BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Thời gian dần trôi qua, cơn bão đã bắt đầu yếu bớt đi, một hơi thở kì lạ truyền đến từ trung tâm cơn bão.

Nhưng mà hơi thở này chỉ thoáng một cái đã qua, nhanh đến mức tất cả mọi người tưởng rằng là ảo giác.

"Hả? Làm sao lại như vậy?”, lúc đầu lão già ăn mày muốn xông lên trước tiên, khi ông ta thấy rõ ràng tình hình sau khi cơn bão tan đi, hai mắt lập tức trợn trừng, lộ ra vẻ không dám tin.

"Đại ca..", sau khi mấy người Tật Phong nhìn thấy tình hình bên trong, tất cả đều thở phào.

Lúc này cơn bão đã hoàn toàn tan đi, chỉ còn lại một mình Trần Triệu Dương đứng ở chính giữa, điều khiến bọn họ không thể chấp nhận được là, tất cả mọi thứ xung quanh đều đã bị phá huỷ tan tành, chỉ có phạm vi hai mét xung quanh Trần Triệu Dương là không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí ngay cả một giọt mưa cũng không có, mặt đất vô cùng khô ráo.

"Quả nhiên mấy người biết tình huống bên trong, hừ, tôi không cần biết cậu là người nào, đưa đồ trong tay cậu cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho mấy người Ì mày kia hừ lạnh một tiếng, quát lên với anh.

Cuối cùng lúc này Trần Triệu Dương cũng thở dài, anh hoàn toàn không ngờ việc mình luyện chế Hồi Sóc Đan lại gây ra hiện tượng thiên nhiên kì lạ.

Trước kia anh vẫn nghe lão già nói, đan dược nghịch thiên vì không được trời đất chấp nhận, cho nên nếu đan dược càng có phẩm chất cao, hiệu quả nghịch thiên, càng sẽ gây ra đan kiếp.

Trước lúc này, Trần Triệu Dương vẫn luôn nghĩ rằng chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết, căn bản không nghĩ tới thế mà lại xuất hiện thật.

Mặc dù hiện tượng thiên nhiên kì lạ này hoàn toàn không giống với đan kiếp kinh khủng mà lão già nói, nhưng chắc chắn là do việc mình luyện chế đan dược đưa tới.

Lúc ấy nếu như anh không lấy chân khí để tạo ra một vòng bảo hộ, chỉ sợ lần luyện đan này sẽ phải thất bại trong gang tấc, may mà cuối cùng đã chống đỡ được đến khi đan kiếp kết thúc, cũng đã luyện chế thành công Hồi Sóc Đan.

"Tên nhóc kia, cậu không nghe thấy lời tôi vừa nói sao? Mau giao thứ trong tay cậu cho tôi, nếu không, chọc giận ông đây, ông đây sẽ tiêu diệt mấy thằng nhóc. con các cậu”, lão già kia nhìn thấy đối phương căn bản không thèm để ý đến mình, ông ta lập tức nổi giận.

Thật ra ngay từ đầu, ông ta cũng không nghĩ đến việc cướp đoạt, nhưng khi ông ta nhìn thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, liền biết mặc dù đối phương đã chống đỡ được qua cơn bão, nhưng chắc chắn đã tiêu hao cực lớn, cho nên ông ta mới quyết định liều một phen, dù sao phú quý ở trong nguy hiểm mà.

"Ông vừa nói cái gì?”, cuối cùng lúc này Trần Triệu Dương đã tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ, cau mày, nhìn về phía lão già kia, sau đó lạnh lùng hỏi.

"Tôi nói, đưa đồ trong tay cậu cho tôi, nghe rõ chưa?”, người đàn ông cười lạnh một tiếng, sau đó vươn tay ra, nói với Trần Triệu Dương.

"Thứ này nóng lắm đấy, ông nhất định phải lấy sao?”, trên mặt Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười giều cợt, sau đó nhìn về phía lão già kia, hỏi.

"Đừng nói nhảm, mau đưa nó cho tôi”, ông ta nghe Trần Triệu Dương nói như vậy thì có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng nói.

"Được thôi, vậy ông bắt chuẩn vào”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó anh ném viên đan dược trong tay mình ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi