BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương đang ở phía sau cự thú đương nhiên cũng thấy được cảnh này, khóe miệng anh đột nhiên lộ ra một nụ cười khinh bỉ, một đám người ích kỷ, phải đến tận thời khắc này mới chịu đem đồ vật này nọ ra.

Nhưng mà chẳng lẽ bọn họ không biết, bọn họ vào được, con cự thú này lại vào không được sao?

Khi ánh mắt Bazel u ám nhìn lướt qua chìa khóa của thần miếu, bỗng bay vụt đến nơi để chìa khóa thần miếu, vươn tay muốn chộp lấy. 

“Bùm...

Ngay khi Bazel sắp bắt được chìa khóa thần miếu, bỗng một cỗ lực cực mạnh hung hăng bộc phát, trực tiếp nổ Bazel bay ra ngoài.

“Thực sự cho là toàn thế giới chỉ có mình ông thông minh sao?”, động tĩnh từ phía Bazel thu hút sự chú ý của mọi người. Bọn Tulle nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, không để ý đến ông ta nữa mà vọt thẳng vào trong.

“Hả?”

Ngay khi tất cả mọi người đều vào trong thần miếu rồi thì con cự thú kia cũng vọt tới cửa, nhưng điều khiến "Trần Triệu Dương ngạc nhiên chính là con cự thú lại do dự không tiến lên nữa, có vẻ là sợ hãi thứ gì đó, thân thể cao lớn không ngừng quanh quẩn trước cửa thần miếu.

Thấy vậy, Trần Triệu Dương nhíu mày, đột nhiên anh cảm thấy hình như mình đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, cứ như tự bê đá đập chân mình.

Nếu con cự thú này không đi vào hoặc không rời đi thì bản thân anh phải làm thế nào để đi vào đây?

Đợi khoảng chừng năm sáu phút, con quái thú vẫn chẳng có ý định sẽ rời đi hoặc đi vào, điều này khiến Trần Triệu Dương đau đầu không thôi. Chẳng còn cách nào khác, anh đành phải liều mạng tiến vào bên trong.

Anh hạ hơi thở của mình đến mức thấp nhất, tốc độ vô cùng chậm rãi, đi khoảng hơn mười phút rốt cuộc cũng có thể kéo gần khoảng cách đến cửa.

Nhưng mà khoảng cách này nhìn như gần nhưng vẫn còn cách tận hai mươi mét nữa, anh nhất định phải vào được bên trong ngay lần đầu tiên. Nếu không, một khi con cự thú này phát hiện thì e là chẳng còn cơ hội thứ hai.

“Chính là bây giờ”.

Ngay khi con cự thú dịch chuyển hơi cách khỏi cánh cửa một xíu, trong mắt Trần Triệu Dương chợt lóe, cả người tựa như tên rời cung điên cuồng vọt vào bên trong cánh cửa. Có thể nói đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của anh.

Nhưng ngay lúc này, trong mắt con quái thú cũng lộ ra vẻ đặc biệt tính toán, đó chính là ánh mắt thực hiện được âm mưu.

Trần Diệu Dương vẫn dùng đôi mắt xuyên thấu để quan sát con cự thú này, ngay khi đôi mắt nó thay đổi, trong lòng anh lập tức nhảy dựng, cái thứ to xác này đang tính kế mình.

Không một chút do dự, Trần Diệu Dương chạm mũi chân vào mặt đất, tốc độ vốn đã cực nhanh bỗng tăng nhanh nữa.

Mà lúc này, anh cũng cảm giác được phía sau lưng mình truyền đến một luồng áp lực cực lớn, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được một cú nện cực tàn bạo đập xuống sau lưng mình. Cả người anh giống hệt một quả đạn pháo, hung hăng bay thẳng vào trong thần miếu.

“Gào...

Đúng là con cự thú kia tính kế Trần Triệu Dương thật, nhưng nó cũng chẳng nghĩ nổi mình chỉ vẫy đuôi một cái đã quăng mất con giun nhỏ kia vào bên trong thần miếu. Đối với thần miếu, nơi sâu nhất trong ký ức của nó dâng lên sợ hãi, cho nên dù con giun kia có khiêu khích nó thì nó cũng không dám vào.

Nên bây giờ thấy đối phương bị một cái vẫy đuôi của mình ném mất, nó cũng chỉ đành đứng ở cửa rống to một tiếng. Chẳng qua, nó tin rằng con giun chết tiệt kia bị cái đuôi của nó quét trúng thì chắc chắn đã trở thành một bãi thịt nát, tuyệt đối không thể sống được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi