BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Chàng trai, có tiền đồ đó, chiêu mượn hoa dâng phật này của cậu đúng là không tồi”.

Ông chủ Hoa cười nói: “Vậy tôi cũng không phải là cướp đoạt đồ tốt của người khác nữa rồi”.

Nói xong ông ta trực tiếp bỏ đi.

Mọi người thấy Phỉ Thúy Băng nổi không nói nhiều lời nữa

Lúc này mọi người lại có một đề tài mới để bàn tán, Trần Triệu Dương tưởng chừng dùng một trăm ngàn tệ mua về một đống rác, sau đó lại thần kỳ mở được Phỉ Thúy Băng.

“Đường Võ, lập tức gọi tất cả vệ sĩ tới đây. Bảo họ mang theo két sắt để bảo vệ miếng phỉ thúy này thật tốt”.

Nam Cung Yến cực kỳ yêu thích miếng ngọc này, lập tức dặn dò Đường Võ.

“Vâng thưa Nam Cung tiểu thư”. Đường Võ nghe lời lập tức đi sắp xếp. “Em à, em không định quay về sao?”

Trần Triệu Dương lên tiếng hỏi Nam Cung Yến: “Em đã có một miếng Phỉ Thúy Băng rồi”.

“Đương nhiên không thể về sớm như vậy được”.

Nam Cung Yến nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương cười nói: “Anh còn phải cùng tôi đi chọn đá nữa”.

“Còn phải chọn nữa?”

“Tất nhiên, cảm giác của anh chính xác như vậy, nhân lúc cảm giác còn tốt, chúng ta xem xem liệu còn có thể tìm được vài miếng đá nữa không, sau đó mở ra vài miếng ngọc thượng hạng”.

Nam Cung Yến không muốn để tuột mất cơ hội này.

“Thực ra anh cũng không phải là dựa vào cảm tính mà là do may mắn”, Trần Triệu Dương yếu ớt đáp lại.

“May mắn cũng là một loại thực lực. Cứ quyết định như thế đi”.

Nam Cung Yến kéo theo Trần Triệu Dương bắt đầu đi dạo xung quanh.

Tất Văn Bách nhìn thấy hai người Trần Triệu Dương đi xa, sự buồn bực trong lòng dâng tới cực điểm.

Hắn ta bây giờ thật sự rất muốn đánh người. “Đầu tại ông”.

"Tất Văn Bách cản răng nghiến lợi nói: “Đúng là thứ vô dụng, thể diện của tôi đều bị ông quét sạch rồi!”

Thầy Sơn bị chửi mắng cũng không dám phản bác lại.

Đợi Tất Văn Bách mắng xong, ông ta mới nói: “Cậu Tất, kỳ thực vẫn còn một cách nữa. Đến lúc đó không chỉ có thể kiếm lại một miếng Phỉ Thúy Băng, nói không chừng còn kiếm được không ít tiền”.

“Cách gì?”

Tất Văn Bách hỏi.

Thầy Sơn thì thầm bên tai hắn ta.

Tất Văn Bách nghe xong, trầm giọng chất vấn: “Cách này có được không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề”, thầy Sơn giải thích: “Chúng ta sắp đặt trước, chỉ cần lúc đó hắn đồng ý, cả vốn lẫn lại chúng ta đều có thể kiếm lại được. Cho dù hắn không đồng ý, chúng ta cũng có thể tìm lại chút thể diện”.

Tất Văn Bách suy ngẫm một lúc mới gật đầu: “Cứ làm theo như ông nói đi, nhưng lần này chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại”.

“Vâng, cậu Tất, cậu yên tâm, lần này chắc chắn 100%”.

Thầy Sơn cần răng nói: “Lấy danh tiếng của tôi để đặt cược”.

“Miếng này có cảm giác gì không?” “Miếng này xem ra không tồi, thế nào?” “Miếng này chắc là được”.

Nam Cung Yến lôi kéo Trần Triệu Dương, cô giống như đang nhặt quần áo, chỉ vào từng miếng một nói với anh.

“Không được”. “Miếng này không được”. “Miếng này cũng vậy”.

Trần Triệu Dương liếc mắt, không có miếng nào trong số đó có đồ tốt cả.

Trần Triệu Dương cũng biết rằng, Phỉ Thúy tốt đâu có dễ dàng đụng trúng như vậy. Hôm nay bản thân có thể mở được một miếng Phỉ Thúy Băng đã là giẫm phải vận cứt chó rồi.

Nam Cung Yến kéo Trần Triệu Dương dạo quanh một vòng, làm anh mệt phờ người.

Anh liền tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc.

Nam Cung Yến vẫn đang đảm chìm trong trạng thái phấn khích bèn nói: “Sao nhanh thế đã mệt rồi. Tôi vẫn muốn cùng anh đi chọn thêm vài miếng nữa. Vừa rồi có vài miếng tôi cảm thấy khá tốt, sao anh không chọn miếng nào vậy?”

“Chị gái à, không có cảm giác, tôi cũng bó tay thôi”.

Trần Triệu Dương đáp một cách bất lực.

“Vậy anh phải thế nào mới có cảm giác?”

Nam Cung Yến nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương hỏi.

“Em muốn biết à?” Trần Triệu Dương hỏi lại.

“Muốn!”

Cô gật đầu.

“Hôn anh một cái biết đâu anh lại tìm lại được cảm giác, một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì thay bằng một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Làm như vậy không biết chừng anh có thể có cảm giác đó”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi