BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Người anh em, tôi nói cho cậu biết, người phụ nữ này đúng là cực phẩm”.

“Hehe, nếu cậu được thử qua thì chäc chắn sẽ “dư âm bất tận" đấy”.

“Thật sự ngưỡng mộ cậu!” Tên tài xế taxi có chút lưu manh.

Cả đường đi, ông ta không ngừng truyền thụ cho Trần Triệu Dương những tư tưởng không đứng đản.

Vốn Trần Triệu Dương còn cố gắng khống chế bản thân không nghĩ theo hướng đó.

Nhưng mà Hứa Mỹ Tình cứ dán vào người anh như thế, lại thêm lời nói của tên tài xế, Trần Triệu Dương cảm thấy cả người mình đều nóng ran cả lên. Mấy lần suýt nữa anh đã không nhịn được mà duỗi tay làm ra hành động sai trái nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mình.

Dù gì Hứa Mỹ Tình cũng cùng bộ phận với anh, anh sợ nếu xảy ra chuyện gì thì sau này không có mặt mũi gặp ai nữa.

Lại nói, anh cũng là người có vợ rồi.

May là nhà Hứa Mỹ Tình cách đây cũng không xa, 10 phút sau xe đã dừng lại.

Tên tài xế phanh gấp khiến Hứa Mỹ Tình đang ngồi trên xe bị lảo đảo cho nên cô ấy lại càng muốn nôn hơn.

“Chị Mỹ Tình, đừng có nôn, xuống xe rồi nôn sau”. Trần Triệu Dương vừa đỡ Hứa Mỹ Tình vừa nói. Qe~

Nhưng Hứa Mỹ Tình vẫn không nhịn được nữa mà nôn ngay trong xe.

Cô ấy nôn hết cả vào quần của Trần Triệu Dương, còn để. dây cả vào người mình nữa.

Trần Triệu Dương thấy vậy thì nhăn hết cả lông mày lại.

Anh vội vàng đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe, rồi sau đó rút ra ba tờ tiên ném cho tên tài xế.

“Không cần trả lại tiền thừa nữa, chỗ còn thừa coi như phí rửa xe”.

Trần Triệu Dương nói với tên tài xế.

“Cậu đợi chút”.

Tên tài xế nhận tiền rồi xuống xe gọi với theo. “Còn chuyện gì?”

Trần Triệu Dương dừng lại hỏi ông ta.

“Bạn gái cậu nôn lên xe tôi, đền có chút tiền này mà đòi đủ sao?”

Tên tài xế nhìn chăm chăm Trần Triệu Dương.

“Còn chưa đủ sao? Thế ông muốn bao nhiêu?”

Trần Triệu Dương hỏi lại với vẻ khó chịu.

Tiền xe chưa đến 50 tệ, bây giờ đưa ông ta hơn 100 tệ, đủ để rửa xe rất nhiều lần ấy chứ, nhưng ông ta vẫn không hài lòng cho nên Trần Triệu Dương cảm thấy khó chịu.

“Ít nhất là phải bồi thường 1000 tệ”.

Tên tài xế căng cơ tay lên rồi nói.

Ông ta thấy Trần Triệu Dương ra tay hào phóng, hơn nữa nhìn anh cũng gầy gò dễ bắt nạt, cho nên ông ta mới bắt nạt một chút.

Trần Triệu Dương liếc ông ta một cái rồi không buồn để ý đến nữa, anh chỉ đỡ Hứa Mỹ Tình đi về nhà.

“Cậu đừng đi”.

Tên tài xế xông lên giữ chặt lấy tay Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương giơ chân ra đá một cái thì ông ta liền bị đá văng ra ngoài.

Anh không định quan tâm tới hạng người vô cớ gây sự như vậy làm gì.

“Chó má, dám động tay động chân với ông đây, ông đây đánh chết mày”.

Tên tài xế bị Trần Triệu Dương đạp ngã xuống đất thì vội đứng dậy, ra sau cốp xe rút ra một ống thép.

Ông ta cầm ống thép trong tay rồi chỉ thẳng vào Trần Triệu Dương: “Hôm nay không đền ông đây 2000 tệ thì đừng hòng đi”.

“Nếu ông còn vô lý gây sự như thế thì đừng trách tôi không khách khí”.

Trần Triệu Dương nói với tên tài xế. “Ông đây vô lý gây sự?”

Tên tài xế cười lạnh: “Ông đây cứ thích thế đấy, thì làm sao? Cậu có thể làm gì được tôi!”

Tên tài xế vừa nói bắp tay lại vừa co giật, ông ta bày ra bộ dáng “ông đây thích kiếm chuyện đó thì sao”.

Trần Triệu Dương nhìn thấy biểu cảm ngang ngược như vậy của tên tài xế thì lại quay sang nhìn Hứa Mỹ Tình đang muốn nôn, anh cũng không muốn so đo nhiều với ông ta làm gì mà chỉ chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe.

“Mẹ nớ”, ông ta thấy Trần Triệu Dương không để ý đến mình thì cầm lấy ống thép đập qua.

Trần Triệu Dương đá văng chiếc ống thép trên tay ông ta bay ra ngoài rồi đá ông ta ngã lăn xuống đất.

Trần Triệu Dương đá văng tên tài xế rồi đi về đó, lấy ba tờ tiền trong túi ông ta ra. Anh lấy một tờ 50 tệ ném thẳng vào. mặt ông ta rồi nói không có chút khách khí nào: “Còn đi theo nữa thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Thái độ ông ta như thế nên anh cũng chẳng muốn cho. ông ta thêm đồng nào.

Vừa nói xong Trần Triệu Dương liền đỡ Hứa Mỹ Tình rời đi.

Tên tài xế thấy anh đi xa thì quay lại xe lấy điện thoại gọi, điện thoại vừa được nối máy thì nói luôn: “Anh, em bị ăn cướp, anh mau cho người đến đây giúp em”.

Sau khi Trần Triệu Dương đỡ Hứa Mỹ Tình về đến nhà của cô ấy thì thấy đúng như những gì đám Hồ Tiểu Nhạc nói, khóa là khóa vân tay cho nên anh liền cầm lấy ngón tay cái của cô ấn vào là cửa đã được mở ra.

“Đến nhà rồi”

Trần Triệu Dương đỡ Hứa Mỹ Tình ngồi xuống ghế sofa rồi nói với cô.

Qe~

Ngay lúc Hứa Mỹ Tình ngồi xuống thì lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra và chạy vào phòng vệ sinh.

“0ẹ~ Oẹ~".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi