỉ có mỗi mình ông ta nhìn thấy mặt anh, chứ ngay cả quản gia thân tín của La Sâm cũng chưa từng nhìn thấy Trần Triệu Dương bao giờ.

Thật ra điều này cũng là do anh cố ý làm thế, dù sao, không có cái gì đáng sợ hơn một kẻ địch vĩnh viễn không biết mặt, có thể nói thế này, ở nước ngoài, mấy người Tật Phong còn được biết đến hơn cả Trần Triệu Dương, bởi vì chỉ có anh là thần bí nhất, đến nay những người từng nhìn thấy Huyết Lang, ngoài anh ra thì chỉ còn những người đã chết rồi thôi.

"Ông quản gia, tên Nhậm Viễn kia chạy mất rồi”, ngay lúc này, có một vệ sĩ đột nhiên nói với quản gia.

"Ngu ngốc, vô dụng, thế mà lại để cậu ta chạy trốn ở ngay địa bàn của chúng ta, mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?”, nghe vệ sĩ nói vậy, quản gia lập tức biến sắc, sau đó chửi ầm lên với bọn họ.

"Được rồi, đừng để ý tới anh ta, một kẻ không có tên tuổi mà thôi, chạy thì chạy, bây giờ nhiệm vụ quan trọng là làm cho lão La khôi phục lại”, Trần Triệu Dương khoát tay, ra hiệu cho quản gia không nên tức giận.

Anh biết rất rõ, với cách làm của loại người trong Thiên Môn như Nhậm Viễn, muốn chạy trốn, chỉ bằng những người này thì chắc chắn sẽ không có khả năng bắt lại được, trừ khi mình ra tay, thế nhưng chỗ La Sâm đang rất cấp bách, anh không có nhiều thời gian như vậy.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, quản gia kia vội vã gật đầu.

"Đúng rồi, ba người kia là bạn bè của tôi, để bọn họ vào cùng đi, những người khác thì ông cứ tự xem mà làm thôi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói với quản gia.

Nghe thấy lời của anh, trong lòng quản gia run lên, trịnh trọng gật đầu.

Sau khi nói xong, Trần Triệu Dương dẫn mấy người Nam Cung Yến đi vào.

Rất nhanh, quản gia đã đến, trên người còn có một mùi máu tanh và sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên, ông ta đã tự mình đi làm chuyện này, chuyện mà Huyết Lang bảo. làm, ông ta tuyệt đối không dám mập mờ.

"Cậu Huyết Lang, ông chủ nhà chúng tôi thế nào rồi?”, quản gia thận trọng hỏi Trần Triệu Dương.

"Yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi nói, không có vấn đề gì quá lớn”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút, lúc này. viết một bài thuốc bắc cực kì bình thường, ở một nơi như: Nam Phi, muốn tìm được thuốc bắc bình thường cũng không dễ dàng, mà anh lại viết một vài thứ được sản xuất ở Nam Phi ra phía sau để ông ta đi chuẩn bị.

"Hãy nhanh chóng chuẩn bị kĩ càng những thứ này, tôi sẽ dùng ngân châm giúp ông ấy kéo dài một khoảng thời gian trước, nếu như vượt quá ba giờ, chỉ sợ ông chủ sẽ không còn là ông chủ của mấy người nữa”, Trần Triệu Dương nghiêm túc mở miệng nói với quản gia kia. 

"Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”, nghe thấy Trần quản gia không hề do dự chút nào, lập tức cầm lấy đơn thuốc của anh đi ra ngoài.

Triệu Dương nói năng nghiêm trọng như vậy,

"Ông xã, anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông ấy sao?”, sau khi quản gia rời khỏi đây, Nam Cung Yến mới quan tâm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi