BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đi, trước tiên cứ chơi với bọn chúng một chút đã”, Trần Triệu Dương nhìn lộ trình của những người phía sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó trực tiếp dẫn đường trước, đi trong thông đạo, xuyên qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác.

“Tật Phong, cậu đi chơi đùa với bọn họ một lát đi, chú ý trước đừng giết người”, Trần Triệu Dương nhỏ giọng phân phó Tật Phong.

“Đại ca, chúng em không thể đi được sao?”, nghe Trần Triệu Dương nói, nhóm Hắc Tử cảm thấy bị phân biệt, hơi bất mãn nói.

“Được thôi, khi nào các cậu luyện Tiêu Dao Bộ đến trình độ của cậu ta thì tôi sẽ cho các cậu đỉ”, Trần Triệu Dương không quay đầu, tức giận đáp.

“Được rồi", nghe Trần Triệu Dương trả lời, cả ba người bọn họ đột nhiên cảm thấy buồn bực, dù sao trình độ của Tật Phong ở Tiêu Dao Bộ quả thật không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.

"Đại ca, mọi người cứ chờ xem kịch vui đi”, nghe Trần Triệu Dương phân phó, Tật Phong đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. 

“Đi về bên phải, đi qua hai cánh cửa rồi quẹo trái là sẽ nhìn thấy bọn chúng, chú ý che giấu chính mình”, Trần Triệu Dương mở toàn bộ đôi mắt xuyên thấu, sau đó truyền âm cho Tật Phong.

“Đại ca, làm sao anh biết được vị trí của Tật Phong?”, bọn họ nhìn bộ dáng lẩm bẩm của Trần Triệu Dương, nhất thời có chút kinh ngạc.

“Đây là Cửu Cung Bát Quái trận, cho dù nhắm mắt tôi cũng có thể đi ra ngoài, có gì khó đâu chứ? Huống chỉ, sáu giác quan của võ giả nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nghe thanh minh vị thì sẽ biết được vị trí của bọn họ thôi”, đương nhiên Trần Triệu Dương không thể để lộ chuyện đôi mắt xuyên thấu của mình, cho dù là anh em cũng không được.

Nhưng mà những lời Trần Triệu Dương nói cũng đều là thật, khi võ giả đạt đến một trình độ nhất định quả thật có thể nghe được thanh minh vị, hơn nữa anh rất quen thuộc với Cửu Cung Bát Quái trận, tự nhiên có thể nói như vậy.

Nghe Trần Triệu Dương trả lời, cả ba người đều lộ ra vẻ mặt bội phục, kỹ năng như vậy quả thật quá đẹp trai rồi.

“A... Ai đó?”

“Có quỷ!"

“Nổ súng, mau nổ súng”. 

Từ phía sau, cách đó không xa truyền đến những tiếng kêu kích động, sau đó là một tràng âm thanh bắn phá của súng máy, sau đó nữa thì không còn tiếng động gì.

“Đại ca, em về rồi", Tật Phong đột nhiên chui ra từ một thông đạo phía sau, trong tay còn cầm một thiết bị phát sóng trực tiếp.

“Đại ca, bọn người kia thật hay, vậy mà lại muốn phát sóng trực tiếp cảnh hành hạ chúng ta đến chết, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”, Tật Phong cầm thiết bị phát sóng trực tiếp nói với Trần Triệu Dương, chẳng qua buổi phát sóng trực tiếp đã bị tạm dừng.

“Phát sóng trực tiếp? Có chút thú vị, nếu bọn chúng đã muốn danh tiếng như vậy thì chúng ta cứ thanh toàn cho họ đi, khiến cho bọn chúng hoàn toàn nổi tiếng”, Trần Triệu Dương cười lạnh, ra hiệu cho bọn họ đội mũ lên đầu, sau đó lại mở lại phòng phát sóng trực tiếp.

Ngay khi anh mở lại phòng phát sóng trực tiếp, nháy mắt đã có vài nghìn người truy cập vào, đều là người của quốc gia Brosso, dù sao đây chỉ là một cái diễn đàn của một quốc gia nhỏ, nhưng lượng người truy cập vẫn không ngừng tăng lên.

Vừa mới mở phòng phát sóng trực tiếp đã có người dẫn đầu hò hét, hiển nhiên đối với những chuyện vừa rồi bọn họ cũng chẳng biết rõ ràng, điều duy nhất họ biết chính là thuộc hạ của Thái Phổ có vẻ đã gặp phiền toái rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi