“Hóa ra trên đời này còn có một tên ngốc như vậy”.
“Có ai lại chỉ ra một 100 ngàn tệ để mua đồ người khác đã bỏ đi không chứ?”
“Ngu xuẩn”. Những người xung quanh đều cười nhạo.
Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh anh cũng không khỏi cảm thấy Trần Triệu Dương có chút ngốc.
“Tên họ Trần kia, xem ra trực giác của anh cũng không có ích gì nhỉ”.
Tất Văn Bách đắc ý cười.
“Cược ngọc mà có thể dựa vào trực giác sao, đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào”, thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.
Khi cả hai nhìn thấy hành động ngu ngốc này của Trần Triệu Dương thì tâm trạng bọn họ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là khi công kích lại Trần Triệu Dương, cả hai bọn họ đều vô cùng sung sức.
“Vẫn còn một tảng nữa. Các người gấp gáp cái gì chứ”. Trần Triệu Dương đẩy tảng đá dưới chân ra.
Trần Triệu Dương cố ý cho cắt những tảng đầu tiên đó chỉ là thuật che mắt của anh mà thôi, nếu như anh trực tiếp cho cắt tảng đá này và lập tức lấy ra một viên Phỉ Thúy Băng thì mọi người sẽ nghi ngờ mất.
“Tảng này cũng cắt từ chính giữa à?”
Thợ cắt đá cười hỏi: “Chàng trai, thành thật mà nói, tôi làm thợ cắt đá đã nhiều năm như thế rồi, nhưng đây là lần đâu tiên tôi gặp người như cậu. Đến thứ người ta đã bỏ đi rồi mà cậu cũng ra giá cao để thu mua lại. Hơn nữa, tất cả mấy thứ đó đều qua tay của thầy Sơn rồi. Sao có thể có hàng tốt gì được chứ”.
“Tảng này không cần cắt, tôi dùng giấy nhám chà xát nó là được”.
Trần Triệu Dương mỉm cười. “Haha”. “Tên đần độn!”
Nhìn thấy hành động của Trần Triệu Dương, mọi người càng khoái chí cười to hơn.
Cho dù tảng đá này cắt ra cũng sẽ không có gì, mà bây giờ, Trần Triệu Dương chỉ sử dụng giấy nhám để đánh bóng nó thì quả là nói chuyện viển vông.
“Trần Triệu Dương, anh từ bỏ đi”.
Nam Cung Yến khuyên nhủ: “Coi như không có một trăm ngàn tệ này đi”.
Trần Triệu Dương bỏ ngoài tai những lời người khác nói, anh cầm giấy nhám chậm rãi chà lên.
“Tên họ Trần kìa, bỏ cuộc đi. Anh thì có thể lấy ra được gì chứ”.
Tất Văn Bách nói.
“Nếu anh có thể lấy ra được gì, tôi đây sẽ phát trực tiếp cảnh ăn shit cho xem”.
“Hơn nữa, tôi phát cả cảnh nóng bỏng của mình lên luôn”. “Không thể nào có ngọc được”.
“Có lẽ cậu ta đã chỉ ra một trăm ngàn tệ nên phải theo đuổi đến cùng”.
Mọi người đều cười trông rất phấn khích. PhùI Lúc này, Trần Triệu Dương cầm đá lên thổi một hơi.
Sau khi anh thổi một hơi này, một điều kỳ diệu đã xảy ra, một màu xanh lá cây mờ nhạt xuất hiện trên đá.
“Có ngọc rồi!”
“Nó thực sự có ngọc rồi!” “Lẽ nào là Phỉ Thúy Băng ư?”
Mọi người xung quanh đều không ngừng ngạc nhiên hô hào.
“Có thể đó chỉ là một lớp màu xanh thôi”, Tất Văn Bách vẫn vô cùng khinh thường nói.
Khi Tất Văn Bách nói vậy thì Trần Triệu Dương vẫn cứ tiếp tục lau. Lần này động tác của Trần Triệu Dương càng tăng tốc hơn.
“Mẹ ơi! Là loại Phỉ Thúy Băng”.
“Phỉ Thúy Băng sao? Mẹ kiếp! Trúng lớn rồi!”
“Lần này, cậu ta thực sự nhặt được một món hời lớn rồi”.
Lúc này, Trần Triệu Dương mới lau không gian xung quanh, những người bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng đều cồn cào cả lên.
Một trăm ngàn tệ đổi lấy một viên Phỉ Thúy Băng, nhất định là lời to rồi.
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương, trong mắt cô hiện lên vẻ khó tin.
"Tất Văn Bách hoàn toàn điếng người. Hắn ta nhìn chằm chằm vào thầy Sơn.
Thầy Sơn thực sự không biết giải thích thế nào cho hợp. lý. Ông ta chỉ có thể nói là trực giác của Trần Triệu Dương đúng là rất chuẩn.
“Chàng trai, cậu có bán không? Tôi đưa giá năm trăm ngàn tệ”.
“Lão Trương, giá của ông cũng quá thấp rồi. Viên Phỉ Thúy Băng này có đưa ra giá một triệu cũng không phải là quá đắt. Chàng trai, tôi trả một triệu”.
“Tôi trả một triệu mốt”.
“Tôi mua nó với giá một triệu ba trăm ngàn tệ. Chàng trai, tôi ra giá này thì cậu đã kiếm được gấp 10 lần rồi. Còn lau nữa, nhỡ như nó vỡ mất thì không đáng với cái giá này đâu”.Mọi người đều đua nhau trả giá.