BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đi về hướng này đi”, đúng lúc này, Yati bỗng nhiên lấy ra một thiết bị định vị vệ tỉnh rồi đưa cho Trần Triệu Dương.

“Có phải là cô bị ngốc không? Vị trí mà cô chỉ, cho. dù tôi có liều mạng cũng không thể nào lái máy bay đến đó được”, Trần Triệu Dương nhìn lướt qua, sau đó cười lạnh, không chút kiêng nể nói.

“Không thể bay trở về Hoa Hạ của các người, hoặc là làm theo lời tôi nói, hoặc là tôi sẽ cho nổ máy bay”, sắc mặt Yati trở nên u ám, trong mắt mang theo điên cuồng nói.

“Cô cảm thấy tôi là thăng ngốc à? Hay là cô ngốc. rồi? Nếu như tôi đưa toàn bộ người trong máy bay đến chỗ mà cô nói, còn không phải là chúng tôi sẽ mặc cho. các người chém giết à?”, Trần Triệu Dương không để ý. đến sự điên cuồng trong mắt Yati, tuy răng sau khi hạ cánh sẽ dễ dàng hành động hơn, nhưng mà anh không thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người trên máy bay.

“Vậy bây giờ anh muốn làm như thế nào?”, Yati suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm cùng nhau chết, cô ta mở miệng hỏi.

“Rất đơn giản, tìm một nơi mà cả hai bên đều không quen thuộc hạ cánh xuống, sau đó trao đổi con tin, chúng tôi sẽ trả lại người của nhóm cô, mà bên phía các cô cũng phải thả người của chúng tôi ra, được không?”, Trần Triệu Dương vuốt nhẹ bàn tay, sau đó nói.

“Không phải anh là người của tổ chức đặc biệt sao? 

Còn không mau giết chết cái người phụ nữ điên này cứu chúng tôi”, ngay tại thời điểm Trần Triệu Dương và Yati đang đàm phán bên trong cabin, một người đàn ông trung niên đeo kính, cách ăn mặc giống như một cán bộ cao cấp đột nhiên la lên.

“Làm gì đấy? Ngồi xuống cho tôi, nếu không tôi lập. tức buông ra”, Yati bị tình huống bất ngờ làm cho căng thẳng, cô ta giơ cao tay lên, điên cưồng hét lớn.

“Mày buông đi, người phụ nữ điên này, nếu như mày không nổ chết tao thì mày chính là do tao đẻ ra”, người đàn ông kia điên cuồng gào thét, hơn nữa cởi bỏ dây an toàn, đứng dậy lao về phía Yati.

“Chết tiệt, mau ngăn ông ta lại”, nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Trần Triệu Dương trở nên khó coi, quát lớn mọi người ngăn ông ta lại, bởi vì anh biết, nếu như anh tiến lên, bất kể là đi đến chỗ của ai, chỉ sợ người phụ nữ này cũng sẽ buông điều khiển từ xa.

Mấy hành khách bên cạnh vẫn chưa phản ứng lại, không ai dám xông lên ngăn cản ông ta, cho nên, người đàn ông kia chạy được hai ba hàng ghế mới có người nhảy ra ôm lấy ông ta rồi đè xuống mặt đất.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt ông ta lại”, Trần Triệu Dương nhìn thấy có người còn đang sửng sốt liền hét lớn.

Lúc này, những người còn đang sững sờ mới phản ứng lại, ba chân bốn cảng kéo ông ta về. 

Trần Triệu Dương biết, người này chịu áp lực tâm lý quá lớn, đã sắp phát điên rồi, anh không chút do dự nhấn một cái lên cổ ông ta, người nọ lập tức ngất xỉu trên mặt đất.

“Yên tâm đi, ông ta không sao cả, chỉ là ngủ một giấc thôi, chờ ông ta tỉnh lại thì sẽ ổn thôi”, nhìn thấy ánh mắt e dè của mấy người kia, anh đành phải giải thích một chút.

Đợi cho bầu không khí bên trong cabin khôi phục lại, "Trần Triệu Dương mới nhìn về phía Yati nói.

“Cô cũng thấy rồi đấy, áp lực bây giờ quá lớn, rất dễ khiến người ta phát điên, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, tôi cũng không khống chế được”.

“Cho nên, suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi